Chương 9: Quỳ

Chương 9: Quỳ

Vu Thiết rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể từng tiếng, từng tiếng khóc gọi ‘Anh… anh ’!

Cậu ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

Cậu càng không có sức lực vung đao cùng kẻ thù chiến đấu.

"Lão đại, lui!" Vu Chiến một tay cầm đao, tay trái vẫy vẫy về phía sau, trong miệng không ngừng có máu chảy xuống: "Ông đây còn chưa có chết, không tới phiên nhóc con nhà mình ra liều mạng!"

‘Kha kha’ cười kỳ quái một tiếng, Vu Chiến cắn răng, nhe răng cười nói: "Việc này truyền về, chắc chắn sẽ bị mấy lão già trong tộc đánh cho gần chết, bị đám khốn kiếp kia cười nhạo cả đời!"

"Con của Vu Chiến ta!"

"Vậy mà lại ở ngay trước mặt ta!"

"Bị người giết chết!"

"Nếu mà ngay cả hai đứa con còn lại này cũng không bảo vệ được......"

Vu Chiến lắc đầu, phun xuống đất một ngụm máu: "Thật là khiến tổ tông mất mặt"

Lão già gầy gò cầm trong tay kiếm nhọn cao gần bằng gã, chỉ vào Vu Chiến tức giận cười: "Đội trưởng của bọn ta, anh em của bọn ta! Bọn họ không phải là mạng sao?"

Vu Chiến nhếch miệng cười, nghiêng nghiêng đầu: "Ông đây mời các ngươi tới?"

Lão già gầy gò không lên tiếng.

Giọng nói ôn hòa kia không biết từ đâu truyền đến: "Nói nhảm làm gì chứ? Bôn ba ngàn dặm, chỉ vì cầu tài. Người chết vì tiền, chim chết vì mồi...... Ngươi giết ta, ta giết ngươi, hắn lại giết ta, ta cũng giết hắn, giết tới giết lui, có ai là người vô tội? Nói tóm lại...... Đây là thói đời."

Giọng nói ôn hòa đột nhiên trở nên cực kỳ sắc nhọn: "Bớt nói nhảm! Giết!"

Lão già gầy gò hóa thành một vệt khói đen vọt tới phía Vu Chiến.

Trên người Vu Chiến bùng lên ánh sáng màu đỏ giống như ngọn lửa bốc cao hơn một thước. Ông không hề động đao, mà là vung một quyền về phía khói đen do lão già biến thành.

Trong khói đen, một thanh kiếm nhọn chĩa ra, đâm trúng nắm đấm của Vu Chiến.

Sau đó, kiếm nhọn vỡ tung, nổ thành vô số vụn sắt bắn ra.

Khói đen vỡ vụn, thân thể lão già gầy gò đì đùng nổ tung.

Vu Chiến mặt không chút biểu tình, quay đầu lại trừng Vu Kim một cái, Vu Kim cầm trường đao trong tay, cắn răng lui nhanh về sau, mãi tới khi lui tới bên cạnh Vu Thiết.

Vu Chiến không nói một lời, phóng về phía trước, thân hình như gió xông vào trong mấy mươi bóng người thân mặc giáp trụ.

Đao quang kiếm ảnh càn quét phạm vi trăm thước, tiếng va chạm nặng nề không ngừng truyền đến.

Vu Thiết không thấy rõ trong đao quang kiếm ảnh xảy ra cái gì, cậu chỉ có thể nghe thấy một chuỗi tiếng va chạm dày đặc kéo dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn chói tai. Trong bóng người hỗn loạn thỉnh thoảng có mảng lớn máu tươi phun ra, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu đau trầm thấp.

Một tiếng kêu thảm thê lương truyền đến, bảy tám thân thể dập nát đánh vòng, bay ra từ trong đoàn người hỗn chiến.

Bảy tám tên lực lưỡng mặc giáp trụ xiên xiên xẹo xẹo ngã xuống đất, một tên lực lưỡng hãy còn chưa chết trừng lớn mắt, lẩm bẩm nói: "Sai rồi...... Sai rồi...... Không phải nửa bước vào Trùng Lâu...... là Trùng Lâu Cảnh...... Trùng Lâu...... Cảnh......"

Một tiếng rống to truyền đến.

Vu Chiến vốn cao hai thước, trong tiếng rống to, thân hình vạm vỡ của Vu Chiến đột nhiên phóng lớn đến chừng năm thước.

Tay phải ông cầm đao, bàn tay trái vỗ mạnh xuống dưới một cái, tiếng xương gãy giống như rải đậu, bốn năm bóng người chợt bay lên, bị ông tát một cái bay ra ngoài.

"Trùng Lâu Cảnh!" Giọng nói ôn hòa kia trở nên đặc biệt bén nhọn: "Lần này...... lỗ vốn rồi!"

Một luồng điện quang từ hư không xuất hiện trên đỉnh đầu Vu Chiến, điện quang phạm vi hơn một thước nháy lên kịch liệt, mơ hồ có thể nhìn thấy một khối hình chữ nhật chiều dài hơn một thước, rộng ba tấc nhấp nháy trong ánh điện chớp lóe nhanh chóng.

Hai mắt Vu Chiến đỏ ngầu, từng lỗ chân lông không người đều đang phun ra hơi nóng giống như ngọn lửa.

Ông rít lên trầm thấp, cơ bản không chú ý tới luồng điện quang quái dị trên đỉnh đầu kia. Ông bỏ lại trường đao đã không còn vừa tay, hai đấm như núi lỗ đập loạn về bốn phía.

Chợt nghe tiếng xương gãy không ngừng, từng cái, từng cái bóng người giống như đạn pháo rời nòng, bị cú đấm của ông đánh bay thật xa.

