Chương 14: Ông Nội Đây
👹KHỦNG BỐ SỐNG LẠI (BẢN DỊCH): Linh dị, dị năng, hắc ám lưu, đô thị, hài hước👹
---
Vu Thiết chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, thế nhưng cậu theo bản năng cảm nhận được bất an.
Cậu lui về sau mấy bước, cố hết sức tránh xa con sông.
Xoay người, Vu Thiết nhìn về phía xa xa.
Nơi nơi đều là cây cối dị hình dị dạng.
Vu Thiết chưa bao giờ thấy cây cối như vậy.
Có một vài loại cây lại tương tự như nấm Địa Mễ, nấm trắng, nấm thịt... mà Vu Thiết quen thuộc, nhưng mà kích cỡ lớn hơn rất nhiều.
Còn có một ít cây cối lại cao tới hai ba thước, nhánh cây rậm rạp, Vu Thiết chưa bao giờ thấy qua thứ cùng loại.
Có điều loại cây có nhánh kỳ quái này hơi ít, phía đông một cây, phía tây một cây, rải rác lung tung.
Thân hình lắc lư, mặc dù đã có một chút sức lực, đầu óc vẫn trống rỗng như trước. Ánh mắt Vu Thiết mê mang nhìn về phía xa xa, vừa động bước bộ liền tùy ý tìm một phương hướng đi loạn.
Một đốm sáng lấp lóe cực chói mắt chớp chớp ở phía xa xa.
Vu Thiết nhìn thấy điểm sáng chớp lóe kia, cậu ngây ra, trong đầu cũng không nghĩ cái gì, liền như vậy nện bước chân nặng nề đi đến chỗ nhấp nháy kia.
Mặt đất rất trơn ẩm, mọc đầy rong rêu tươi tốt, Vu Thiết đi vài bước thì ngã một cái, đi vài bước lại ngã một cái, khoảng cách ngắn ngủi mấy ngàn thước, cậu tốn một đoạn thời gian thật dài mới miễn cưỡng đi tới.
Cả người lấm lem, tay chân càng là ngã tới tê dại.
Cả người run rẩy, Vu Thiết nhìn ngọn đồi nhỏ cao hơn trăm thước trước mặt, khẽ cắn môi, theo sườn núi leo lên.
Leo lên, leo lên, Vu Thiết đột nhiên bị một khối đất nhỏ vướng chân, cậu ngã quỵ cả người xuống đất, ụ đất kia lắc lư, một vật tròn trĩnh lăn ra từ trong ụ đất.
"Khụ, ngươi đá vào đầu ông nội đây rồi!" Vu Thiết quỳ rạp dưới đất thở dốc, bên tai truyền đến một giọng nói cực kỳ cứng nhắc.
"Khụ, nghe hiểu được ông nội đây nói không?" Giọng nói kia gần trong gang tấc, gần như là đang ghé vào bên tai Vu Thiết kêu to hét lớn: "Tên nhóc nhà ngươi có chút ý chí đi...... Vốn dĩ, nếu ngươi nửa đường không bằng lòng đi nữa, ông nội đây có thể bỏ mặc ngươi không quan tâm nữa."
"Mấy ngày nay, vì cái mạng nhỏ này của tên nhóc nhà ngươi, ông nội đây lại dốc hết tâm huyết a, so với chăm sóc cháu ruột còn để tâm hơn...... Đương nhiên, ông nội đây không có cháu, nhưng mà cái này không sao cả...... Các ngươi, đều là cháu của ông nội đây!"
Vu Thiết thở phì phò, gian nan ngẩng đầu lên nhìn về chỗ giọng nói truyền đến một cái.
Thân thể cậu chợt co rút một cái, trước mắt tối sầm, lại ngất đi.
Lần này, cậu là bị dọa ngất.
…
Xung quanh đều là khói đen.
Một luồng sáng đỏ ấm áp từ ‘mặt trời giả’ trên đỉnh đầu rọi xuống, chiếu vào thân thể non nớt của Vu Thiết.
Vu Kim, Vu Ngân vẻ mặt ngây thơ, xoa xoa mồ hôi trên mặt, vui sướng nhìn cái xích đu mà bọn chúng bận rộn suốt ba ngày để bắc lên giữa hai thạch nhũ.
Vu Đồng ôm lấy Vu Thiết, đặt nhóc lên xích đu.
Vu Kim cười, đưa đẩy xích đu.
Xích đu đưa lên cao cao.
Vu Thiết vừa sợ hãi lại vừa vui thích, nở nụ cười. Tiếng cười trong trẻo truyền đi thật xa, thật xa......
Vu Đồng mở to mắt nhìn xích đu, thật cố sức quay đầu đi, bĩu môi: "Gì chứ, chỉ là mấy trò trẻ con...... Vu Đồng ta...... Không, Vu Trường Mệnh ta, đã là người lớn rồi...... còn lâu mới chơi mấy trò trẻ con này."
