Chương 21: Vẫn Muốn Báo Thù
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Một tia sáng mỏng manh đảo qua một con mắt của Lão Thiết.
"Người thứ hai?" Bóng dáng Lão Thiết chợt dâng cao: "Ai là người đầu tiên?"
Lại là một luồng sáng cực mảnh đảo qua.
Giọng nói Lão Thiết trở nên gấp gáp dị thường: "Nghe lệnh của ta, tiểu Thiết, chạy nhanh lên...... Ừm, ở đây trơn trượt, đặt ông nội đây xuống đất, đá đi đi. Chuẩn bị, một hai một, chạy nhanh lên!"
Vu Thiết rất vui lòng phục tùng mệnh lệnh này của Lão Thiết.
Cậu đặt Lão Thiết ở dưới đất, sau đó đá tới một cước.
‘Thùng thùng thùng thùng’, Lão Thiết theo hành lang nghiêng xuống ba mươi độ, mang theo tiếng va đập liên tục, lăn tới trước, Vu Thiết theo sát phía sau Lão Thiết nhanh chân chạy như điên.
Tu luyện Trúc Cơ Thức gần một tháng, tố chất thân thể của Vu Thiết đã cải thiện rất nhiều, lại trải qua Lão Thiết cố ý dạy dỗ, dùng điện lưu không ngừng kích thích, cậu chạy nhanh giống như một con nham thử linh hoạt, theo sát phía sau Lão Thiết.
Mỗi khi Lão Thiết sắp dừng lại, Vu Thiết ở ngay bên cạnh, mạnh mẽ bồi thêm một cước lên người Lão Thiết.
‘Thùng thùng thùng thùng’, ‘Đinh đinh đang đang’, Vu Thiết và Lão Thiết chạy thật nhanh trong hành lang, cuối cùng cũng đi tới cuối hành lang, nơi này đồng dạng là một cái phòng lớn bốn phía vuông vức, so với hàng lang đi vào cái phòng lớn này còn lớn hơn mấy lần.
Một đường chạy như điên này ước chừng một giờ, Vu Thiết chạy đến cả người đầy mồ hôi, hai chân run cầm cập.
Lão Thiết gấp gáp kêu to, Vu Thiết ôm lấy nó, đi tới trước vách tường bên trái.
Giống như vừa rồi, điện quang màu lam hiện lên, trên vách tường vô thanh vô tức xuất hiện một cánh cửa thật lớn, phía sau cánh cửa này là một cái cung điện cực kỳ rộng lớn.
Bốn phía vuông vức, cung điện kim loại với bốn vách tường trắng bệch.
Từng viên, từng viên cầu thủy tinh trong suốt đường kính hơn mười thước lơ lửng trong không trung, một vài cầu thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu trắng.
Chỉ có một quả cầu thủy tinh bên trong một mảnh đỏ tươi, cũng chỉ trong quả cầu thủy tinh này có một bóng người vạm vỡ.
"Quả nhiên, ngươi là người thứ hai......" Ánh sáng màu máu trong hốc mắt Lão Thiết chợt phát sáng, nhìn chằm chằm bóng người trong quả cầu thủy tinh kia.
Bị một loại không khí không tên hấp dẫn, Vu Thiết ôm Lão Thiết đi từng bước một tới xéo bên dưới quả cầu thủy tinh kia.
Chất lỏng trong cầu thủy tinh vốn hẳn cũng là màu trắng, là quá nhiều máu đã nhuộm chất lỏng màu trắng thành màu đỏ. Trong chất lỏng màu đỏ nửa trong suốt, có thể thấy rõ bóng người vạm vỡ kia.
Chiều cao gần ba thước, dáng người vạm vỡ, hoàn mỹ, khuôn mặt lại càng tuấn tú, kiên cường, thần uy lẫm lẫm giống như thiên thần.
Người kia mặc một bộ giáp nặng màu trắng vô cùng lộng lẫy, cho dù là tạo hình giáp trụ, hay là hoa văn phức tạp và hoa lệ bên trên, đều đạt tới đỉnh cực hạn của nghệ thuật, Vu Thiết chưa từng gặp qua tạo vật xinh đẹp như vậy.
Đáng tiếc chính là, trên ngực bộ giáp trụ lộng lẫy kia thủng ra một cái lỗ lớn cỡ miệng chén, lỗ thủng kia cũng đồng dạng xuyên thủng ngực người đàn ông vạm vỡ kia.
Vu Thiết kính sợ nhìn người đàn ông kia.
Người kia chắc chắn đã chết rồi, nhưng mà anh ta vẫn tản ra hơi thở sắc bén, khủng bố, làm cho Vu Thiết không dám nhìn thẳng.
"Anh ta là ai vậy? Sao có ba con mắt?" Vu Thiết kính sợ hỏi Lão Thiết.
