Chương 67: Đều Thuộc Về Vụ Đao

Chương 67: Đều Thuộc Về Vụ Đao

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

"Ngốc ra đó làm gì? Mấy đóa hoa sen không đáng tiền mà thôi."

Lời nói khô khốc của Lão Thiết nhanh chóng đánh vỡ cảm xúc của Vu Thiết:

"Cái thứ đường lớn rách nát này...... cũng không phải cái gì quý hiếm, có cái gì mà phải ngốc ra đó?"

Vu Thiết há há miệng, nổi cáu nhìn chằm chằm Lão Thiết. Cậu dường như đột nhiên hiểu được một chút tức giận của Khôi phu tử lúc trước. Vòng qua hồ nước, đi qua một đoạn đường lót đá xanh ngắn ngủi, bước lên mấy bậc thang, chính là đại điện được giữ gìn cơ bản hoàn hảo.

Vách tường màu đỏ, cột chống màu đỏ, mái ngói màu vàng kim lóe lên hào quang nhàn nhạt, cả đại điện đều được một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt vờn quanh. Quy mô đại điện không tính là quá lớn, mang theo một luồng hơi thở phong cách cổ xưa, sung túc, làm cho tâm tình người ta bình yên truyền đến.

Bên trong tai giống như có người đang nhẹ giọng ngân nga cái gì đó. Xa xa, giống như có tiếng chuông vang lên. Trang nghiêm, túc mục, phối hợp với kiến trúc phế tích đổ nát xung quanh, Vu Thiết đột nhiên khó hiểu có cảm giác đau lòng tràn ra từ bên trong, hai hàng nước mắt không hiểu sao chảy ra.

Lão Thiết khẽ hừ một tiếng, nó nâng chân trước lên, một bàn chân vỗ lên cửa điện đóng chặt. Một tiếng vang nhỏ, cửa điện mở ra, ánh sáng trắng bao phủ trên đại điện giống như bong bóng xà phòng vỡ vụn, nổ thành vô số đốm sáng màu trắng lơ lửng khắp bốn phía. Một mùi hương nồng đậm từ trong cửa lớn mở ra tràn ra ngoài, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, trên mấy đế đèn cỡ lớn xa hoa rực rỡ, mấy trăm ngọn đèn Trường Minh Đăng to cỡ cánh tay lay động, chiếu cho cả đại điện sáng như ban ngày.

Phía sau bàn thờ đối diện cửa lớn đại điện, ba bóng sáng mờ mịt trong tích tắc cửa lớn mở ra lặng yên không một tiếng động nổ tung, vô số bụi vàng bay lả tả vương ra, những bụi vàng cực kỳ nhỏ bé rơi xuống đất, vậy mà lại phát ra tiếng ‘leng keng’ cực kỳ to rõ.

Trước bàn thờ, trên mặt đất đại điện sắp đặt mười tám cái bồ đoàn. Bên trên mỗi cái bồ đoàn hướng về cửa lớn của đại điện, đều đang có một người ngồi xếp bằng. Đồng thời với ba bóng sáng phía sau bàn thờ nổ tung, mười tám bóng người cũng ầm ầm nổ tung, từng điểm, từng điểm hào quang màu máu bay lên, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất, đồng dạng phát ra tiếng ‘leng keng’ rất nhỏ.

Những bóng người này máu thịt nổ tung, trên bồ đoàn để lại mười tám bộ xương vàng óng ánh. Bọn họ như trước khoanh chân mà ngồi, trên xương cốt có hoa văn nhàn nhạt gần giống như hoa sen trong hồ nước bên ngoài. Trên xương cốt màu vàng trơn nhẵn không thấy một chút máu thịt, cũng không lộ ra vẻ dữ tợn, trái lại có một loại cảm giác an lành phả lên mặt.

Sau khi vô số đốm sáng màu vàng, màu máu rơi xuống đất liền nghe thấy tiếng vang ‘răng rắc’, mười tám bộ xương màu vàng đồng thời nứt ra từng đường, từng đường hoa văn to nhỏ không đồng đều. Trên mỗi một khung xương, mỗi một khớp xương đều xuất hiện vết nứt, có mấy khung xương dày đặc vết nứt hơn, toàn thân đều vỡ thành từng mảnh nhỏ so với đậu tương còn nhỏ hơn.

