Chương 2: Vu Thiết

Chương 2: Vu Thiết

‘Mặt trời giả’ trên đỉnh đầu đã tắt.

Bên dưới một cột đá to lớn, một bức tường đá bao quanh khu nhà rộng chừng bảy tám mẫu. Một tòa thành trì màu đen dựa sát vào cột đá, đứng sừng sững.

Mảng lớn rêu dạ quang và dây leo bám trên bức tường ngoài thành, ánh huỳnh quang màu lam thẩm, màu lục nhạt chiếu sáng cả khoảnh sân, càng khiến cho khu nhà bằng đá nho nhỏ này tăng thêm mấy phần hương vị cổ kính, tang thương.

Phía sau cửa chính khu nhà, hai tên Ngưu Tộc phụ trách trực đêm nằm dưới đất, bốn vó lên trời, say sưa nằm ngáy o o, hai cây búa hai đầu đúc bằng sắt thô vứt tùy tiện bên cạnh tay.

Hai con Khôi Nham Tích Dịch (Tắc kè) không nhanh không chậm vòng quanh chân tường, mỗi khi chúng bò tới bên cạnh hai tên Ngưu Tộc, con người màu hổ phách đều sẽ đen đặc lại trừng bọn hắn một cái, không nhin được phun phun ra đầu lưỡi thật dài.

Cửa chính khu nhà bằng đá không chút tiếng động mở ra.

Vu Thiết dáng người gầy yếu bước ra, hai con Khôi Nham Tích Dịch nhanh chóng bò tới, vô cùng thân thiết mà dùng đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay và lưng bàn chân Vu Thiết, tiếp tục vòng quanh chân tường một vòng.

Nhìn nhìn hai tên Ngưu Tộc ngủ say, Vu Thiết nhếch nhếch môi, bước nhanh từng bước nhỏ vòng ra phía sau khu nhà bằng đá.

Tại đây có một sân tập rộng chừng một mẫu, trên mặt đất đá, khắp nơi rải rác các loại vũ khí kềnh càng nặng nề, có tạ đá, có lư đá, còn có quả cầu bằng đá to lớn mang theo dây xích thật dài. Quả cầu đá lớn nhất trong đó, so với Vu Thiết còn cao hơn một cái đầu.

Cẩn thận cởi bỏ áo lót sợi gai trên người ra, Vu Thiết để trần cánh tay, đứng giữa sân tập, cắn răng, chậm rãi di động tay chân, có chút trúc trắc, chậm rãi đánh ra một bộ quyền cước.

Sau ngắn ngủi một khắc đồng hồ (15 phút), Vu Thiết ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển ngã trên mặt đất, trên làn da trắng nõn nổi lên từng cái gân xanh, có mấy sợi gân xanh nảy lên kịch liệt, cơ bắp cả người co rút, đau đớn khiến cho trước mắt cậu biến thành màu đen. Cậu cắn chặt răng, không có phát ra một chút tiếng động.

Co rút kéo dài một lúc lâu, Vu Thiết mấy lần thiếu chút nữa đau đến ngất đi, nhưng cậu cắn răng, kiên cường chịu đựng.

Chờ đến khi đau đớn chậm rãi biến mất, Vu Thiết tập tễnh đứng dậy, chọn một cái tạ đá nhỏ nhất sân tập, nắm chặt lấy nó.

Nhắm mắt lại, cắn chặt răng, cơ bắp cả người căng chặt, Vu Thiết ép đến một chút sức lực cuối cùng trên người, cả người run rẩy dữ dội. Cái tạ đá cỡ chừng một nửa thân hình cậu này lại không chút nhúc nhích.

Cố gắng hồi lâu, một chút sức lực cuối cùng tiêu hết, Vu Thiết ngồi phịch xuống đất, hai tay không chút sức lực buông thỏng, trán đập một cái thật mạnh lên tạ đá một cái.

"Có một số việc, không phải cứ cố gắng thì sẽ chắc chắn có thành quả." Một giọng nói mang theo mấy phần khàn khàn, giọng điệu vô cùng điềm đạm từ bên cạnh sân tập truyền đến.

Khôi phu tử chiều cao chừng năm xích (1/3 mét), đầu sói thân người, mặc một bộ trường bào sợi vải rộng rãi, bộ lông màu xám khắp người chải ngay ngắn chỉnh tề, chắp tay sau lưng, trong tay cằm một cuộn sách bằng da, thong dong từng bước một đi tới bên cạnh Vu Thiết.

Từ trong con ngươi sâu sắc lóe lên tia cơ trí, Khôi phu tử đưa tay sờ sờ vầng trán đầy mồ hôi của Vu Thiết, trầm giọng, nói: "Thái Bình...... Ta nhớ rõ, ta từng nói với con. Trên thế giới này, mỗi người đều có điểm giá trị đặc biệt của mình, không thể thay thế."

Vu Thiết ngẩng đầu lên, nhỏ giọng lẩm bẩm, nói: "Nhưng mà, chúng ta cần tìm được con đường chính xác để thực hiện giá trị của chính mình!"

"Đúng vậy, con đường chính xác!" Khôi phu tử mỉm cười: "Nhưng mà ta, chỉ có hết lần này đến lần khác nhìn thấy con lãng phí sức lực trên con đường sai lầm."

"Con......" Vu Thiết há há miệng, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống một hơi, buồn bực cúi đầu, hung hăng nện một đấm lên tạ đá.

Nắm tay rất đau, Vu Thiết cắn răng, cố sức không để bản thân lộ ra vẻ mặt đau đớn.