Giữa hai chân mày người đàn ông kia có một con mắt lớn hơn mắt thường một chút dựng thẳng. Con mắt dựng thẳng trợn lên mơ hồ có ánh sáng màu vàng hiện ra, uy nghiêm, thần thánh, tràn ngập một loại bá đạo chí cường, cao cao tại thượng.
"Tiểu Hiển Thánh Chân Quân...... Dương Tiễn." Giọng điệu Lão Thiết rất thong thả: "Một tên nhóc vô liêm sỉ...... Cắt xén tiền công của ông nội đây còn chưa tính...... Vậy mà cả tên của mình cũng đổi thành Dương Tiễn."
"Thật sự cho rằng, có con mắt thứ ba thì sẽ là Nhị Lang Chân Quân trong truyền thuyết sao? A phi!"
"Hắc, hắn đã chết...... Ông nội đây, cũng không đau lòng chút nào!" Lão Thiết lớn tiếng cười: "Ha ha ha, ông nội đây thật sự là quá vui rồi!"
Tiếng cười cứng nhắc lạnh như băng vòng quanh trong đại điện, bốn phía ong ong vang lên tiếng vọng.
…
Vu Thiết dựa vào vách, ngồi dưới chân tường.
Lão Thiết ở ngay bên cạnh cậu cất tiếng cười lớn. Khác với trước đó không mở miệng, tự dưng phát ra âm thanh, lúc này đây, Lão Thiết mở miệng, hai hàng răng không ngừng khép mở, dùng âm thanh cực kỳ vang dội, lớn tiếng cười.
"Ha, ha, ha, ha...... Ông nội đây...... Thật là hài lòng......"
"Cái tên không biết xấu hổ này, lại chết trước mặt ông nội đây rồi......"
"Tu vi sâu, giỏi lắm sao?"
"Thực lực mạnh, giỏi lắm sao?"
"Chức vị cao, giỏi sao?"
"Ha, ha, ha, ha...... Chết rồi!"
Hàm dưới Lão Thiết mở rồi lại đóng, cả đầu đều đang lắc lư, trong đại điện vang vọng tiếng cười của nó, vô cùng dọa người.
Vu Thiết nghiêng đầu nhìn Lão Thiết, nhìn nó điên cuồng cười.
Qua thật lâu, thật lâu, Vu Thiết nhẹ nhàng nói:
"Thật ra, là ông đau lòng đúng không?"
Tiếng cười bỗng nhiên im bặt, Lão Thiết ‘Cốp’ một tiếng, ngặm chặt miệng lại. Trên một cái răng điện quang lưu động, Lão Thiết lạnh căm căm nói:
"Nhóc con kia đừng có nói hưu nói vượn, ông nội đây cơ bản không có lòng...... Sao có thể đau lòng?"
Vu Thiết vỗ vỗ đỉnh đầu Lão Thiết:
"Nhưng mà, ông vẫn là đau lòng đúng không?"
Lão Thiết bướng bỉnh nói:
"Ông nội đây, rất vui lòng."
Vu Thiết lập tức đâm nó một câu:
"Ông không có lòng, sao có thể vui lòng chứ? Cho nên, thật ra là ông vẫn đau lòng đúng không?"
Trong hốc mắt Lão Thiết lóe lên một đợt ánh sáng màu máu, sau đó ba mươi hai cái răng chỉnh chỉnh tề tề của nó đồng thời bắn ra một luồng điện quang cực mảnh, ‘xuy xuy’ đánh lên đùi Vu Thiết.
Vu Thiết kêu thảm một tiếng, cả người co giật ngã xuống đất, tóc dài cả đầu dựng thẳng lên từng sợi, từng sợi, vô số đốm lửa cực nhỏ vui vẻ nhảy tới nhảy lui giữa những sợi tóc của cậu, phát ra tiếng ‘tách tách’ giòn vang.
"Ngươi, còn muốn báo thù không?"
Lão Thiết lạnh như băng hỏi.
"Muốn!"
Cố nén đau đớn do cơ bắp cả người co rút mang đến, Vu Thiết cắn răng đứng thẳng thân thể.
"Muốn thì nghe lời ông nội đây."
Lão Thiết nói từng chữ, từng chữ:
"Dù cho ta nói, phân chó thơm, ngươi cũng phải tin, phân chó so với gà mái dầu chưng táo đỏ, cẩu kỷ còn thơm hơn!
"Cái gì là chó?"
Vu Thiết mờ mịt:
"Táo đỏ? Cẩu kỷ? Gà mái dầu?"
Lão Thiết im lặng trong chốc lát, trên ba mươi hai cái răng chỉnh chỉnh tề tề của nó lại bắn ra từng tia điện quang, dứt khoát lưu loát đánh cho Vu Thiết lăn lộn dưới đất.