Chương 66: Di Chỉ Đổ Nát
Nghe xong lời người phụ nữ lớn tuổi nói, những thanh niên kia đồng thời nhẹ giọng nở nụ cười. Người phụ nữ lớn tuổi cũng cười ha hả, dậm chân một cái. Thuyền gỗ đen nhanh liền rời khỏi mặt nước, mang theo một luồng cuồng phong bay đến trên bờ. Vòng quanh phạm vi hơn một dặm lân cận tìm kiếm một phen, tay người phụ nữ lớn tuổi chỉ một cái, một khối bùn trên mặt đất vỡ ra, một hạt châu nhỏ không ngừng lóe ra ánh sáng màu máu nhàn nhạt, rời khỏi mặt đất bay lên, rơi vào trong tay người phụ nữ lớn tuổi.
Người phụ nữ lớn tuổi một hơi nuốt xuống hạt châu nhỏ, trên da mặt huyết khí quay cuồng không bình thường một phen, bà ta đột nhiên cười quái dị mấy tiếng.
"Yoh, là đám sát thủ thích đâm sau lưng người khác một đao kia...... Linh Khanh cùng lắm là giết chết một con nhóc con đã định sẵn là chết yểu, lại động binh đao lớn đến mức như vậy sao?"
Người phụ nữ lớn tuổi rất điềm đạm cười: "Đáng thương, Linh Khanh này cũng là...... chăm chỉ khắc khổ, dốc sức cho Trường Sinh Giáo ta, bị giết cả tộc rồi, đây chính là khiêu khích Trường Sinh Giáo ta mà......"
Cánh buồm màu máu trên thuyền gỗ không gió tự bay, ‘hu la la’ vang lớn một phen, thuyền gỗ mang theo một cơn cuồng phong, nhanh chóng bay về hướng hố to xa xa.
Xem tốc độ này, tốc độ của thuyền gỗ so với đám người Chưởng Lệnh kia nhanh hơn không ít.
----------
Bốn phương tám hướng đều là những cụm tinh thể cao thấp, những cụm tinh thể này tản ra hơi thở khác thường, làm cho Vu Thiết cảm thấy rất không thoải mái. Loại cảm giác này, thật giống như ném người ta vào trong nước, hoặc là vớt con cá lên bờ. Những cụm tinh thể kia đã khống chế hang động to lớn này, dưới ảnh hưởng của chúng, hoàn cảnh trong hang đá này, dường như cũng không thích hợp cho con người sinh tồn.
Đứng ở lối vào hang đá còn ổn, sau khi đi tới bên cạnh Ngưu Anh Hùng, nhiệt độ chỗ này trở nên cực cao, độ ẩm trở nên rất lớn, Vu Thiết lại càng cảm thấy thân thể của chính mình không ngừng nặng nề hơn gấp mười lần, không khí lại càng cho cậu áp lực thật lớn. Nhiệt độ cao, áp suất lớn, trọng lực mạnh, hơn nữa dường như còn thiếu hụt dưỡng khí.
Vu Thiết không rõ cho nên nhìn xung quanh, không hiểu sao chỉ là khoảng cách ngắn ngủi mấy mươi dặm, hoàn cảnh nơi này sao lại sẽ biến thành như vậy.
Lão Thiết đứng ở dưới chân Ngưu Anh Hùng, nó ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn Ngưu Anh Hùng một hồi lâu, ậm ờ mấy tiếng lẩm bẩm vài câu, vòng qua thân thể cao lớn của Ngưu Anh Hùng, đi tới mảnh kiến trúc di chỉ phía sau Ngưu Anh Hùng kia.
"Ngươi có biết lai lịch của danh hiệu ‘Bình Thiên Đại Thánh’ này không?"
Lão Thiết vừa đi, vừa hỏi Vu Thiết đi theo bên cạnh. Vu Thiết mờ mịt nhìn Lão Thiết, lắc lắc đầu.
"Cho nên, phải đọc sách nhiều. Bình Thiên Đại Thánh Ngưu Ma Vương...... đó chính là nhân vật truyền thuyết trong thần thoại."
Lão Thiết vừa đi, vừa nói:
"Cái tên Ngưu Anh Hùng này, đại khái còn chưa có một phần bản lĩnh của Ngưu Ma Vương đã dám đặt cho mình cái danh hiệu như vậy......"
Vu Thiết sợ hãi, cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn nhìn thân hình cường tráng cao tới ngàn thước của Ngưu Anh Hùng.
Đã như vậy, còn không bằng một phần bản lĩnh của ‘Ngưu Ma Vương’ kia sao? Bản tôn Ngưu Ma Vương kia lại sẽ lớn mạnh đến dường nào?
"Ây, Ngưu Ma Vương là ai?"
Vu Thiết rất nghiêm túc hỏi Lão Thiết.
"Chờ khi ông nội đây có thời gian rảnh, hơn nữa tâm tình tốt, lại nói cho ngươi biết."
Lão Thiết treo lên hứng thú của Vu Thiết, cũng rất không có trách nhiệm mà đặt vấn đề bỏ qua một bên:
"Có điều, đây là một chuyện xưa rất thú vị, có liên quan tới một con khỉ."
Vu Thiết hận đến ngứa răng, con khỉ? Con khỉ là cái gì? Cậu chưa từng thấy con khỉ...... Cái chuyện xưa kia, như thế nào lại có liên quan tới một con khỉ?
Cậu và Lão Thiết đi vào kiến trúc di chỉ đổ nát không thôi, tường đổ vách nứt, điêu tàn không thôi, nhưng mà xuyên qua từng chi tiết kiến trúc còn lại, Vu Thiết có thể tưởng tượng ra tinh mỹ. hoa lệ của mảnh quần thể kiến trúc này trước đây.
Rất kỳ quái, một mảnh hang đá phạm vi trăm dặm này bị vô số cụm tinh thể to to nhỏ nhỏ thống trị, chỉ có trong một mảnh kiến trúc phế tích này là sạch sẽ, không có dấu vết gì của những cụm tinh thể. Mặt đất lại sạch sẽ dị thường, từng khối, từng khối gạch màu xanh được lát chỉnh tề ngay ngắn. Theo con đường lát gạch màu xanh đi về phía trước một lúc, phía trước xuất hiện một cái hồ nước lớn phạm vi trăm thước.
Trong hồ nước vậy mà lại còn có một ao nước trong, còn có mấy cụm lá lớn không gió tự bay, trên mấy cuống hoa dài dài nhô lên mấy đóa hoa màu trắng lớn cỡ miệng chậu. mùi thơm nhàn nhạt phả lên trên mặt, đây là mùi hương Vu Thiết chưa bao giờ ngửi được. Cho dù là những cây nấm khi nhỏ Vu Thiết thường thấy, hay là những dây leo dạ quang kia, chúng nó đều không có mùi hương. Mùi thơm nhàn nhạt này thấm vào ruột gan, làm cho Vu Thiết cả người cứng đờ tại chỗ.
Một loại cảm xúc tốt đẹp trước nay chưa từng có khó hiểu đánh úp lại, cậu ngẩn ngơ nhìn những hoa này, những lá kia, đây không phải là vẻ đẹp mà thế giới không có mặt trời này nên có.