"Hãy tin ta, vũ lực không phải là thứ sức mạnh duy nhất." Khôi phu tử ngẩng đầu, mấy trăm thước trên đỉnh đầu, bầu trời màu đen nén chặt đến cực điểm, cách thời gian ‘mặt trời giả’ sáng lên vẫn còn rất lâu, rất lâu......

"Nếu tinh thần của con đã tốt như vậy." Khôi phu tử tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Vu Thiết, dùng ngón viết lên cát đá một chuỗi ký hiệu dài: "Đêm dài đằng đẵng, nếu đã không muốn ngủ, giải mấy đề toán cũng tốt."

"Còn có, bài thơ này, ta cảm thấy rất hay, giải đề xong rồi, ngươi cùng ta học thuộc lòng nó!"

Trong ánh sáng mờ tối màu lam, màu lục, một cái đầu sói lông tóc mềm mại gật gù đắc ý, khe khẽ lắc lư cuộn sách trong tay, dẫn dắt một cậu bé tuấn tú nhỏ giọng đọc —— ‘Gác nhỏ một đêm vẳng mưa xuân, cuối hẻm mai này bán Hạnh hoa’!

"Nhưng mà, phu tử...... Hạnh hoa là cái gì? Con chưa từng thấy! Ai cũng chưa từng thấy!" Trong đêm yên tĩnh vang lên giọng buồn bực của thiếu niên.

"Nhưng mà, Thái Bình...... Hạnh hoa, nó là thứ chắc chắn tồn tại!" Giọng nói điềm đạm, mang theo mấy phần khàn khàn của Khôi phu tử khe khẽ vang lên. Ông tràn đầy mơ ước, thì thào tự nói: "Ý cảnh thật đẹp...... Hạnh hoa, đó là thứ chắc chắn tồn tại!"

‘Cạch, cạch’ mấy tiếng vang từ trên bầu trời truyền đến.

Từ giữa ‘mặt trời giả’ đường kính chừng ba mươi thước sáng lên từng đốm sáng đỏ, từ từ, ánh đỏ lan ra xung quanh, một giờ sau, cả ‘mặt trời giả’ hoàn toàn sáng lên, ánh đỏ ấm áp chiếu sáng mấy dặm phạm vi Vu Cốc.

Hơi ẩm đêm qua từ trong đường hầm của các mỏ khoáng xung quanh, theo gió thổi tới, thấm vào mặt đất.

Ánh sáng đỏ của ‘mặt trời giả’ làm cho nhiệt độ Vu Cốc rất nhanh tăng cao, hơi nước bốc lên, trên mặt đất liền dâng lên sương trắng cao mấy thước.

Vu Thiết nhón lấy một cây nấm đã nấu chín, đứng trên gác canh nơi cửa viện, quan sát xung quanh.

Trong Vu Cốc, giữa những căn nhà bằng đá ngỗn ngang, lộn xộn vang lên tiếng quát sắc bén, lại có tiếng quất roi da truyền đến.

Tốp năm tốp ba những người lùn màu xám lớn tiếng kêu gào, hươ hươ roi, đuổi từng đàn, từng đàn lớn Nham Thạch Chu Nho chạy từ trong phòng đá ra. Hai tên Ngưu Tộc dẫn đầu, mang theo bảy tám Khôi Lang Chiến Sĩ, áp giải một đám Nham Thạch Chu Nho, mang từng sọt từng sọt nấm trắng đã nấu chín đưa ra ngoài sân.

Đám Nham Thạch Chu Nho xếp thành hàng đi qua, từng người nhận lấy một cái nấm trắng, mặt không chút biểu cảm, nuốt xuống thật nhanh nấm trắng mùi vị đắng chát.

Sau ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ, hơn một ngàn Nham Thạch Chu Nho thuộc về nhà họ Vu liền khiêng các loại công cụ, dưới sự áo giải của hơn mười người người lùn màu xám, xếp thành hàng bước vào một mỏ quặng bên ngoài Vu Cốc.

Không bao lâu, tiếng khua đập ‘Đinh đinh đang đang’ liền theo gió truyền tới.

Một con Khôi Nham Tích Dịch vui vẻ bò tới bên cạnh Vu Thiết, ngẩng đầu lên nhìn cây nấm trong tay Vu Thiết.

Vu Thiết nhìn nhìn phía khu quặng mỏ, bĩu bĩu môi, nói nhỏ với hai tên Ngưu Tộc đứng ở cửa, ôm một sọt lớn đồ ăn ăn uống nhồm nhoàm: "Các ngươi nói xem, hôm nay những nô lệ Chu Nho đáng thương kia sẽ chết mấy người?"

Hai tên Ngưu Tộc nhe răng nhếch miệng cười cười, trong nụ cười của bọn họ tràn đầy kính sợ đối với tiểu chủ nhân Vu Thiết này, lại có một hơi thở khát máu đặc biệt tản mát ra—— ‘Thịt’, một tên Ngưu Tộc hươ hươ nắm tay, ậm ờ lẩm bẩm một tiếng.

Trong lòng Vu Thiết tràn đầy chán ngán.

Cậu cầm cây nấm trong tay nhét vào trong cái miệng há to của Khôi Nham Tích Dịch, con Khôi Nham Tích Dịch kích thước gấp ba Vu Thiết này vui vẻ lắc lắc cái đuôi, ngậm lấy cây nấm, nhanh chóng nhảy phốc xuống tường viện.

Khôi phu tử cầm cuộn sách, lắc lư đủng đỉnh bước lên.

Ông nhìn Khôi Nham Tích Dịch chạy đi thật xa, thở dài, lắc lắc đầu: "Cho nên, con không thích hợp tu luyện! Cha của con, còn có ba người anh của con...... Bọn họ tuyệt đối sẽ không lãng phí một xíu xiu đồ ăn!"