Chương 57: Phụ Nữ
"Phụ nữ là sinh vật đáng sợ nhất trên thế giới."
Lão Thiết lớn tiếng cảm thán:
"May mắn, ông nội đây không cần phụ nữ, hoàn toàn không có cái nhược điểm này...... Dương Tiễn, còn có rất nhiều người, năm đó đều nếm qua đau khổ vì phụ nữ. Cho nên, nhóc con kia, thế nào...... Cảm xúc hiện tại như thế nào?"
Lão Thiết quái dị cười ‘khà khà’.
"Nói không nên lời."
Vu Thiết rất thật thà nhìn Lão Thiết:
"Tôi cũng không biết, dù sao, rất khó chịu, nhưng mà lại rất thoải mái."
"Đều là lỗi của vị Khôi phu tử trước đây của ngươi.
Lão Thiết rất không phúc hậu mà chỉ ra:
"Ông ta đã dạy cho ngươi quá nhiều thứ vô ích...... những thứ yếu đuối, những thứ vô dụng, thậm chí là quá mức nguy hiểm ở thời đại này."
"Hạnh hoa, mưa xuân...... Đó đều là mấy thứ vứt đi?"
Ánh sáng màu máu trong mắt Lão Thiết hừng hực, nó nhìn Vu Thiết, trầm giọng nói:
"Mấy thứ đa sầu đa cảm này, thời kỳ thái bình có thể chơi đùa một chút, nhưng mà hiện tại sao......"
"Tôi phải làm như thế nào? Tôi nên làm như thế nào chứ?"
Vu Thiết giống như ở trong nước lũ đột nhiên ôm lấy được một thân cây to lớn, vội vàng hỏi Lão Thiết.
Cậu cũng thừa nhận, mấy thứ trước đây Khôi phu tử truyền dạy, dường như, thật sự không có tác dụng gì. Giống như Khôi phu tử từng khát khao, loại tươi đẹp kia, gợi lên cho bốn anh em Vu Thiết mơ ước về ‘ái tình’...... Thạch Linh Khanh và Xảo là ‘vì tình yêu’ sao?
Vu Thiết không chắc chắn. Sự tình xảy ra giữa Thạch Linh Khanh và Xảo kia, làm cho Vu Thiết cảm thấy dơ bẩn cùng ghê tởm.
"Giữ vững bản tâm!"
Lão Thiết lớn tiếng gào thét:
"Gà con, giữ vững bản tâm...... Tất cả mọi thứ đều tuân theo cảm xúc nguyên thủy nhất của ngươi mà làm. Giữ vững bản tâm của ngươi, sau đó nắm chặt nắm tay, dùng nắm đấm của ngươi, đao của ngươi, thương của ngươi...... Xử lý tất cả mục tiêu làm cho bản tâm của ngươi yếu đuối và rối loạn! Đây là một mảnh rừng rậm đen tối...... Chỉ có người thợ săn mạnh mẽ mới có tư cách sinh tồn."
Trên hàm răng Lão Thiết bắn ra từng tia, từng tia điện lưu chói mắt, đánh cho Vu Thiết kêu thảm ‘ngao ngao’, nhảy dựng lên tránh né lung tung.
"Ngươi đã lãng phí mấy ngày cuộc sống...... Tuy rằng ngươi còn trẻ tuổi, nhưng mà người trẻ tuổi càng không thể lãng phí cuộc đời!"
Lão Thiết rít gào:
"Gà con, làm mấy việc có ý nghĩa, không quan trọng là làm cái gì, dù cho tới một nơi tầm mắt rộng rãi, không khí tươi mát, vừa ngắm phong cảnh vừa đi tiểu cũng được...... Chạy lên đi, vận động đi, để cho sức sống tuổi trẻ thổi bùng lên đi!"
"Lăn ra khỏi cái lều gỗ chết tiệt này, người trẻ tuổi không thể làm một kẻ ru rú trong nhà."
"Chạy lên đi, vận động đi, tùy tiện làm chút gì đó đi...... Chạy lên đi...... Một hai một...... Một hai một...... Một hai một...... Vận động đi!"
Vu Thiết chạy ra ngoài lều gỗ, một con mắt của Lão Thiết phun ra một tia sáng đỏ cực mảnh, đánh mạnh lên phần mông của bộ giáp trụ bó sát người của Vu Thiết. Trên giáp trụ bó sát người mà đao kiếm khó thể tổn thương có một mảng nhỏ hình tròn chợt trở nên đỏ sậm một mảnh, nhiệt độ cục bộ của giáp trụ đột nhiên tăng cao như mỏ hàn. Trong tiếng kêu thảm ‘ngao’, Vu Thiết ôm mông, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, thở hổn hển, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
Chạy lung tung bên ngoài suốt thời gian một ngày, tàn nhẫn đánh một con Cự Hà Mã, đánh hôn mê một con Thủy Mãng, đánh hai con Cạp Nong Đen thành một cái nơ bướm xinh đẹp, lại làm cho một con Quả Phụ Đen dùng tơ nhện của chính nó treo lên một gốc dương xỉ dạ quang xinh đẹp......
Lăn qua lăn lại cả ngày, buồn bực trong lòng Vu Thiết đã tiêu tan hơn chín phần. Sau đó cậu liền phát hiện ba người Ngô Lão Đại. Ba người bọn họ đang giống như ba con sói đói bị thương, lần theo một vài dấu vết rất nhỏ trên mặt đất tuần tra về phía trước. La Lâm và Đinh thỉnh thoảng dùng đao thẳng đâm vào trong mấy bụi nấm và rừng dương xỉ, mỗi lần, trong bụi nấm và rừng dương xỉ đều sẽ truyền đến tiếng đứt gãy rất nhỏ, có đôi khi sẽ có một vài thứ như mũi tên, phi đao gì đó yếu ớt bay ra.
Dọc theo một đường này đều được bày ra một vài phục kích tinh vi, giống như có người đã đoán được bọn họ sẽ đi tới từ phía bên này. Mà La Lâm và Đinh đối với thủ đoạn của người nọ dường như cũng cực kỳ quen thuộc, cơ quan mai phục dọc theo một đường này đều bị bọn họ nhẹ nhàng tháo gỡ. Chỉ có giữa những người quen thuộc lẫn nhau nhất mới có được hiệu quả như vậy.
Vu Thiết lặng yên đi theo phía sau bọn họ. Cậu vẫn chưa quyết định giúp ai, nhưng mà cậu muốn nhìn xem đến tột cùng kết cục sẽ là gì. Một đường đi về phía trước, Vu Thiết ngạc nhiên phát hiện, bọn họ chính là một đường đi tới nơi mà ngày hôm đó bốn con nhện khổng lồ và hai con cự thú ôm nhau cùng chết. Bởi vì một con cự thú tự bạo, một mảnh rừng cột đá phạm vi mấy mươi dặm kia chìm xuống. Bên dưới mảnh rừng cột đá này, bên dưới tầng nham thạch đại khái dày mười mấy dặm là một không gian ngầm thật lớn, cự thú tự bạo đã phá hủy tính ổn định của tầng nham thạch, cho nên cả khối mặt đất sụp đổ, chìm xuống.