Chương 20: Năng Lực Cảm Nhận
"Lần này tôi không ngốc nữa...... Ôm ông, tôi làm sao có thể bò xuống." Vu Thiết theo hố nhỏ bò lại xuống đáy hố, nghiêm túc nói với Lão Thiết: "Cho nên, tôi ném ông xuống, dù sao cũng không ném hư ông."
Lão Thiết không lên tiếng một lúc lâu.
Qua thật lâu, Lão Thiết mới khô khốc nói: "Ông nội đây, thật sự là có thiên phú làm phu tử...... Nhóc con ngốc như vậy, tới giờ mới mấy ngày, đã được dạy cho thông minh như vậy...... Thằng nhóc thối......"
Trong hốc mắt Lão Thiết chợt bắn ra hai tia sáng đỏ, ánh đỏ thô to rơi trên tấm kim loại màu trắng.
Tấm kim loại vô cùng cứng rắn, ngay cả Nanh Xi Vưu cũng không thể mài mòn mảy may, giống như gợn nước nhấp nhô, dưới chân Vu Thiết trống không, hú lên một tiếng quái dị, cùng Lão Thiết đột nhiên xuyên qua tấm kim loại.
Kỳ quái chính là, Vu Thiết và Lão Thiết rơi xuống, vậy mà một hạt cát đất cũng không thể xuyên qua tấm kim loại này.
‘A~~~’!
Thân thể không ngừng rơi xuống dưới, xung quanh một mảnh tối như mực, Vu Thiết sợ hãi tới cực điểm, theo bản năng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Không biết qua bao lâu, thân thể không ngừng nhanh chóng rơi xuống đột nhiên dừng lại.
Dưới chân không có cảm giác chạm đến mặt đất, vẫn là lơ lửng, trên không tới trời dưới không chấm đất, nhưng mà thân thể thật sự đã dừng lại rồi.
"Ánh sáng." Trong bóng tối, giọng nói Lão Thiết vang lên.
Một loại âm thanh cực kỳ nhẹ nhàng vang lên từ bốn phương tám hướng, ánh sáng trắng lạnh như băng sáng lên, chiếu rọi bốn phía.
Vu Thiết mở to hai mắt nhìn.
Nơi này là một không gian hình hộp thật lớn, ít nhất lớn gấp mười lần khu nhà bằng đá của nhà họ Vu. Mặt đất bóng loáng như gương, đồng dạng chỉ dùng vật liệu kim loại màu trắng bệch kia chế thành.
Vu Thiết lơ lửng ở chỗ cách mặt đất chừng ba tấc, thân thể cậu khe khẽ vùng vẫy một chút, luồng sức mạnh nâng đỡ thân thể cậu kia liền biến mất, cậu nhẹ nhàng rơi xuống đất.
‘Đùng’ một tiếng, Lão Thiết đồng dạng rơi xuống đất.
Vu Thiết ngẩng đầu lên, trần nhà cách mặt đất gần trăm mét, giống như mặt đất, trần nhà liền mạch một khối, không có một chút kẽ hở, Vu Thiết cũng không rõ cậu và Lão Thiết rơi xuống từ chỗ nào.
Mặt đất, trần nhà, vách tường bốn phía đều là kim loại màu trắng bệch chế thành.
Ánh sáng trắng chính là từ trong mặt đất, trần nhà và vách tường bốn phía chiếu ra, những tấm kim loại này không biết dày cỡ nào, vậy mà có ánh sáng xuyên qua?
"Ôm ông nội đứng lên, đi về phía trước." Trong giọng nói lạnh như băng của Lão Thiết nhiều thêm một chút gấp gáp: "Tiểu Thiết, thằng nhóc thối, trông vào may mắn của ngươi."
"May mắn?" Vu Thiết vươn tay ra ôm Lão Thiết, nghe thấy lời Lão Thiết nói, động tác của cậu chợt cứng đờ: "Cái gì là trông vào may mắn của tôi?"
Tròng mắt Lão Thiết xoay một cái: "Ta nói, ở đây có thứ có thể gia tăng rất lớn hiệu suất tu luyện của ngươi. Nhưng mà thứ kia còn lại hay không, còn lại bao nhiêu, phải trông vào may mắn của ngươi rồi!"
"Ông......" Vu Thiết thiếu chút nữa nghẹn một hơi, cậu nắm chặt nắm tay quơ quơ về phía Lão Thiết, nghĩ nghĩ, cậu nắm Nanh Xi Vưu ở trong tay, hung hăng khoa tay múa chân với Lão Thiết một hồi.
