Chương 68: Biến Hóa
Lúc Vu Thiết và Lão Thiết chạy về hướng Ngưu Anh Hùng, Thạch Linh Khanh cũng muốn đi theo. Thế nhưng La Lâm không để cho ả ta một chút cơ hội, Xảo dùng lời lẽ khuyên bảo cũng không thể dao động được hắn, gọn gàng dứt khoát hướng ngang eo dùng đao chém tới, chọc cho Xảo tức giận quát lớn, Thạch Linh Khanh lại càng là mặt hoa thất sắc.
Thạch Điện kêu lên một tiếng đau đớn, gậy gỗ trên tay phải vùng vẫy, trong tay áo bắn ra ba cái gậy ngắn, ánh điện u ám hóa thành lưới điện, đánh xuống chỗ La Lâm. Lưới điện còn chưa rơi xuống đất, Đinh đã cõng Ngô Lão Đại di chuyển tới. Ngô Lão Đại một tay khua động trụ đá, mấy cây thương đá ngắn ngắn xé rách mặt đất bắn vọt lên, nhằm hướng mặt Thạch Điện đâm tới.
Thạch Điện bất đắc dĩ, chỉ có thể từ bỏ công kích La Lâm, dùng lưới điện đón hướng thương đá. Lưới điện u ám cùng thương đá nhỏ ngắn hơi hơi va chạm một cái, lưới điện vỡ vụn, thương đá gãy đoạn, Thạch Điện và Ngô Lão Đại đồng thời thở hổn hển một hơi, Thạch Điện lảo đảo lui về phía sau mấy bước, Ngô Lão Đại cũng không nhịn được nôn khan một tiếng, miệng đột nhiên có máu loãng trào ra.
Hai người đều đã sức cùng lực kiệt, chỉ có thể nhìn lẫn nhau, không còn sức lực ra tay nữa. Đao xích trong tay Xảo phát ra tiếng xé gió bén nhọn, xích sắt thật dài vùng vẫy, lưỡi đao sắc bén xé rách không khí, từng luồng, từng luồng sáng lạnh vô cùng hung hiểm hướng toàn thân La Lâm chém tới.
La Lâm một tay vung đao, không chút để ý đao xích hướng toàn thân chính mình hạ xuống, chỉ là liều mạng, một đao lại một đao bổ về phía điểm yếu hại trí mạng của Xảo.
Xảo phẫn nộ quát lớn, trong tất cả mọi người ở đây, ngay cả Thạch Linh Khanh cũng bị ghim lên mặt ba cái Đinh Ba Góc, còn trúng kịch độc có tính ăn mòn không tên. Chỉ có một mình Xảo toàn thân sạch sẽ, không có một chút tổn thương, thậm chí quần áo cũng chưa lây dính tro bụi gì.
Nhưng mà hắn sợ chết.
La Lâm bày ra tư thế liều mạng, Xảo cơ bản không dám đối chọi với La Lâm, đối mặt với ánh đao sắc bén của La Lâm, hắn chỉ có thể không ngừng lùi từng bước một về phía sau, không ngừng khuyên bảo La Lâm ‘buông bỏ thù hận’, ‘cùng nhau đoạt bảo’.
"Em gái cậu đã chết rồi!"
Xảo hổn hển quát lớn:
"Vì một người đã chết, cậu đã liên lụy nhiều anh em như vậy! La Lâm, tỉnh táo một chút đi, đừng tiếp tục ngoan cố nữa. Cậu còn muốn hại chết bao nhiêu anh em nữa?"
"Nhìn thấy thi thể Cổ Thánh kia rồi chứ? Trên người hắn chắc chắn có bảo bối...... Không, thi thể của Cổ Thánh chính là chí bảo vô thượng."
Xảo ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ hướng về phía La Lâm lớn tiếng rít gào:
"Có thể đây là cơ hội của chúng ta...... Đây là cơ hội của mọi người chúng ta."
"La Lâm, cậu có thể không quý trọng tính mạng của chính mình...... Nhưng mà cậu muốn kéo Ngô Lão Đại, kéo Đinh cùng chết ở trong này sao?"
Xảo đau tim nhức óc khiển trách:
"Cậu quá ích kỷ rồi...... La Lâm, cậu quá ích kỷ rồi!"
Đinh ho khan một tiếng, đùi phải của hắn sưng đến phát sáng, không ngừng có máu loãng màu đen chảy ra từ trong lỗ chân lông.
Liếm liếm đôi môi khô khốc, Đinh một mình lẩm bẩm:
"Lời Xảo nói nghe vào rất có đạo lý, mình vậy mà lại không có lời nào để nói."
Ngô Lão Đại cầm lấy trụ đá trong tay, hung hăng đánh lên đầu Đinh một cái:
"Này, chú mày muốn hòa hảo với hắn sao?"
Đinh lắc lắc đầu, thở dài một hơi:
"Lão Tam vốn là muốn một mình tới báo thù...... Là các anh em chúng ta chủ động đến giúp cậu ấy, các anh em tử thương, cũng không thể trách lão Tam...... Muốn trách, cũng phải trách Xảo đi?"
Xảo vung vẫy đao xích, né tránh một đòn chém mạnh của La Lâm, đao xích tạo nên một đường cong âm hiểm, để lại ở trên mặt La Lâm một cái miệng vết thương thật sâu. Nghe thấy lời Đinh nói, Xảo hổn hển kêu lên:
"Trách tôi? Trách tôi? Đây là lỗi của tôi sao?"
"Cái này không thể trách tôi...... Tôi cũng chỉ muốn có một tương lai tốt hơn!"
Xảo lớn tiếng kêu la lên:
"Lại càng không cần nói, Linh Khanh và tôi là thật lòng yêu nhau......"
La Lâm, Ngô Lão Đại và Đinh đồng thời nôn ra một ngụm nước miếng, La Lâm khàn giọng thét dài, thân thể nhoáng lên một cái, hai cái bóng mờ một trái một phải nhằm về phía Xảo. Xảo nheo mắt lại, đồng tử co rút lui còn lớn cỡ kim châm. Hắn vểnh môi cười quái dị, hung hăng vỗ vỗ thắt lưng.
Thắt lưng của Xảo rộng nửa xích, dùng da thú dày nửa tấc chế thành, ở giữa là một tấm đúc kim loại màu đen lỡn cỡ bàn tay. Hắn vỗ xuống một cái, trang sức lấy tấm đúc kim loại hình đầu thú đột nhiên nổ tung, hóa thành mấy mươi luồng ánh sáng lạnh thật nhỏ đánh về phía La Lâm.
"La Lâm...... Lão Tam...... Cho ngươi chết dứt khoát một chút."
Xảo rất thích ý cười.
Một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt La Lâm, hắn quát lớn một tiếng trầm thấp, không khí trước mặt hắn giống như gợn nước, kịch liệt nhấp nhô lên xuống. Mấy mươi luồng sáng lạnh cực mảnh cách bóng người còn có ba xích liền giống như đánh lên tường đồng vách sắt, toàn bộ nổ thành bụi phấn.
Xảo phát ra một tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm, hắn dứt khoát bỏ lại đao xích trong tay, ‘phịch’ một cái, quỳ rạp xuống đất, dập đầu xuống đất một cái thật vang.