Chương 56: Ra Đi Thanh Thản
🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠
---
Trong sông lớn, một con Thủy Mãng khổng lồ cuốn lấy một con Cự Hà Mã. Mãng xà to khỏe cố hết sức vặn xiết, Cự Hà Mã phát ra tiếng kêu rên đau đớn, kịch liệt giãy dụa ở trong nước. Dưới nước có bóng đen không rõ xẹt qua rất nhanh, cái đầu dữ tợn của Thủy Mãng vươn lên từ dưới nước, nó há miệng, lặng yên gào thét, thân hình thô to không ngừng siết lại. Thất khiếu của Cự Hà Mã chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ cả mảng lớn mặt nước.
Bên bờ sông, Ngô Lão Đại, La Lâm và Đinh ngã quỵ dưới đất. Vải bố trên vai trái Ngô Lão Đại rơi ra, máu tươi không ngừng bắn ra. La Lâm và Đinh đều đang hộc máu, không ngừng ho khan và nôn ra máu loãng màu đen. Độc tính ăn mòn khí quản của bọn họ, thời điểm lúc bọn họ hô hấp, lồng ngực không ngừng phát ra tiếng vang giống máy xay gió.
Vu Thiết nặng nề đáp xuống đất, đứng ở nơi cách hơn mười thước nhìn bọn họ. Ba người sắc mặt khó coi nhìn Vu Thiết, trong ánh mắt không có sợ hãi, trái lại có chút hổ thẹn, bộ dáng không dám gặp người khác. Vu Thiết im lặng trong chốc lát, cậu lấy ra một cái túi da thú nho nhỏ, để ở trước mặt La Lâm:
"Cái màu trắng, dùng ngoài, uống vào đều được. Các người thử xem? Ngô Lão Đại, máu của ngươi hẳn là chảy không ít."
Trong túi da thú, là ba chai thuốc dùng để đựng Thuốc Trúc Cơ, bên trong đầy chất lỏng màu trắng trong cầu thủy tinh. Hiệu quả trị ngoại thương của loại chất lỏng này rất tốt, đối với các loại độc tố cũng có tác dụng khắc chế rất mạnh. Mấy lần Vu Thiết bị thương đều là dựa vào thủy tinh cầu chữa trị mới có thể biến nguy thành an.
La Lâm cắn răng, nói từng chữ, từng chữ:
"Bọn tôi, có thuốc."
Ngô Lão Đại ở bên cạnh cười khổ một tiếng:
"Lão Tam, đừng sĩ diện nữa. Thuốc, bình thường đều là do Xảo bảo quản. Chúng ta hiện giờ làm sao còn có thể có thuốc nữa?"
Nhìn thật sâu Vu Thiết một cái, Ngô Lão Đại trầm giọng nói:
"Cảm ơn...... Mất mặt rồi, để cậu nhìn thấy loại chuyện này."
Giáp mặt của Vu Thiết mở ra, lộ ra da đầu bị cháy sạch trơn, đầy bọt nước, cậu cầm lấy một cái chai, dùng chất lỏng màu trắng xoa loạn lên da đầu mình, cố nén đau đớn và tê ngứa truyền đến từ da đầu, cắn răng nói:
"Mất mặt? Sao lại nghĩ như vậy? Là người tên Xảo kia không đúng......"
Bọt nước trên da đầu rất nhanh khô lại, bong ra, da chết rơi xuống, thịt non mọc ra, da đầu Vu Thiết liền trở thành một mảng trắng, một mảng đỏ. Rất hiển nhiên, hiệu lực của thuốc rất rõ rệt.
