Chương 15: Tôi Không Thể Tu Luyện

Chương 15: Tôi Không Thể Tu Luyện

Trước mắt giống như xuất hiện hình dáng Vu Chiến và ba người anh.

Cậu giống như nghe thấy, tiếng quát trên sân tập sau khi Vu Chiến đấm một quyền đánh Vu Kim ngã lên đất cát.

Vu Kim cuộn mình trong đất cát, đau đớn rên rỉ, mà Vu Chiến thì cong người nhìn xuống Vu Kim rống to.

"Đứng lên, Vu Kim...... Con chính là đàn ông...... Đứng lên!"

"Đứng lên, đứng thẳng lên cho ta!"

"Nhớ kỹ, trừ phi chết đi, bằng không, cho dù cột sống bị đánh gãy, cũng phải đứng thẳng lên cho ta!"

"Mặc kệ đối thủ là ai."

"Tóm lại, nhớ kỹ, bất cứ thời điểm nào, ở bất cứ đâu, đều đứng thẳng lên cho ta!"

Vu Thiết cắn chặt răng, bàn tay cọ cọ lung tung trên mặt, lau đi nước mắt trên mặt.

Vu Kim được Vu Chiến dạy luôn luôn phải đứng thẳng, lại vì một đứa em trai bỏ đi như cậu đây quỳ gối trước mặt kẻ địch.

Vu Thiết giãy dụa đứng lên, trước mắt chớp lóe bộ dáng Vu Kim quỳ xuống đất, cố hết sức dựng thẳng lưng, cắn răng, thẳng tắp nhìn chằm chằm cái đầu lâu xương trắng quái dị kia.

Đứng thẳng rồi, Vu Thiết mới phát hiện, cái đầu lâu xương trắng bị cậu đá một cước lăn ra từ trong ụ đất này lại toàn thân không dính một chút vết bẩn, nó lớn gấp ba đầu người bình thường.

Hơn nữa hình dáng của nó còn có chút quái dị, phần phía sau gáy của nó đột nhiên u lên một đoạn, bề ngoài hình giọt nước tràn ngập một loại cảm giác xinh đẹp kỳ lạ khó thể hình dung.

"Đừng khóc nữa?" Đầu lâu xương trắng hừ hừ: "Đỡ ông nội đây dậy!"

Vu Thiết nuốt nước bọt, cậu cong thắt lưng, vô cùng cẩn thận nắm lấy đầu lâu xương trắng.

Tay chạm vào lạnh như băng.

Cái đầu lâu xương trắng này, rõ ràng toàn thân đều là do kim loại đúc thành.

"Ức?" Vu Thiết kinh sợ nhìn đầu lâu xương trắng.

"Sợ bóng sợ gió." Đầu lâu xương trắng tiếp tục lầm bầm.

Vu Thiết ngậm miệng lại, hai tay ôm đầu lâu xương trắng càng thêm chặt—— Đầu lâu xương khô toàn thân đều là do kim loại đúc thành, hơn nữa lớn gấp ba lần đầu người bình thường, Vu Thiết không biết cậu có thể ôm đi được hay không.

Đầu lâu xương trắng ngoài dự tính lại rất nhẹ, Vu Thiết không tốn bao nhiêu sức lực đã ôm được nó lên.

Vu Thiết dùng sức quá mạnh, thậm chí ngửa về sau một chút, thiếu chút nữa không giữ vững thắt lưng, cậu chật vật lùi lại mấy bước, lại đạp một cái lên một mảng rong rêu trơn trượt, thiếu chút nữa đầu đập xuống đất, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể.

"Há." Đầu lâu xương trắng cứng nhắc cười một tiếng: "Ta phải khen ngươi sức lực thật là lớn vô cùng, hơn nữa eo còn mạnh mẽ linh hoạt?"

Da mặt Vu Thiết bất chợt nóng lên, cậu ôm đầu lâu xương trắng, tìm một ụ đất nhỏ, đặt nó ngay ngắn lên trên.

Dựng thẳng lưng đứng trước mặt đầu lâu xương trắng, Vu Thiết cắn răng nói với đầu lâu xương trắng: "Tôi không khóc."

Ở nơi cảnh vật kỳ lạ diện tích rộng lớn này, Vu Thiết khó hiểu mà có chút cảm giác thân thiết đối với cái đầu lâu xương trắng quái dị này.

Nói sao thì Vu Thiết cũng có cản đảm chùi rửa đầu người.

Cái đầu lâu xương trắng này, như thế nào cũng đẹp hơn so với đầu người bê bết máu me.

Hơn nữa đầu người chết không biết nói, mà cái đầu lâu xương trắng không chỉ có có thể nói, nó thậm chí còn có thể dạy dỗ người khác.