Vu Chiến vác một con rắn lớn to cỡ miệng chén, đi từ trong khói đen vào ánh đỏ ấm áp.
Ông cười ha hả nhìn bốn đứa con hòa thuận với nhau, vỗ vỗ con rắn lớn còn đang nhúc nhích trên vai: "Đợi một chút nữa, ăn canh rắn......"
Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng, Vu Thiết đồng thời vui mừng cười lớn.
Tiếng cười đột nhiên dừng lại, trong khói đen bốn phía, vô số gương mặt trắng bệch, gương mặt sưng phù, gương mặt dữ tợn đầy máu đột nhiên xông ra.
Các gương mặt trùng trùng điệp điệp dồn ép về phía Vu Thiết.
Vu Chiến biến mất.
Vu Kim biến mất.
Vu Ngân biến mất.
Vu Đồng biến mất.
Vu Thiết phát ra tiếng gào khóc xé nát tâm can, cả người run rẩy tỉnh lại.
"Cha...... Anh......" Vu Thiết khàn giọng gào khóc, đau lòng khó thể hình dung đánh tới, đau lòng nghiền ép sợ hãi trong lòng thành vụn phấn.
Vu Thiết khàn giọng gào khóc, hai mắt đẫm lệ, ngẩn ngơ nhìn thứ vừa mới dọa cậu ngất xỉu.
Một cái đầu lâu toàn thân trắng toát, trắng đến mức gần như có thể chiếu mù mắt người khác, trắng thê lương mang theo một tia dữ tợn, hai mắt lóe lên ánh sáng màu máu âm u, đang nằm xiên xiên vẹo vẹo bên cạnh Vu Thiết, thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu.
Trên trần nham thạch cao cao, vô số bảo thạch dạ quang tản ra ánh sáng rạng ngời.
Đầu lâu xương trắng vô cùng bóng loáng, nhẵn nhụi, vừa rồi bị Vu Thiết đá một cước ra khỏi ụ đất, ngoài mặt lại không dính một chút tro bụi, cát đá nào, sạch bong kin kít, không một vết bẩn trên mặt. Bề mặt trơn bóng như vậy lại không phản xạ một chút ánh sáng.
Bảo thạch dạ quang sáng rực chiếu lên xương trắng, xương trắng giống như nuốt hết tất cả ánh sáng. Vu Thiết nhìn chằm chằm cái đầu lâu trắng bệch kia một lúc lâu, vậy mà lại có một loại cảm giác là cái đầu lâu này màu đen nhánh.
Ở nơi cảnh sắc kỳ quái xa lạ này, với một Vu Thiết mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, đột nhiên vấp ngã, nhìn thấy cái đầu lâu này, lập tức bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Vu Thiết trong mơ lặp đi lặp lại việc mất đi cha anh, mất đi gia đình mà khổ sở, lòng đau như cắt, giờ phút này lại quên đi sợ hãi.
Vu Thiết khóc, khóc nấc từng tiếng, từng tiếng.
Đầu lâu xương trắng xiên vẹo nằm dưới đất, con ngươi màu đỏ sậm chuyển động lên xuống, nghiêm túc đánh giá Vu Thiết.
Mắt thường của Vu Thiết không thể nhìn từ trong đôi mắt của đầu lâu xương trắng có ánh sáng cực mảnh bắn ra, tỉ mỉ quét qua từng chỗ trên người cậu.
"Cha chết rồi?" Đầu lâu xương trắng đột nhiên phát ra giọng nói cứng ngắc, lạnh như băng.
"Ừm!" Vu Thiết nức nở, gật gật đầu.
"Anh cũng chết rồi?" Khớp xương dưới cằm đầu lâu xương trắng không chút động đậy, cũng không biết làm sao hắn phát ra tiếng.
"Ừm!" Vu Thiết lại gật gật đầu.
"Đỡ ông nội đây dậy." Con ngươi của đầu lâu xương trắng đột nhiên sáng lên, hai đốm sáng màu máu chiếu cho mắt Vu Thiết đau nhức, vội vàng quay mặt đi.
"Nào, đỡ ông nội đây dậy, khóc cái gì chứ?" Đầu lâu xương trắng hừ lạnh một tiếng: "Nếu ông nội đây không nhìn lầm, ngươi chính là đàn ông...... đàn ông đó."
Vu Thiết há miệng thở dốc.
"Thứ gọi là đàn ông này, chỉ có thể đổ máu, cũng không thể chảy một giọt nước mắt." Đầu lâu xương trắng hừ hừ: "Một khi đã rơi lệ, xương cốt sẽ mềm đi......"
Vu Thiết ngừng khóc.