Lúc bóng người bay ra còn có tiếng kêu thảm thiết, khi rơi xuống đất thì không còn một chút tiếng động.

Vu Chiến rống to nộ chiến, trong con ngươi ông ánh máu càng ngày càng đậm, thân thể đã cao chừng năm thước lại phóng lớn thêm chừng một thước.

Vu Chiến chợt nhấc chân phải lên, dậm mạnh một cước xuống đất.

Một tiếng nổ lớn, mặt đất phạm vi hơn mười thước run rinh một hồi.

Mảng lớn nham thạch vỡ vụn, vô số đá vụn lớn cỡ đầu người bắn ra bốn phương tám hướng, đập cho kẻ địch bốn phía đứt gân, gãy xương. Một đòn như vậy, bảy tám mươi tên địch xung quanh gục xuống gần một nửa.

Điện quang đột nhiên lóe lên, khối hình chữ nhật bên trong nứt ra, hóa thành một đoàn sấm sét cỡ chừng nắm tay.

Vu Kim, Vu Thiết đồng thời thét lên chói tai: "Cha!"

Vu Chiến quay đầu lại cười cười với Vu Kim, Vu Thiết, ông đã rơi vào chiến ý điên cuồng, nhếch miệng cười nói: "Ngoan, cha giết sạch bọn chúng rồi, sẽ......"

Sấm sét rơi xuống, ánh điện cỡ chừng nắm tay giống như nước chảy, nhanh chóng bao trùm lấy thân thể Vu Chiến, sau đó nổ mạnh.

Thân thể Vu Chiến đột nhiên trở nên bán trong suốt, thậm chí có thể xuyên thấu qua máu thịt của ông, mơ hồ nhìn thấy xương cốt của ông.

Thân thể nổ tung, thân hình khổng lồ cao tới sáu thước nổ tung.

Trong bốn mươi mấy tên địch còn lại có hơn một nửa số người kêu thảm một tiếng, bị ánh điện bốn phía nổ cho tan xương nát thịt.

Vu Chiến biến mất.

Hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Không còn lại dù một mảnh nhỏ.

"Cha!" Vu Thiết quỵ xuống đất, hai tay chống xuống mặt, ánh mắt mê loạn nhìn phía trước.

Vu Kim quay đầu lại nhìn nhìn mặt nước cuộn trào bốn phía kia, lại nhìn về phía Vu Chiến biến mất.

Vu Thiết đang lớn tiếng gào khóc, Vu Kim cả người run rẩy, bước dài qua một bước chắn trước người Vu Thiết.

Hai mươi mấy tên nam nữ người đầy thương tích thở phì phò, mang theo binh khí từng bước một áp sát tới phía Vu Kim và Vu Thiết.

Về phần mấy chiến sĩ Ngưu Tộc và chiến sĩ Thanh Lang kia......

Trong hỗn chiến, bọn họ đã sớm bị nổ thành mảnh vụn.

Một bóng người mềm rủ xuất hiện trong hơi nước.

Mặt trắng không râu, bộ dạng nhìn qua chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc giáp da màu đen, bên ngoài khoáng một cái áo choàng màu xám.

Khiến người khác chú ý chính là, phù hiệu to lớn trên vùng ngực của giáp da tên trung niên kia, so với phù hiệu trước ngực thuộc hạ của hắn phải lớn hơn gấp mấy lần.

Sương mù màu đen cuồn cuộn, một bàn tay xương trứng từ trong sương mù màu đen lần mò đưa ra, trong lòng bàn tay xương trắng có mấy đồng tiền vàng nhuốm máu.

Phù hiệu dữ dằn mà kinh khủng, đủ để nói rõ chức nghiệp tên trung niên này cùng những người phía sau hắn.

"Lần này, lỗ vốn rồi." Tên trung niên tay trái mang theo một thanh gậy gỗ đầu rắn hổ mang màu đen, từng bước một tới gần phía Vu Kim, Vu Thiết.

Hắn không ngừng lúc lắc đầu, ôn hòa nói: "Lỗ vốn rồi, cũng không biết, phải bao lâu mới có thể kiếm trở lại!"

"Lửa giận của ta rất lớn a...... Hai cậu bạn nhỏ, các ngươi nói xem, ta phải làm sao, mới có thể cả hết cơn giận này chứ?"

Tên trung niên cười, tiếng cười rất ôn hòa, thế nhưng ánh mắt cực kỳ hung ác.

Vu Thiết vô tri vô giác, không có một chút phản ứng.

Vu Chiến chết rồi......

Vu Ngân chết rồi......

Vu Đồng chết rồi......

Trong đầu Vu Thiết vang lên một mảnh ‘ong ong’.

Tình cảnh này có thể nói là ác mộng, Vu Thiết còn có thể kiên trì không ngất đi, đã rất không dễ dàng.

Vu Kim run run đứng trước mặt Vu Thiết.

Cậu không phải sợ hãi, mà là vết thương trên người làm cho người ta không khống chế được run rẩy co rút cả người.

Tên trung niên mang theo thuộc hạ từng bước một tới gần, từng tên, từng tên mặt mày sa sầm, răng nanh cắn lên ‘răng rắc’.

Bỗng nhiên, Vu Kim ném đi trường đao trong tay, ‘Phịch’ một cái quỳ xuống.

Vu Thiết bị dọa run lên một cái, hoảng sợ nhìn Vu Kim quỳ gối trước mặt mình.

Tên trung niên và người phía sau hắn cũng đều ngẩn ra.

"Quỳ rồi?" Tên trung niên cười lên sắc nhọn: "Ngươi vậy mà lại...... quỳ rồi!"

"Anh!" Vu Thiết gào rít lên!