La Lâm nhặt túi da thú lên, lấy chai ra, một hơi nuốt vào nửa bình chất lỏng màu trắng trước, sau đó hít vào một hơi thật sâu. Đau đớn và tê ngứa theo cổ họng trượt xuống bụng, nhưng mà rất nhanh sau đó, mát lạnh và thoải mái liền thấm vào tận ruột gan. Rất hiển nhiên, hiệu quả trị thương và trừ độc của chất lỏng màu trắng đều vô cùng mạnh mẽ. Tự mình thử nghiệm một chút công hiệu kỳ diệu của chất lỏng màu trắng, La Lâm không nhịn được, tán thưởng một tiếng, sau đó, mặt âm trầm rót nửa bình cho Đinh, tiếp đó dùng một lọ chất lỏng màu trắng xoa loạn một lớp lại một lớp lên miệng vết thương của Ngô Lão Đại.
Vu Thiết thấy sắc mặt ba người La Lâm trở nên tốt hơn rất nhiều, trầm giọng hỏi:
"Ngươi vừa rồi giết Phong Vũ? Hắn chính là đồng đội của ngươi."
Mặt La Lâm một mảnh lạnh như băng, nửa ngày không hé răng. Ngô Lão Đại nhìn nhìn Vu Thiết, trầm giọng nói:
"Thù hận giữa bọn ta và Thạch Linh Khanh quá sâu...... Phong Vũ rơi vào trong tay ả ta, không biết sẽ chịu bao nhiêu tra tấn...... Thay vì sống không bằng chết, hơn nữa bị đem ra làm con mồi để đối phó bọn ta, không bằng để cho cậu ấy được giải thoát."
Không đợi Vu Thiết lại mở miệng hỏi, La Lâm ở bên cạnh cười lạnh, nói:
"Thạch Linh Khanh là ả phụ nữ dạng gì, bây giờ ngươi đã biết rõ rồi chứ? Ngươi vẫn còn có hảo cảm đối với ả ta sao? Bọn ta muốn giết ả, ngươi vẫn sẽ giúp ả sao?"
Vu Thiết há há miệng, nói không ra lời. Cậu không thể trả lời câu hỏi của La Lâm, bản thân cậu vẫn chưa có một quyết định chính xác, vì thế cậu xoay người bước đi. Mấy ngày tiếp sau đó, Vu Thiết một mình cuộn mình ở trong lều gỗ, ngẩn ngơ thưởng thức một con Tiểu Phi Xà xui xẻo tự mình dâng tới cửa, mỗi ngày đem con rắn nhỏ dài ba xích này bày ra vô số tư thế kỳ quái. Sức sống của ba người Ngô Lão Đại, La Lâm và Đinh giống như con gián, bọn họ chỉ nghỉ ngơi thời gian non nửa ngày thì tinh thần đã lại một lần nữa trở nên phấn chấn. Ba người rời khỏi chỗ dừng chân tạm thời, không biết đã chạy tới nơi nào.
Vu Thiết đoán là bọn họ đi tìm Thạch Linh Khanh trả thù, nhưng mà cậu không muốn quan tâm. Hiện giờ trong lòng cậu rối bời, đủ các loại suy nghĩ quái dị giống như cỏ dại sinh sôi trong lòng, làm cho cậu rất buồn bực lại không biết nên xử lý như thế nào. Đặc biệt là, buổi tối ngày hôm qua, thời điểm lúc cậu ngủ đã mơ thấy Thạch Linh Khanh. Cảnh trong mơ rất quái dị, rất mờ ám, cậu và Thạch Linh Khanh đã xảy ra một vài việc mà sau khi tỉnh lại cậu không nhớ rõ. Ấn tượng duy nhất của cậu đối với giấc mơ này là cậu đột nhiên bừng tỉnh trong khi thân thể đang hơi hơi co rút...... Có một vài việc thật lạ lẫm đã xảy ra.
Nắp che ở một góc trong lều gỗ bị đẩy lên một cách bạo lực, bốn con nhện kim loại khiêng lão thiết bò lên. Nhện kim loại khiêng Lão Thiết vòng vo quanh Vu Thiết ba vòng, trên răng lớn của Lão Thiết bắn ra một dòng điện, đánh cho Vu Thiết gào lên ‘ngao ngao’.