Chương 54: Phản Bội
"Lão Thiết, ông lại không nói, có một vài anh bạn to lớn, bọn chúng sẽ nổ tung như vậy......"
Vu Thiết thở phì phò, khó khăn thoát khỏi rừng dương xỉ bốc cháy, phần giáp trên mặt cậu im lặng trượt ra, Vu Thiết thở hổn hển một hơi, nôn ra một ngụm máu tụ màu đen.
Mặt đất chấn động kịch liệt một phen, Vu Thiết theo bản năng quay đầu lại, liền nhìn thấy một mảnh rừng cột đá kia chợt sụp lún xuống. Từng cây, từng cây cột đá không ngừng chìm vào trong đất, thời gian cũng chỉ mấy lần hô hấp, rừng cột đá phạm vi hơn mười dặm sụp đổ xuống, tại chỗ liền để lại một cái hố phun ra hơi nóng và khói đặc.
Vù, vù, gió lạnh rít gào không ngừng thổi ra từ dưới hố, lửa cháy và khói đặc bị gió lạnh vặn xoắn biến thành hơn mười cái vòi rồng lửa thô to, không ngừng quay cuồng tàn sát bừa bãi tới lui trên bầu trời phía trên miệng hố.
Vu Thiết ngây ngốc nhìn cái hố giống như ngọn lửa địa ngục kia, vô thức rùng mình một cái.
Cũng may, cậu thoát ra nhanh. Chỗ sâu trong miệng hố mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ bén nhọn của con nhện khổng lồ, thế nhưng, rất nhanh, tiếng kêu gào liền nghẹn xuống, không bao lâu, bên trong liền không còn một chút âm thanh truyền đến. Gió lạnh gào thét, vòi rồng lửa rất nhanh cũng đã biến mất, chỉ có những dây leo và rong rêu bám trên cột đá bị nhiệt độ cao châm đốt vẫn còn đang không ngừng bốc lên khói đặc, ở dưới gió lạnh thổi quét lan rộng ra bốn phía.
Vu Thiết lau gương mặt tràn đầy máu loãng, mồ hôi và lòng trứng tanh hôi một cái, cắn răng khẽ quát một tiếng ‘La Lâm’, tức giận xoay người, lần theo dấu vết cự thú để lại, dùng tốc độ nhanh nhất trở về theo con đường đã đến. Dọc đường săn bắt mấy con mồi, bổ sung một chút tiêu hao của thân thể, còn tu luyện một lần Trúc Cơ Thức, điều chỉnh thân thể tới trạng thái tốt nhất, Vu Thiết sau khi theo con đường lúc đến đi hơn hai trăm dặm, từ rất xa cậu nghe thấy tiếng gào thét thê lương.
Âm thanh kia rất quen thuộc, dường như là tiếng kêu của thanh niên cầm cung dài trong tay bên cạnh La Lâm kia.
Vu Thiết cắn răng, cười mấy tiếng, mang theo thương dài lên xuống mấy cái, rất nhanh điên cuồng chạy về hướng truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết. Không ngừng đằng không bay lên, lướt về phía trước, chạy đi một thời gian ngắn, trong một mảnh đất trũng phía trước, Vu Thiết nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc. Thạch Linh Khanh được hai chiến sĩ Ngưu Tộc và ba hộ vệ Nhân Tộc vây quanh ở giữa, như cười như không nhìn La Lâm đang ở cách mấy chục thước đang gào to rống lớn.
Bên cạnh La Lâm chỉ còn lại Ngô Lão Đại và Đinh, tay trái Ngô Lão Đại bị chém đứt tới tận vai, Đinh đang dùng một miếng vải bố băng bó miệng vết thương, máu tươi giống như dòng suối nhỏ, đang không ngừng từ cánh tay Đinh chảy xuống dưới.
Ở giữa Thạch Linh Khanh và ba người La Lâm, Xảo cầm trong tay đao xích, da mặt trắng nhợt, diện mạo âm nhu, mặt không chút thay đổi nhìn La Lâm. Hai chân của thanh niên cầm cung dài trong tay đã bị chặt đứt ngang đầu gối, một chân Xảo dẫm lên đầu hắn, đao xích đặt sát trên cổ hắn.
