Chương 22: Độc Tính
"A, nhóc cứng đầu, không đánh không nghe lời. Thương cho roi cho vọt, đây thật sự là lời lẽ chí lý, quả thật chính là chân lý!" Lão Thiết vui vẻ nở nụ cười, một con mắt của nó nhìn chằm chằm Vu Thiết, một con mắt khác lại chuyển hướng về phía cầu thủy tinh chỗ Dương Tiễn, dừng lại một đoạn thời gian thật lâu.
"Sất...... Ông nội đây không tim không phổi...... Làm sao biết đau lòng? Không này công năng thôi......"
Vu Thiết trên mặt đất run rẩy, Lão Thiết nhỏ giọng lầu bà lầu bầu:
"Thứ gọi là cảm tình này, thật sự là thứ bỏ đi!"
Vu Thiết run run đứng lên, lần này, cậu im miệng không nói.
Lão Thiết kia thủ đoạn quá nhiều, ra tay lại độc ác, không chút băn khoăn cậu vẫn là một đứa nhỏ, Vu Thiết xem như sợ nó rồi.
"Ôm ta lên, đi tới cửa đối diện kia."
Lão Thiết lạnh như băng, nói:
"Nhóc con, trông vào may mắn của ngươi."
Thân thể Vu Thiết cứng đơ một lúc, lúc này mới ôm Lão Thiết lên, ôm nó đi đến bức tường phía đối diện kia.
Nếu ở đó có bảo bối có thể nâng cao hiệu suất tu luyện của cậu như lời Lão Thiết nói, Vu Thiết rất nhanh có thể có đủ sức mạnh báo thù đi?
Nếu không có......
Mất hai mươi năm mới có thể hoàn thành Trúc Cơ?
Vu Thiết rùng mình một cái, tăng nhanh bước chân—— Kẻ thù đều phải chết già rồi đi? Cậu sao có thể chờ thời gian dài như vậy.
Cửa mở ra.
Đồng dạng là một đại điện kim loại màu trắng bệch.
Trong đại điện rất là trống trải, chỉ có linh tinh vài món đồ vật quái dị, giống như được đúc từ thủy tinh, toàn thân lóe lên ánh sáng kỳ dị. Ngoài cái này ra, trong đại điện lớn gấp mấy lần so với gian phòng bên ngoài hoàn toàn trống rỗng, dưới đất ngay cả một hạt bụi cũng không có.
"A...... Nga......"
Lão Thiết lẩm bẩm một tiếng:
"Nhóc con, có một tin tốt, một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?"
Trái tim Vu Thiết run rẩy mãnh liệt một hồi, cổ họng cậu khô khốc hỏi:
"Tin xấu là gì?"
"Ở đây, không có thuốc Trúc Cơ."
Lão Thiết rất rõ ràng nói:
"Hẳn là không sai, trong đây là những dự trữ khẩn cấp cuối cùng của binh doanh Cổ Thần...... Cho nên, ở đây, ngươi xem, trống không, rất nhiều tài nguyên nên có, hoàn toàn không được phân phối tới."
Hừ lạnh một tiếng, Lão Thiết mắng:
"Chính là ngay cả tự thân binh doanh Cổ Thần này, tính năng của nó cũng không đầy đủ...... Nó ngay cả nhà kho của mình đến cùng có gì cũng không rõ, ta cũng không biết nó có ích lợi gì."
Không có thuốc Trúc Cơ?
Thuốc Trúc Cơ!
Vu Thiết nhớ kỹ cái tên này, đây là bảo bối có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện của cậu, làm cho cậu nhanh chóng tăng tu vi.
"Không có...... Vậy tôi?"
Thân thể Vu Thiết loạng choạng.
"Tin tốt là, tên nào đó đã đưa một bộ dụng cụ chế thuốc tới đây?"
Lão Thiết sai sử Vu Thiết ôm nó đi tới trước một dụng cụ kỳ dị cao mấy thước, rộng mấy thước, dài mấy chục thước, toàn thân được một lớp tinh thể trong suốt màu trắng thật dày bao bọc.
"Chỉ cần có đủ nguyên liệu, nó có thể chế ra thuốc Trúc Cơ." Lão Thiết nói: "Về phần phương thức điều chế, ở chỗ ta có...... Nói như thế nào, ta cũng là Cổ Thần Binh loại thầy thuốc đời thứ chín của Biển Thước, một chút tài liệu cơ bản vẫn phải có."
Lão Thiết giọng điệu kỳ quái tiếp tục nói:
"Tất cả nguyên liệu đều có thể tìm được ở bên ngoài, dọc theo đoạn đường này, ta đã phát hiện rất nhiều."
