Chương 1: Ngòi Nổ
Truyện bắt đầu GÂY CẤN từ CHƯƠNG 6 trở đi. Mong mọi người đừng bỏ lỡ một siêu phẩm từng đứng top 1-2 Qidian mấy tháng liền!
---
Núi gò tụ họp,
Sóng cả phẫn nộ,
Trong ngoài sông núi Đồng Quan đó.
Nhìn Tây Đô,
Ý ngần ngừ,
Qua ngang Tần Hán kinh thành cũ.
Cung điện ngàn gian thành bãi cỏ.
Hưng, trăm họ khổ!
Vong, trăm họ khổ!
(Trương Dưỡng Hạo - Sơn pha dương, Đồng Quan hoài cổ)
Bên trong tám cột đá to lớn là một sơn cốc đồ sộ mang tên Oa Cốc đang đứng sừng sững.
Vô số thạch nhũ treo ngược trên mái vòm bằng nham thạch màu đen. Vài con nhệ độc nhẹ nhàng giăng tơ trên thạch ngũ, đôi mắt mắt màu xanh lục mang theo vài phần khát máu điên cuồng giương lên quan sát bên dưới.
- Núi gò tụ hợp, sóng cả phẫn nộ…
- Tần Hán tần ngần đi qua kinh thành cổ…
- Thắng, Kim Tệ không khổ…
- Thua, Kim Tệ đau lòng…
Kim Tệ thân cao không quá bốn thước, gầy trơ xương, đầu chuột thân người, quần sáo rách nát đang lẩm bẩm. Sau đó lại đột nhiên nhớ cảm giác ấm áp bên trong bộ giáp của hắn.
Kim Tệ nhìn mặt trời giả đang dần tối đi trên mái dòm. Ánh sáng xung quanh dần ảm đạm. Khi nghe được âm thanh nhện săn mồi phát ra, Kim Tệ sợ run cả người, vội vàng đào một khe hẹp từ vách đá rồi linh hoạt chạy trốn vào trong đó.
Chạy được vài trăm mét, Kim Tệ hậm hực quay đầu nhìn hang động màu đen phía sau.
Kia là tửu quán duy nhất trong Oa Cốc. Một phút đồng hồ trước, Kim Tệ còn đang vui vẻ hưởng thụ bên trong đó. Mà bây giờ, hắn lại chẳng khác nào một tên ăn mày.
- Ta nên chặt đứt hai cánh tay này…
Vừa chạy nhanh, Kim Tệ vừa căm phẫn nói ra những lời tàn nhẫn:
- Tiền của Kim Tệ ta… bộ giáp tổ truyền của ta… Đáng chết, chắc chắn thời điểm chúng ném xúc xắc đã giở trò.
- Ta làm sao thế này, đối thủ thế này cũng không thắng được?
Kim Tệ rũ đầu đi nhanh về phía trước. Con đường phía trước rộng rãi, bỗng một cơn gió nóng thổi tới, nơi vách đá ẩn ẩn ánh sáng đỏ. Ngay sau đó, theo trận gió nóng truyền tới là tiếng va chạm đinh đinh.
Kim Tệ bỗng ngừng lại, hắn xoay người hung hăng thủ thế một cách thô lỗ. Sau đó lại cắn răng thét to:
- Kim Tệ đại gia ta sẽ trở lại! Các ngươi cứ chờ đó… đại gia ta nhất định trở lại! Nhất định sẽ giành lại tất cả tiền vàng của ta!
Bấy giờ bỗng nhiên mặt đất chấn động kịch liệt, kèm theo đó là âm thanh nổ tung vang rền. Bốn toàn bia đá màu vàng ầm ầm dâng lên từ dưới mặt đất, lại vừa vặn vây Kim Tệ bên trong. Một cỗ áp lực thật lớn từ tấm bia đá ánh vàng đè lên thân khô gầy của Kim Tệ.
Kim Tệ hú lên một tiếng quái dị, thân thể hắn bỗng co rút lại, tỏa hắc khí ra bốn phía, từ từ bị mặt đất nuốt dần.
Một bán tay to lớn từ tấm bia đá bỗng nhiên nhô ra, nắm lấy bả vai Kim Tệ.
Bàn tay lớn bùng nổ ánh sáng màu hồng nóng rực như lửa dâng trào từ bốn phía, khói đen bị ánh ánh che phủ không thấy tăm hơi. Thân thể dặt dẹo của Kim Tệ bị bàn tay nắm chặt treo giữa không trung.
Hán từ cường tráng, thân cao hơn một trượng đi ra khỏi bia đá đang xoay chuyển. Hắn lắc lắc Kim Tệ vài lần, tiếng nói như sấm trầm thấp vang lên:
- Kim Tệ, người buôn bán tình báo tốt nhất Oa Cốc?
Kim Tệ ngẩng đầu lên, cười nịnh nọt nhe ra hàm răng trắng như tuyết:
- Vị đại nhân này… Ngài nhận nhầm người rồi! Kim Tệ là ai? Ta là người sống lâu năm ở Oa Cốc… Ta có thể dùng phụ thân mình mà thề, cho tới bây giờ ta chưa bao giờ nghe tới cái tên này.
Leng keng một tiếng, một nắm tiền vàng rơi trên mặt đất.
Con ngươi Kim Tệ thu nhỏ, hắn bỗng ngẩng đầu lên, mặt không chút e sợ đáp:
- Vị đại nhân này, không sai, ta là Kim Tệ! Ngài… cho ta chút tiền vàng này?
Ngữ khí đại hán trầm thấp một cách dị thường, hắn vô lực nói:
- Tìm ra Vu Thiết, Vu Thái Bình ta cho ngươi gấp mười lần, gấp trăm lần số tiền vàng này!
Nghe tới đây, nụ cười trên mặt Kim Tệ cứng đờ.