Chương 58: Chó

Chương 58: Chó

Gió lạnh không ngừng thổi ra từ trong cái hố phạm vi mấy mươi dặm. Đứng ở bên cạnh hố nhìn xuống dưới, bên dưới đại khái có thể sâu đến hai ba trăm thước, vô số cột đá, măng đá gãy đổ nằm ngổn ngang trên mặt đất, nhìn qua một mảnh hỗn độn. Ba người La Lâm tìm kiếm ở bên cạnh hố một lúc, bọn họ rất nhanh tìm ra một gốc dây leo to lớn rủ xuống hố.

"Bọn họ đi xuống từ chỗ này."

La Lâm nhìn dấu vết để lại bên cạnh gốc dây leo, rất chắc chắc nói:

"Xảo biết nhân thủ bọn họ hiện tại ở trên mặt đất rộng rãi trống trải không có khả năng ngăn cản ám sát của chúng ta."

Ngô Lão Đại mang theo một tia lạnh lùng, nở nụ cười:

"Cho nên, hắn lựa chọn nơi này để liều mạng với chúng ta?"

Đinh cũng cười lên:

"Cái hố đất này quá sâu rồi, bằng không, cứ giống như cách ngày hôm đó hắn nghĩ, chúng ta dẫn một anh bạn to lớn tới đây là đủ cho bọn họ hưởng thụ."

Vu Thiết đứng ở chỗ cách hơn trăm thước, giọng nói ba người cũng đủ vang dội, Vu Thiết nghe được vô cùng rõ ràng. Đinh nhắc tới chuyện mấy ngày trước, Vu Thiết nhớ tới thảm trạng chính mình bị hai con cự thú đuổi giết mấy trăm dặm, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái. Hừ lạnh một tiếng, Vu Thiết nhún người nhảy hướng vào trong hố. Lực trường vô hình bao bọc lấy thân thể cậu, cậu nhẹ nhàng bay lướt xuống dưới, sau mấy lần hô hấp liền thuận lợi đến đáy hố.

"Tên nhóc này!"

Đinh hâm mộ lẩm bẩm một tiếng:

"Hắn đây là thiên phú thần thông gì?"

Ngô Lão Đại một tay vỗ vỗ bả vai Đinh, trầm giọng nói:

"Hâm mộ người khác làm cái gì? Cẩn thận một chút, đi xuống...... Thạch Linh Khanh và Xảo phải chết"

La Lâm ở bên cạnh trầm giọng nói:

"Là ta nợ các anh em......"

Ngô Lão Đại nở nụ cười, hắn trầm giọng nói:

"Bớt nói nhảm, anh em nhà mình...... Hắc, anh em!"

Ba người theo gốc dây leo đi xuống. Vu Thiết đã mặc kệ bọn họ, lực trường vô hình lực bao trùm phạm vi trăm trước, cậu linh hoạt đi nhanh về phía trước. Vừa đi đường, ngón tay cậu vừa vạch qua đường vân hình thoi nổi lên trên ngực. Giáp trụ bó sát người màu trắng liền lặng yên thay đổi màu sắc, từ màu trắng cực kỳ dễ dàng bị người khác phát hiện, nhanh chóng biến thành màu đen sâu thẳm giống như đêm tối. Không thấy chút phản quang, Vu Thiết toàn thân đen kịt nhanh chóng hòa lẫn vào bóng tối ở chỗ sâu trong cái hố này.

Phạm vi hố đất này đại khái là hình chữ nhật, dài hai mươi mấy dặm, rộng hơn mười dặm, Vu Thiết mất thời gian hai ngày ở trong hố lần mò tìm kiếm, lại không thể tìm được bóng dáng đám người Thạch Linh Khanh.

Rất rõ ràng, bọn họ đã ẩn nấp rồi.

Không biết bọn họ trốn ở chỗ nào, không biết đang chuẩn bị thủ đoạn gì đối phó ba người La Lâm. Vu Thiết trở nên càng cẩn thận hơn, cậu dùng lực trường vô hình nâng thân thể của chính mình lên, lúc đi đường càng là chân không chạm đất, không phát ra một chút tiếng động. Chỉnh một mảnh mặt đất sụp đổ, trong hố một mảnh hỗn độn, gió lạnh gào thét không ngừng từ các kẽ nứt lớn nhỏ trên vách đá trong hố phun ra. Thời gian hai ngày, Vu Thiết đã tìm kiếm phần lớn khu vực trong hố, chỉ có cách kẽ nứt trên vách đá cậu chưa từng tìm kiếm.

Dọc theo vách hố tìm kiếm từng một chút, Vu Thiết đột nhiên dừng bước. Trên vách đá thành hố phía trước, trong một kẽ nứt cao hơn trăm thước, rộng mười mấy thước không ngừng có gió lạnh thổi ra, lực trường vô hình của Vu Thiết cũng đã cảm giác được dấu vết có người hoạt động. Hấp dẫn sự chú ý của Vu Thiết, không phải thuộc hạ của Thạch Linh Khanh đang nằm rạp trên đống đất đá hỗn loạn trong kẽ nứt, mà là một anh bạn to lớn kỳ dị ở chỗ cách xa ba mươi mấy thước trong vết rách.

Anh bạn này toàn thân trắng bệch, rõ ràng là giống như Lão Thiết, dùng vật liệu kim loại đồng dạng chế thành. Bộ dáng của nó có chút giống sói mà Khôi phu tử từng nói, đầu của nó lại là đầu sói giống Khôi phu tử và chiến sĩ Thanh lang, chiến sĩ Khôi Lang của nhà họ Vu như đúc. Chỉ là, giữa đầu anh bạn này có một lỗ thủng trong suốt, bên cạnh miệng vết thương có một ít chất lỏng trong suốt lóe lên ánh sáng nhàn nhạt đọng lại. Rất hiển nhiên, lỗ thủng kia tạo ra vết thương trí mạng với anh bạn này.

"Đây là...... Cái tên này sao có thể ở trong đây?"

Bên cạnh Vu Thiết đột nhiên truyền đến giọng nói của Lão Thiết, giọng nói đột nhiên truyền đến dọa Vu Thiết nhảy dựng, thiếu chút nữa phát ra tiếng thét chói tai. Quay mạnh đầu lại, Vu Thiết nhìn thấy một con nhện kim loại lớn cỡ bàn tay đang gấp gáp từ xa hơn trăm thước, chạy như điên mà đến, sau khi lên xuống mấy lần liền nhẹ nhàng rơi xuống trên vai Vu Thiết.

"Cái thứ gọi là chó kia, sao nó lại ở chỗ này?"

Giọng nói Lão Thiết từ trong bụng con nhện kim loại truyền đến.

"Chó?"

Vu Thiết đột nhiên nhớ tới, Khôi phu tử từng nói, thời cổ xưa có một loại sinh vật tên là chó, đó là động vật mà người xưa từng chăn nuôi thành lượng lớn.

"Cái thứ gọi là chó này...... Còn là người quen của ông nội đây...... Sao nó lại ở chỗ này?"

Trong giọng nói Lão Thiết tràn đầy cảm xúc khó hiểu:

"Mang nó trở về, bây giờ, ngay, lập tức, mang nó trở về!"