"Nhưng mà...... nguyên liệu quan trọng nhất......"
Không đợi Vu Thiết kịp vui vẻ, Lão Thiết ‘nhưng mà’ một cái lại làm cho tim Vu Thiết treo lơ lửng giữa trời:
"Ta có thể giúp ngươi tìm đủ một bộ nguyên liệu cần để chế thuốc Trúc Cơ. Sau đó, phải dựa vào bản thân ngươi rồi."
"Dựa vào bản thân tôi?"
Thân thể Vu Thiết run lên một cái, cậu vẫn chưa hiểu thứ cậu phải đối mặt đến cùng là gì, mà tò mò hỏi Lão Thiết:
"Nguyên liệu quan trọng nhất, là gì?"
"Máu thịt!"
Lão Thiết nói từng chữ, từng chữ:
"Rắn độc, tắc kè, nhện, ốc sên, chuột, dơi, sâu bên ngoài kia...... Máu thịt của bọn chúng, đại khái một ngàn cân (500 kg) máu thịt, có thể chế ra một phần thuốc Trúc Cơ."
"Máu thịt?"
Vu Thiết giật thon thót, rùng mình một cái.
Một ngàn cân máu thịt đổi một phần thuốc Trúc Cơ, cậu bất giác cảm thấy cái máy trước mặt này trở nên âm trầm, khủng bố hơn rất nhiều.
"Ngươi cho là sao chứ?" Lão Thiết hỏi lại: "Ngươi cho là Trúc Cơ là cái gì? Trúc Cơ tạo ra thân thể hoàn mỹ, đặt ra trụ cột hoàn mỹ cho tu luyện tương lai. Thân thể hoàn mỹ cần cái gì? Dinh dưỡng và năng lượng!"
"Thuốc Trúc Cơ chính là cung cấp cho ngươi dinh dưỡng tinh thuần nhất, năng lượng có hoạt tính nhất, kích thích thân thể của ngươi hấp thụ hoàn mỹ dinh dưỡng và năng lượng kia, phối hợp với Trúc Cơ Thức làm cho thân thể ngươi chuyển hóa về trạng thái hoàn mỹ nhất." Lão Thiết nhanh chóng nói: "Cho nên, máu thịt tương đương thuốc Trúc Cơ, cái này có vấn đề sao?"
Vu Thiết lắc lắc đầu, cậu hiểu lời Lão Thiết nói.
Bởi vì Khôi phu tử từng nói với cậu, cha và anh của cậu chưa bao giờ lãng phí một chút đồ ăn nào. Bởi vì sức lực mạnh mẽ của bọn họ, sức mạnh siêu phàm, tất cả đều phải dựa vào lượng lớn đồ ăn mới có thể cung cấp đủ năng lượng.
"Máu thịt tương đương với thuốc Trúc Cơ, tôi hiểu rồi." Một ngàn cân máu thịt, kết hợp với các nguyên liệu khác mới có thể chế ra một phần thuốc Trúc Cơ, Vu Thiết ghi tạc thật kỹ trong lòng.
Hai giờ sau, Vu Thiết ôm Lão Thiết gian nan đi ra khỏi hố sâu.
Từng luồng, từng luồng sáng đỏ không ngừng sáng lên trong bụi nấm và dương xỉ, ánh đỏ bắn ra từ trong mắt Lão Thiết có lực sát thương kinh người, lượng lớn sinh vật bị nó nhẹ nhàng chém giết.
Ngắn ngủi một khắc đồng hồ, Lão Thiết chuẩn xác đánh chết đủ một ngàn cân máu thịt của con mồi, Vu Thiết thở phì phò chạy tới chạy lui hơn mười lượt, cuối cùng chuyển xong những con mồi này về đại điện chỗ dụng cụ chế thuốc.
Cùng chuyển về còn có những nguyên liệu cần để chế thuốc Trúc Cơ khác.
Ba loại rong rêu màu sắc khác nhau.
Bảy loại nấm rõ ràng mang theo độc tính.
Hai loại dương xỉ nghe nói sau khi dùng sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng.
Còn có manh giọt nọc độc lấy ra từ trong răng nọc của rắn cạp nong đen, một cái túi tơ của nhện cực độc, hai con nhện sương tro mang theo nước dãi gây tê liệt.
Đem những nguyên liệu kỳ quái này, tính cả một ngàn cân con mồi bỏ vào trong dụng cụ chế thuốc, một lớp ánh sáng trắng bao phủ cả đài dụng cụ, chỉ cần thời gian chưa hết một cái búng tay, cùng với một tiếng ‘đinh’ rất nhỏ, một bên dụng cụ trượt mở ra một cái cửa nho nhỏ.