Vu Thiết lặng yên không một tiếng động đáp xuống đất, nằm rạp trên mặt đất, nương nhờ mấy cụm dương xỉ che dấu, cẩn thận đi tới. Cách xa mấy chục thước, Vu Thiết có thể nhìn thấy đao xích trong tay Xảo đã cắt đứt cổ thanh niên kia, một dòng máu cực mảnh đang không ngừng theo cổ thanh niên chảy xuôi xuống dưới.
"Lão Đại, lão Tam, còn có, Đinh...... đừng cử động."
Âm thanh của Xảo rất lạnh, rất cứng rắn, rất kiên định:
"Các người biết tôi nhát gan, lỡ như tôi sợ tới mức run lên một cái, mạng của Phong Vũ sẽ không còn nữa."
Thanh niên cầm cung dài trong tay tên là Phong Vũ?
La Lâm còn đang gào to rống lớn, chỉ là trong tiếng gào rống của hắn, ngoại trừ mắng chửi giận dữ, không có nội dung có giá trị gì. Ngô Lão Đại cắn chặt răng, đợi cho Đinh giúp hắn băng bó xong miệng vết thương, tay phải giơ lên trụ đá màu vàng đất, nện thật mạnh xuống đất:
"Xảo...... Nói như vậy, ba anh em khác là ngươi giết chết?"
Vu Thiết nhanh chóng nhớ tới miệng vết thương trên người thanh niên chết trên mặt đất bên ngoài lều gỗ của Thạch Linh Khanh kia. Vừa rồi không chú ý, hiện giờ Vu Thiết mới nhớ lại, dường như vết thương của thanh niên kia, quả nhiên là từ phía sau, đó là một miệng vết thương dữ tợn, gần như bổ ra cả cái lưng của hắn. Đao xích trên tay Xảo dường như vừa lúc có thể tạo miệng vết thương như vậy.
"Là ta."
Xảo thở ra một hơi, hắn nhìn Ngô Lão Đại, lạnh nhạt nói:
"Thật xin lỗi...... Ba anh em kia, là ta giết...... Còn có, cánh tay của Ngô Lão Đại ngươi, chân của Phong Vũ, cái này không cần phải nói nữa, các ngươi tự mình nhìn thấy, là ta chặt xuống."
Nhếch miệng cười, Xảo nhìn về phía La Lâm lắc lắc đầu:
"An tĩnh một chút, lão Tam. Ngươi xem, Đinh so với ngươi bình tĩnh hơn nhiều lắm. Ngươi và Đinh đều đã trúng độc của ta. Tuy rằng liều lượng rất nhẹ, ngươi càng gào to rống lớn, độc tính phát tác càng nhanh, làm không tốt sẽ chết đó."
Thân thể La Lâm run mạnh một cái, sau đó nôn ra một ngụm máu đen. Thân thể hắn hơi hơi loạng choạng, đao thẳng chỉ vào Xảo muốn nói gì đó, nhưng Ngô Lão Đại ở bên cạnh đã mở miệng:
"Lão Tam, câm miệng...... Để cho Xảo nói chuyện. Ta muốn nghe xem, vì cái gì mà hắn phải làm như vậy."
Tuy rằng cánh tay bị anh em nhà mình chặt xuống, tuy rằng bạn đồng hành chết thê thảm, giọng điệu Ngô Lão Đại vẫn rất bình tĩnh như trước:
"Xảo, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chúng ta vào sinh ra tử, chúng ta và anh em ruột thịt cũng không có gì khác biệt......"
Xảo lạnh nhạt nở nụ cười:
"Hiện giờ nói những thứ này còn có ý nghĩa gì?"
Ngô Lão Đại lập tức chuyển đề tài: "Ngươi không sợ Vụ Đao trả thù?"
Xảo cười, hắn nhìn Ngô Lão Đại lắc lắc đầu:
"Vụ Đao rất đáng sợ, ta thừa nhận. Nhưng mà, ở trong này, ai biết là ta giết các ngươi? Ai biết ta phản bội quy tắc của Vụ Đao?"