Xương cốt đều đã vỡ thành như vậy, vẫn như trước có một luồng sức mạnh dẻo dai bao bọc lấy những khung xương kia, làm cho chúng cơ bản duy trì được hoàn hảo. Vu Thiết kinh hãi nhìn cảnh tượng trong đại điện. Trong tích tắc ba đoàn ánh sáng u ám kia nổ ra, Vu Thiết thấy rõ đó là ba bức tượng cao mấy thước. Bức tượng tạo hình kỳ dị, tướng mạo đoan chính, ôn hòa, lộ ra một hơi thở ấm áp, nhân hòa không tên.

Mà mười tám bóng người kia, trước khi máu thịt nổ tung, biến mất, Vu Thiết đồng dạng thấy rõ gương mặt bọn họ. Biểu tình của bọn họ gần như giống ba pho tượng kia như đúc, đoan chính, ôn hòa, lộ ra ấm áp và nhân hòa nồng đậm.

"Lão Thiết, bọn họ là ai? Còn có, bên trong ba đoàn ánh sáng kia...... người to lớn?"

Vu Thiết vỗ vỗ chân sau của Lão Thiết.

"Một đám người luôn miệng giữ vững trung lập...... Nhưng mà luôn không nhịn được nhúng tay vào."

Giọng điệu Lão Thiết rất phức tạp:

"Trong số bọn họ, có đồng minh của bọn ta, nhưng mà cũng có một bộ phận, thái độ đối với bọn ta rất không tốt."

"Có điều, việc này cách ngươi rất xa...... Nhóc con kia, gà con không tư cách biết quá nhiều."

Lão Thiết hừ lạnh một tiếng, hai mắt đột nhiên bắn ra hai luồng ánh sáng màu máu, bao phủ lên một vật ở giữa mười tám khung xương màu vàng ngồi xếp bằng. Đó là một đóa hoa sen toàn thân màu vàng, đường kính hơn một thước. Hoa sen màu vàng cũng toàn thân đầy vết nứt, một tia ánh sáng màu vàng cực nhạt không ngừng tràn ra từ trong đóa hoa, miễn cưỡng ở trên hoa sen tạo thành một quầng ánh sáng nhàn nhạt.

Ở giữa quầng sáng, trôi nổi lơ lửng một mẩu xương xám xịt lớn cỡ ngón cái. Bên góc mẩu xương lồi lõm, vô cùng thô ráp, nhìn qua chính là một mẩu xương nhỏ bị dùng bạo lực gỡ xuống từ một khối xương cốt nào đó.

Thân thể Lão Thiết lại run rẩy kịch liệt một hồi, tròng mắt cực lớn của ông đột nhiên từ thật sâu trong hốc mắt vươn ra đến hơn ba tấc:

"Này...... Dương Tiễn cũng được, Ngưu Anh Hùng cũng được, còn có thứ gọi là chó Hao Thiên Khuyển này, bọn họ...... ở trong đây, là vì cái này?"

"Cái này, cái này......"

Lão Thiết đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba đoàn ánh sáng do những pho tượng nổ tung ra kia.

"A, a, a......"

Lão Thiết không rõ ý tứ cười lên mấy tiếng, sau đó nó đột ngột đứng thẳng người lên, hai chân trước một hơi kẹp lấy Vu Thiết, sau đó đập thật mạnh về phía hoa sen màu vàng kia. Giáp trụ bó sát người giống như nước chảy rơi xuống khỏi người Vu Thiết, Vu Thiết cả đầu đụng vỡ quầng sáng màu vàng cực nhạt, trán cậu đập lên mẩu xương vỡ màu xám lơ lửng trên không trung, xương vỡ cắt da thịt trên trán cậu ra, hút chặt lên trên miệng vết thương của cậu. Máu huyết cả người xao động, nhanh chóng hướng về miệng vết thương.

Xương vỡ giống như quỷ hút máu, điên cuồng hút lấy máu huyết toàn thân Vu Thiết, thân thể Vu Thiết kịch liệt co rút, ngã thật mạnh xuống đất, phát ra tiếng tru đau đớn. Máu huyết cả người trong nháy mắt bị hút đi một nửa, trước mắt Vu Thiết tối sầm, thiếu chút nữa ngất đi. Xương vỡ giống như đã uống no máu, nó từ từ bay lên, quanh thân tản ra ánh sáng màu máu nhàn nhạt, xoay vòng đảo quanh đại điện một vòng, liền thong thả bay ra ngoài đại điện.

Tròng mắt Lão Thiết lại vươn ra đến nửa xích:

"Ăn no rồi thì bỏ đi? Khốn kiếp...... có còn mặt mũi không?"

Bên ngoài đại điện truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một âm thanh trầm thấp truyền đến:

"Cổ bảo? Bảo bối này, tất cả thuộc về Vụ Đao ta."