Chương 3: Vòng Cổ Xi Vưu

Chương 3: Vòng Cổ Xi Vưu

🧠ĐỆ NHẤT DANH SÁCH (BẢN DỊCH): Mạt thế, hài hước, dị năng, hệ thống🧠

---

"Bao gồm những nô lệ Chu Nho đáng thương kia?" Vu Thiết bĩu bĩu môi, chỉ cảm thấy từ trong cổ họng dâng lên một ngụm nước chua.

"Ít nhất cha và các anh của con chưa từng đụng đến bọn chúng......" Khôi phu tử mở hai tay ra, ông nghiêm túc nhìn Vu Thiết, dùng sức lắc lắc đầu: "Thái Bình...... Cha con đặt cho con cái tên này, là hy vọng con cả đời thái bình...... Việc này cũng không đại biểu......"

Vu Thiết quay đầu đi, nhìn về phía khi quặng mỏ, bướng bỉnh nói: "Người muốn nói con yếu đuối sao? Con không có......"

"Đây là một thế giới tàn khốc, mỗi người đều phải thích ứng những quy luật tàn khốc!" Vu Thiết giống như líu lưỡi mà lẩm bẩm: "Cho nên, con muốn tu luyện, mọi người lại nói, con đã tìm một con đường sai lầm! Lẽ nào, đọc sách có thể giết được kẻ địch sao?"

Đối diện cửa viện, cách xa hơn ba dặm, trên vách đá cách mặt đất chừng trăm thước, từ trong một miệng hang đường kính hơn mười thước, một con đích Khôi Nham Tích Dịch kích cỡ ước chừng gấp bốn năm lần Vu Thiết chợt nhảy ra.

Một chiến sĩ Thanh Lang (sói xanh) cao gần hai thước ngồi trên lưng Khôi Nham Tích Dịch, tay phải giơ cao khởi một thanh mâu dài bằng sắt thô.

Một cái đầu lâu bị cắm trên thanh mâu, lúc chiến sĩ Thanh Lang lắc lư thanh mâu, tóc dài hỗn độn trên cái đầu lâu nhe răng trợn mắt phất phơ, lộ ra một khuôn mặt tục tằng đầy râu quai nón.

"Thắng!" Khôi Nham Tích Dịch vững vàng đáp xuống một góc vuông chín mươi độ trên tường đá, chiến sĩ Thanh Lang đứng trên lưng tích dịch, phát ra một tiếng tru dài cao vút.

Lại thêm ba con Khôi Nham Tích Dịch hình thể cực lớn từ trong hang chạy ra, ba chiến sĩ Thanh Lang toét miệng, cất tiếng cười to.

Trong tiếng bước chân dồn dập, hai mươi mấy con Mãnh Độc Liệp Chu giống như một trận thủy triều tràn ra từ trong hang, trên lưng mỗi con Mãnh Độc Liệp Chu, đều có một chiến sĩ người lùn màu xám cơ thể rắn chắc đang ngồi, bọn chúng hưng phấn hươ hươ chuỳ lớn, đập lên vách đá xung quanh phát ra từng mảng lớn đốm lửa.

Bốn chiến sĩ Ngưu Tộc chiều cao gần một trượng vác búa lưỡi to, chậm rì rì từ trong hang đi ra.

Từ rất xa nhìn thấy khu nhà bằng đá của nhà họ Vu, bốn chiến sĩ Ngưu Tộc chợt phát ra tiếng phì phì trong mũi, khoen mũi vàng ròng cực lớn lắc lư rất vui vẻ.

Ở phía sau bốn chiến sĩ Ngưu Tộc, một con Nham Mãng to chừng vại nước, chiều dài ước chừng hai mươi mấy thước, chậm rì rì bò ra. Cha của Vu Thiết, Vu Chiến, hai tay khoanh trước ngực, ngồi xếp bằng trên đỉnh đầu Nham Mãng, trong lúc nhìn quanh lộ ra hào khí.

Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng, ba người anh của Vu Thiết, chiều cao gần như bằng Vu Chiến, cao lớn lực lưỡng hơn hai thước, đứng trên lưng Nham Mãng, từ khoảng cách thật xa đã lớn tiếng cười với Vu Thiết.

"Ha ha ha!" Vu Kim nhảy lên một cái, làm bốc lên một ngọn cuồng phong, từ trên hang đá nhảy xuống, hai chân đạp thật mạnh xuống đất, sải bước chạy về phía Vu Thiết.

