Chương 55: Sự Thật
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Ngô Lão Đại há miệng thở dốc, hắn câm lặng trong chốc lát, cuối cùng thật gian nan phun ra hai chữ:
"Lý do?"
Xảo cười cười, vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua. Chỉ là nháy mắt vừa quay đầu lại, trụ đá màu vàng đất trong tay Ngô Lão Đại chợt bộc phát ra một luồng ánh sáng mạnh, hắn giơ mạnh cột đá lên, hung hăng nện xuống đất, chỉ nghe một tiếng nổ, trước mặt hắn trồi lên một cây thương đá lớn cỡ cánh tay, dài hơn ba thước.
Thương đá gào thét, xé đất chui ra, giống như mũi bắn về phía Xảo. Thạch Điện đứng ở bên cạnh Thạch Linh Khanh cười lên một tiếng quái dị, gậy gỗ trong tay hắn nhoáng lên một cái, một luồng cuồng phong nổi lên từ dưới đất bằng, cuồng phong dùng tốc độ nhanh hơn thương đá mấy lần bay đến trước mặt Xảo, nhanh chóng ngưng tụ thành một tấm khiên gió hình tròn hơn một thước vuông.
Thương đá va chạm với khiên gió, khiên gió giống như lốc xoáy, nhanh chóng xoay tròn, vô số ngọn đao gió lớn cỡ ngón cái, nhanh chóng ma sát ở trong khiên gió. Thương đá vỡ nát từng đốt, từng đốt, khiên gió từng chút, từng chút hao mòn. Xảo đã nương theo che chắn của khiên gió, một hơi bắt lấy cổ Phong Vũ, mang theo hắn lùi lại mấy bước liền tới bên cạnh Thạch Linh Khanh, giao Phong Vũ cho một chiến sĩ Ngưu Tộc trên mặt bị chém một vết.
Chiến sĩ Ngưu Tộc cười quái dị một tiếng, sau khi hắn tiếp nhận Phong Vũ, rất dứt khoát nắm lấy cánh tay Phong Vũ, ‘rắc rắc’ hai cái, trực tiếp bẻ gãy cánh tay Phong Vũ. Phong Vũ kêu đau một tiếng, thân thể co rút kịch liệt, máu tươi không ngừng từ miệng vết thương trên đầu gối rơi xuống. Thương đá và khiên gió ôm nhau cùng chết, Xảo cười cười, đứng ở bên cạnh Thạch Linh Khanh.
Thạch Linh Khanh cười khẽ, nhìn về phía Ngô Lão Đại bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu:
"Còn có thể có nguyên nhân gì chứ? Đàn ông phản bội, rất đơn giản. Quyền lực, tiền đồ, tài phú, còn có...... Mỹ nhân."
"Phụ nữ."
Ngô Lão Đại lắc đầu cười khổ:
“Xảo, vì ả ta, ngươi liền phản bội bọn ta?"
Xảo không hé răng, chỉ là gật gật đầu.
"Từ lúc nào?"
Ngô Lão Đại đồng dạng nôn ra một ngụm máu đen, hắn buông trụ đá cắm xuống đất ra, đưa tay lau lau vết máu màu đen trên cằm, nhỏ giọng nói:
"Ta cũng trúng độc rồi à? Xem ra, ba anh em kia dễ dàng bị ngươi giết chết như vậy, đều trúng độc rồi đi?"
Xảo im lặng trong chốc lát, trầm giọng nói:
"Hai ngày trước, nhớ rõ chứ? Ta đi dò xét các cách có thể dùng để dẫn dắt tên nhóc vướng chân vướng tay kia rời đi...... Ta một mình đi ra ngoài, ta ở lại bên ngoài hơn một ngày mới trở về."
Thạch Linh Khanh nhích lại gần bên cạnh Xảo, hai tay tự nhiên ôm một cánh tay của Xảo.