"Học khôn rồi, biết sử dụng công cụ rồi...... Chúc mừng ngươi ở trên con đường tiến hóa đi tới một bước nhỏ không đáng kể, từ dã nhân nguyên thủy biến thành người thông minh." Lão Thiết khô khan nói: "Có điều, trước tiên ôm ông nội đây lên, đi về phía trước, đừng lãng phí thời gian."
"Tôi......" Vu Thiết buồn bực một phen.
Đối với Lão Thiết, cậu không có biện pháp nào. Buộc lại Nanh Xi Vưu, Vu Thiết ôm lấy Lão Thiết, đi về phía bức tường kia như nó nói: "Lão Thiết, ông gạt tôi......"
"Cho nên, nhớ rõ bài học này, về sau đừng dễ dàng tin tưởng lời người khác nói." Lão Thiết khô khan nói: "Nếu thứ kia không còn nữa, không phải ngươi phí công mấy ngày như vậy rồi sao? Có phải không?"
Vu Thiết phát bực cắn răng, ôm Lão Thiết đi tới trước vách tường trơn bóng kia.
"Đây là chỗ nào?" Tuy rằng tức giận, Vu Thiết không thể khống chế tò mò trong lòng, không nhịn được hỏi Lão Thiết.
"Ông nội đây là Cổ Thần Binh loại thầy thuốc đời thứ chín của Biển Thước...... Cổ Thần Binh a, ngươi chưa từng nghe nói?" Trong mắt Lão Thiết phóng ra hai luồng sáng đỏ, rơi trên vách tường trơn bóng, không một kẽ hở: "Ông nội đây là Cổ Thần Binh, chỗ này là căn cứ của ông nội đây, dĩ nhiên chính là Binh Doanh Cổ Thần rồi!"
Điện quang màu lam giống như nước chảy, không ngừng tràn ra từ trên vách tường màu trắng bệch.
Điện quang khuếch tán ra bốn phía, vách tường kim loại màu trắng bệch nhấp nhô, một cánh cửa rộng chừng hai mươi thước, cao năm mươi thước không tiếng động mở ra trên vách tường.
Phía sau cửa là một hành lang trơn bóng, đồng dạng từ kim loại màu trắng bệch đúc thành, trên bốn vách tường đồng dạng không một kẽ hở, ánh sáng trắng lạnh như băng chiếu ra từ sau vách tường kim loại.
"Đi vào." Lão Thiết ra lệnh.
Vu Thiết ôm Lão Thiết cẩn thận bước vào hành lang, tò mò nhìn về phía trước.
Hành lang nghiêng ba mươi độ, thẳng tắp kéo dài xuống dưới, trong hành lang rộng lớn sạch sẽ không một chút bụi đất.
Lúc Vu Thiết bước đi, cậu luôn luôn có một loại cảm giác sau lưng lạnh toát, giống như có vô số ánh mắt vô hình đang từ bốn phương tám hướng trộm nhìn cậu.
"Tôi cảm thấy, không ổn lắm." Vu Thiết rùng mình một cái, nhỏ giọng lầu bà lầu bầu: "Giống như có rất nhiều người, đang nhìn tôi."
Mặt đất, trần nhà, trên vách tường hai bên, vô số tia sáng cực mảnh mà mắt thường không nhìn thấy chằng chịt phủ đầy cả hành lang, vô số tia sáng đảo qua rất nhanh trên thân thể Vu Thiết.
Trong mắt Lão Thiết cũng đồng dạng bắn ra vô số tia sáng mỏng manh mà mắt thường không nhìn thấy, những tia sáng này nhảy nhót lấp lóe nhanh chóng, cùng những tia sáng bắn ra từ trong bốn vách tường nhanh chóng đan xen vào nhau.
Nghe thấy Vu Thiết lầu bà lầu bầu, Lão Thiết trầm giọng nói: "Năng lực cảm nhận của ngươi...... không kém nha? Mấy ngày trước, ngươi còn chưa có cảm giác nhạy bén như vậy, xem ra, hiệu quả của Trúc Cơ Thức ở trên người ngươi không tệ."
"Thật sự có người đang nhìn tôi?" Vu Thiết theo bản năng hỏi.
"Không phải người...... Là tòa binh doanh Cổ Thần này đang nhìn ngươi." Lão Thiết cười mấy tiếng: "Từ sau khi tòa binh doanh Cổ Thần này được xây dựng thành, cậu là người đầu tiên mang thân thể máu thịt đi vào nơi này đi? Nó tò mò với cậu cũng là phải."