Khoảng cách xa hơn ba dặm, Vu Kim chỉ cần thời gian ngắn ngủi mười mấy cái hít thở đã băng băng chạy tới, anh chàng một bước liền sải bước đặt chân lên bờ tường cao năm thước, mở hai lòng bàn tay ra, dùng sức ôm lấy Vu Thiết.

"Ha ha, Thái Bình! Nhà họ Hùng đối đầu với nhà chúng ta mấy năm nay, lần này cuối cùng bị chúng ta diệt tộc rồi!" Vu Kim cười lớn, từ sau lưng tháo xuống một túi da cực lớn, từ bên trong lấy ra mấy cuộn sách da thú rách nát, cũ kỹ.

"Thật không ngờ tới, nhà họ Hùng vậy mà cũng có cuộn sách truyền thừa!" Vu Kim trừng lớn mắt, đưa mấy cuốn sách tới trước mặt Vu Thiết: "Không thể tưởng được đúng không? Bọn anh không biết nhiều chữ lắm, bên trong đây đều là mấy chữ cong cong kỳ quái, em xem xem, thích không?"

Ánh mắt Khôi phu tử bên cạnh chợt sáng, khóe miệng thấp thoáng có nước miếng chảy ra.

Vu Thiết nhìn chằm chằm mấy cuốn sách không lên tiếng.

Đây không phải món quà cậu muốn.

Cái này hoàn toàn không phải món quà cậu muốn.

Trước mắt cậu còn lưu lại hình ảnh cái đầu lâu trên thanh mâu của chiến sĩ Thanh Lang kia.

Cậu còn nhớ rõ ba năm trước, người đàn ông râu quai nón này, gia chủ nhà họ Hùng - Hùng Hổ, từng mang theo một đám chiến sĩ bất ngờ tập kích nhà họ Vu, Vu Chiến mang theo Vu Kim, Vu Ngân ra ngoài săn bắn, để lại Vu Đồng trọng thương trong nhà, thiếu chút nữa đã bị giết chết.

"Mọi người chỉ mang theo vài người như vậy trở về?" Vu Thiết không nhìn mấy cuộn sách kia, mà nhìn về phía chiến sĩ gia tộc mà mấy người Vu Chiến dẫn về.

Cậu nhớ rất rõ ràng, khi xuất phát vào nửa tháng trước, số chiến sĩ mà mấy người Vu Chiến dẫn đi nhiều hơn trước mắt mấy lần, nhà họ Vu chính là dốc hết toàn lực.

"Bên phía nhà họ Hùng có hơn một ngàn nhiều Khoáng Nô (nô lệ khai khoáng), còn có rất nhiều chiến sĩ đầu hàng cần trông coi, còn có nhiều quặng mỏ, nông trường như vậy." Vu Kim đưa cuộn sách cho Khôi phu tử đang mặt đầy vui mừng, dõng dạc nói: "Cho nên, để lại một ít người ở bên đó. Rất nhiều thứ đều phải xử lý!"

Vu Chiến dẫn theo đội ngũ đi tới trước cửa viện, cười với Vu Thiết, vẩy vẩy tay: "Thái Bình, lấy đồ ăn đồ uống ngon trong kho ra hết đi!"

Vu Chiến hả lòng hả dạ cười: "Nuốt chửng nhà họ Hùng, tốn chút công sức sát nhập sức mạnh nhà bọn hắn vào, hắc, Hắc Phong Cốc đã thèm thuồng nhiều năm rồi, hắc...... Độ thật là một mảnh đất tốt, phì nhiêu màu mỡ!"

"Ăn mừng thật lớn một phen!" Vu Chiến dùng sức lắc lư nắm tay, phá lên cười.

Một đám chiến sĩ nhà họ Vu trở về đều vui vẻ tươi cười, mấy chiến sĩ Ngưu Tộc cười đến bắp thịt cả người rung lên, rất nhiều vết thương vừa đóng vảy trên người nứt toát ra, từng dòng từng dòng máu chảy ra, bọn họ lại là bộ dáng hồn nhiên như không có gì.

Ánh sáng ‘mặt trời giả’ từ từ tối lại.

Mấy cây đuốc mỡ thú cắm trên tường viện, đám lửa cỡ chừng vại nước phát ra ánh sáng rạng ngời, lấn át cả ánh huỳnh quang của rêu dạ quang đài và dây leo dạ quang, chiếu rọi khu nhà sáng ngời một mảnh.