Cô ta cười rất rạng rỡ:
"Ta thích người thông minh, bởi vì người thông minh không tuân thủ những lý lẽ bảo thủ, người thông minh mới có thể dễ dàng giao tiếp với nhau. Xảo, là một người thông minh. Hắn biết cái gì mới là thứ có lợi nhất đối với hắn."
Ngô Lão Đại thở hổn hển một hơi, hắn thâm trầm nhìn thoáng qua Thạch Linh Khanh và Xảo, cười lạnh nói:
"Ngươi, ngủ với hắn rồi?"
Xảo không khống chế được đắc ý trong lòng, nở nụ cười phát ra từ nội tâm:
"Nàng ấy hiện giờ là người của ta. Ngô Lão Đại, ngươi không tưởng tượng được, ngày hôm đó, ta đã hưởng thụ được cái gì."
Gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Thạch Linh Khanh trở nên ửng đỏ một mảnh. Nằm sấp dưới mấy cụm dương xỉ lớn, Vu Thiết ngẩn ngơ nhìn một màn phản bội anh em này. Cậu càng thêm ngây ra mà nhìn Thạch Linh Khanh. Ấn tượng hoàn mỹ của ả ta ở trong lòng cậu ầm ầm vỡ vụn, một loại đau đớn chua xót nói không nên lời, kể không rõ tràn ra từ đáy lòng, giống như vô số ngọn đao nhỏ, chậm rãi theo mạch máu chảy tới lục phủ ngũ tạng, sát thương đến tâm can cậu đều đang đau nhức.
Bất chợt, La Lâm phát ra một tiếng hét thảm thê lương, hắn vung vẫy đao thẳng, hóa thành ba cái bóng mờ, ba cái bóng mờ giống như rắn trườn, mang theo ác phong hướng về phía Xảo lao tới:
"Xảo...... Ta phải chết ngươi!"
Thạch Điện giơ lên gậy gỗ trong tay, một chiến sĩ Ngưu Tộc cùng hai hộ vệ Nhân Tộc đồng thời giơ binh khí lên.
Bọn họ đang muốn cùng La Lâm lao nhanh tới giao đấu, Xảo đột nhiên rống lớn một tiếng:
"Xung...... Bọn họ muốn trốn!"
Lời còn chưa dứt, tay trái của La Lâm đã đánh ra ba viên đạn màu đen cỡ ngón cái, viên đạn nho nhỏ rơi xuống đất, trong tiếng ‘phù phù’, mảng lớn khói đen bốc lên, La Lâm bắn mạnh về phía sau, lui nhanh một cái. Một vệt sáng lạnh cực mảnh bay ra từ trong tay La Lâm.
Toàn bộ tâm thần đám người Thạch Linh Khanh đều đặt trên người La Lâm, hoàn toàn bỏ qua luồng sáng lạnh hoàn toàn không đánh về hướng bọn họ này. Ba người La Lâm, Ngô Lão Đại, Đinh dùng tốc độ nhanh nhất chạy trốn, chiến sĩ Ngưu Tộc nắm lấy Phong Vũ bỗng dưng kêu lên một tiếng kỳ quái.
Trên mặt Phong Vũ cả người là máu mang theo nụ cười quái dị, một thanh phi đao cắm thật sâu vào cổ họng hắn. Cả người Vu Thiết đều đang run lên, không tự chủ lạnh run một cái.
La Lâm bọn họ rút lui, trước khi rút lui, La Lâm giống như muốn liều mạng lao đi, chính là vì dùng cái phi đao này giết chết Phong Vũ. Vu Thiết không thể hiểu được loại hành vi này. Cậu cắn răng, đột nhiên đằng không nhảy lên, sau đó nhanh chóng đuổi theo hướng đám người La Lâm.
Thạch Linh Khanh đột nhiên nhìn thấy một bóng người màu trắng bay lên từ trong rừng dương xỉ, ả ta nhất thời kinh hô một tiếng, chợt nhíu chặt mày.