Một thiếu niên, một cái đầu lâu kim loại màu trắng quái dị, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau một lúc lâu, đầu lâu xương trắng đột nhiên mở miệng: "Vừa mới khóc đến đau lòng như vậy, chết cả nhà rồi?"

Trái tim Vu Thiết quặn đau, trong mắt lại có hơi nóng ứa ra.

Cố nén xúc động muốn khóc, Vu Thiết đột nhiên nhớ tới lời Vu Chiến từng nói.

"Không có, tôi không có...... Mẹ, còn có em gái...... Tuy rằng không biết họ ở đâu...... Nhưng mà họ chắc chắn vẫn còn sống......"

"A, dù sao cha và các anh của ngươi đều đã chết rồi, khác gì chết cả nhà sao?" Đầu lâu xương trắng rất cứng nhắc đâm một đao vào tim Vu Thiết.

Vu Thiết cả người cứng nhắc, cả người cậu mệt mỏi tới cùng cực, bụng lại trở nên trống rỗng, đói khát đánh tới, cả người nhũn ra từng đợt, lời đầu lâu xương trắng nói khiến cho một chút sức sống cuối cùng trong tim Vu Thiết đều hoàn toàn biến mất.

Mỗi một ngóc ngách trên người đều tràn đầy bi thương và sợ hãi, mệt mỏi gần như ép khô mỗi một tế bào của cậu.

Trong đầu trống rỗng, ánh mắt Vu Thiết trắng dã, thân thể ngã quỵ về phía sau.

Lần ngã xuống này...... Vu Thiết có thể sẽ không tỉnh lại nữa, sẽ không thể bò dậy.

"Báo thù a." Hai con ngươi màu đỏ sẫm của đầu lâu xương trắng đột nhiên sáng lên, tiếng kim loại cứng nhắc, lạnh như băng, giống như đao nhọn mà hung hăng đâm vào tim cậu.

"Thù giết cha không đội chung trời, đàn ông, nên ân oán rõ ràng."

"Hắn có thể giết cha và anh ngươi, ngươi hẳn nên giết cả nhà hắn."

"Thù giết cha chưa báo, nhóc con, ngươi ngay cả tư cách chết cũng không có a!"

Trong lòng đột nhiên có một luồng hơi khô nóng, điên cuồng dâng lên, cơ thể đã sức cùng lực kiệt bỗng nhiên tràn đầy sức mạnh cuồng nhiệt.

"Báo thù!"

Vu Thiết khàn giọng gào thét.

‘Báo thù’, từ này, cậu hoàn toàn không xa lạ.

"Tôi muốn báo thù!"

"Nhưng mà......"

Hai hàng lệ máu màu đỏ nhạt theo khóe mắt chảy xuống, Vu Thiết nhìn đầu lâu xương trắng rống to: "Tôi không thể tu luyện...... Tôi làm sao báo thù?"

Đôi mắt màu máu của đầu lâu xương trắng loe lóe, nó nhìn Vu Thiết từ trên xuống dưới, qua một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Ta có thể làm cho ngươi tu luyện được a...... Ngươi không thể tu luyện? A, vạn vật đều có thể thành thánh, chẳng qua nhanh hay chậm, sớm hay muộn......"

"Ngươi không thể tu luyện?"

"Người nói lời này là tên ngốc hả?"

Vu Thiết chợt vươn tay trái ra đè lấy đầu lâu xương trắng, sau đó đánh mạnh một quyền lên mặt nó.

Một tiếng trầm đục, tay phải của Vu Thiết da tróc thịt bong, mấy đốm máu tươi từ trên mặt ngoài trơn bóng của đầu lâu xương trắng trượt xuống, không thể để lại trên mặt đầu lâu xương trắng một chút dấu vết.

"Đồ ngốc." Đầu lâu xương trắng cười lạnh: "Ta là do kim loại đúc thành, ngươi là thân thể máu thịt...... Ngươi dùng nắm đấm của mình làm gì? Không biết tìm cục đá sao?"

Vu Thiết chợt tỉnh ngộ, cậu cúi thắt lưng xuống, nhặt lên một khối đá lớn cỡ nắm tay ngay dưới chân, không thốt ra một tiếng, hung hăng đập lên đầu của đầu lâu xương trắng.

"Người nói tôi không thể tu luyện...... là cha tôi!" Vu Thiết vừa dùng đá đập mạnh, vừa điên cuồng hét lớn.

"Ông nội đây thật là vạ miệng......" Ánh mắt đầu lâu xương trắng lóe lên: "Có điều, quen là được rồi...... Ta từ lâu đã quen rồi."

Hung hăng đập hơn trăm cái, mặt ngoài trơn bóng của đầu lâu xương trắng không lưu lại dấu vết gì, đá thì lại bị đập nát.