Từng chén từng chén rượu lạt nấu từ tinh bột củ khoai được rót xuống, từng tảng từng tảng thịt nướng béo ngậy không ngừng được đưa lên, từng đống một đống cao tinh bột đích rể cây nấu chín sau cắt thành khối, chất đống lung tung trên bàn đá.

Đám chiến sĩ nhà họ Vu tràn đầy vui sướng mà hưởng thụ, Nham Thạch Chu Nho ở bên cạnh lắm la lắm lét hầu hạ, nhanh tay chụp lấy những mẩu rể cây và thịt nướng mà đám chiến sĩ làm rơi vãi xuống, nhanh chóng bỏ vào miệng.

Có Chu Nho lớn gan trực tiếp sáp đến bên cạnh mấy chiến sĩ, có giọt rượu đọng trên mặt bàn đá, bọn chúng vội vàng quỳ rạp dưới đất, liếm sạch sẽ từng giọt rượu rơi vãi.

Cả khu nhà bằng đá của họ Vu đều tràn ngập không khí vui mừng.

Chỉ có Vu Thiết ở sân tập sau viện, bên cạnh một cái ao trữ nước to lớn, cậu dùng chậu đá đổ đầy nước sạch, vô cùng nghiêm túc cọ sạch đầu lâu đầy vết máu của Hùng Hổ.

Từng lọn từng lọn tóc rối được vén lại ngay ngắn, Vu Thiết hao phí sức lực rất lớn, cuối cùng cũng xử lý sạch sẽ món chiến lợi phẩm dữ tợn này.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, Vu Chiến ung dung bước từng bước một đi tới, đứng ở phía sau Vu Thiết lẳng lặng nhìn.

Qua một lúc lâu, Vu Chiến ồm ồm nói: "Đây là phong tục tổ truyền...... Chặt rớt đầu thủ lĩnh kẻ địch, dùng để hiến tế cho tổ tiên, có thể khiến cho nhà ta có được thật nhiều may mắn, gia tộc có thể thịnh vượng phát đạt!"

Vu Thiết ngồi xếp bằng ở trước đầu lâu của Hùng Hổ, hai tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn cái đầu lâu nhắm mắt.

"Cha, có một ngày, chúng ta cũng sẽ bị người khác chém rơi đầu, trở thành chiến lợi phẩm để bọn họ khoe khoang võ công sao?" Vu Thiết nghiêm túc hỏi.

Vu Chiến ngây ra, sau đó ông lắc đầu, lớn tiếng cười rộ lên: "Sao có thể chứ!"

Tràn đầy đắc ý vỗ vỗ ngực, Vu Chiến tháo một cái vòng cổ gân thú trên cổ xuống, sờ sờ răng nanh màu trắng dài một xích trên vòng cổ kia, buộc vòng cổ lên cổ Vu Thiết.

"Hừ, hừ, nhà họ Vu chúng ta cũng không phải là người dễ ức hiếp." Vu Chiến vỗ vỗ đầu Vu Thiết, chỉ thiếu chút nữa thì vỗ cho Vu Thiết ngã sấp mặt xuống đất.

"Thứ đồ chơi này nghe nói gọi là ‘Nanh Xi Vưu’, là bảo vật truyền đời của nhà họ Hùng!"

"Chờ con trưởng thành rồi, mang con về trong họ bái kiến trưởng bối gia tộc!" Vu Chiến ngẩng đầu nói: "Đúng rồi...... Đại ca, nhị ca của con đều đã từng gặp mẹ của các con...... Con và lão tam vẫn chưa từng gặp mẹ ruột và em gái của mình...... Qua vài năm nữa, tích trữ nhiều thứ tốt một chút, cha dẫn con đi gặp bà ấy!"

Chỉ chỉ ‘Nanh Xi Vưu’ treo trên cổ Vu Thiết, Vu Chiến híp mắt thì thầm tự nói: "Món đồ chơi này, ngươi đeo mấy năm, đến lúc đó, không chừng sẽ bị mẹ ruột của con cướp mất!"

Trên mặt thoáng hiện một nụ cười quái dị, Vu Chiến dùng sức xoa xoa thắt lưng: "Đến lúc đó, nhất định phải cho các con thêm một đứa em trai...... em gái cũng tốt nha!"

Vu Thiết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Vu Chiến.