Chương 13: Tỉnh Lại

Chương 13: Tỉnh Lại

Vu Thiết theo thác nước của con sông bắn ra.

‘Nanh Xi Vưu’ đeo trên ngực cậu từ từ thôi không chấn động nữa, giống như đã hao hết sức lực.

Không gian không chứa nước nho nhỏ biến mất, Vu Thiết chìm trong nước, theo dòng nước từ từ êm ả, được đẩy tới bên bờ.

Một bộ khung xương trắng của Khôi Nham Tích Dịch sau khi chết để lại nghiêng nghiêng tựa vào bờ, thân thể gầy nhỏ của Vu Thiết được xương trắng lởm chởm níu lại, cứ như vậy cố định lại.

Vu Thiết đắm chìm trong hôn mê sâu nhất, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu, cậu thật sự có thể sẽ cứ ngất đi như vậy, mãi đến khi chết đi.

Bốn phía im ắng.

Một con nhện Quả Phụ Đen kịch độc lớn cỡ đầu người chậm rì rì bò tới hướng bờ sông.

Trên đầu lâu xấu xí của độc vật màu đen, mấy con mắt màu xanh sẫm nhìn trái phải xung quanh.

Răng nanh của độc vật thỉnh thoảng va chạm vào nhau mấy tiếng, mơ hồ có thể thấy được trên răng nanh có ánh lửa lấp lóe, móng vuốt bén nhọn của nó lướt qua đá tảng trên mặt đất cũng sẽ phát ra tiếng ma sát bén nhọn.

Nó bò từng bước một về phía Vu Thiết.

Gần rồi, gần hơn nữa.

Trên người Vu Thiết có vết thương, có máu loãng nhàn nhạt rỉ ra.

Độc vật ngửi thấy mùi thơm ngọt của máu, chợt tăng tốc độ chạy như điên về phía Vu Thiết.

Mười thước, một thước, nửa thước......

Trên một cái đồi nhỏ cách Vu Thiết khoảng chừng mấy ngàn thước, vừa lúc có thể quan sát vị trí một đoạn sông này, trong một mô đất mọc đầy rêu đột nhiên có một tiếng sóng âm quái dị sắc bén, tai người không thể nghe được lan ra.

Phần bụng to béo của độc vật đột nhiên nổ tung, sau đó mắt ở trên đầu cũng lần lượt nổ tung, dịch độc và máu đặc phun ra bảy tám thước.

Trong nháy mắt độc vật gần chết, nó phát ra tiếng ‘réc réc’ chói tai.

Vu Thiết chợt bừng tỉnh, sức lực không biết từ đâu tới, cậu cắn răng đứng dậy, theo bản năng nhìn về nơi độc vật.

Lúc Khôi phu tử giảng dạy cho cậu cũng từng truyền dạy một ít kiến thức thô sơ về độc vật.

Ba anh em Vu Kim, Vu Ngân, Vu Đồng cũng từng bắt sống nhện độc, được Vu Chiến gợi ý, tiến hành huấn luyện cuộc sống sơ cấp với Vu Thiết.

Những độc vật đáng ghê tởm này có thể xuất hiện ở ở bất cứ góc nào trong khu nhà bằng đá, mỗi người đều phải đề cao cảnh giác, cảnh giác mọi lúc động tĩnh của những độc vật này.

Từng nhận được bài học tương ứng, cho nên con Quả Phụ Đen này vừa kêu lên, Vu Thiết đã bị bừng tỉnh.

Trong đầu trống rỗng.

Trước mắt giống như có vô số bóng đen đang lượn quanh, có mảng lớn ánh máu đang quay cuồng, có vô số gương mặt màu trắng trọng điệp đang bay tới bay lui.

Thân thể cứng nhắc, lạnh như băng, không có một chút sức lực.

Sinh mệnh giống như đang nhanh chóng rút lui khỏi thân thể này.

Vu Thiết thậm chí cho rằng chính mình đã chết. Cậu mở lớn miệng, hít thở khó khăn, lại không thể cảm nhận được bất cứ hơi thở nào.

Độc vật ở ngay dưới chân cậu, cách chưa tới nửa thước, đầu và phần bụng phình to của độc vật vỡ nát, mấy cái chân lớn cỡ ngón cái, dài hơn một xích lại giữ được nguyên vẹn.

Vu Thiết chợt ngậm miệng lại, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ có bản năng sinh tồn khống chế thân thể này.

Cậu ngồi phịch xuống đất, động tác này gần như dùng hết chút sức lực cuối cùng. Cậu gian nan cầm lên một cái chân nhện, há miệng, cắn phần thịt trắng bên ngoài chân nhện bị gãy kéo mạnh một cái.

Không thể nói rõ là mùi vị gì, cũng không nếm ra được mùi vị.

Một cái chân nhện, hai cái chân nhện......

Không biết đã ăn mấy cái chân, trong bụng Vu Thiết đã có một chút hơi ấm, cậu ngã xuống đất, nằm trên mặt đất rong rêu bên bờ sông ngủ mất.

Qua ngắn ngủi nửa khắc đồng hồ, một con rắn độc Mamba Đen lớn cỡ cánh tay Vu Thiết, dài chừng hơn hai thước, toàn thân đen bóng âm hiểm bơi tới chỗ Vu Thiết.

Độc xà vô cùng cẩn thận đến gần Vu Thiết, mười thước, năm thước, nửa thước......

Độc xà há miệng, trên bốn cái nanh dữ tợn tiết ra từng chút, từng chút chất nọc kịch độc.

Nanh độc tới gần Vu Thiết, đang muốn cắn xuống......

Cách xa mấy ngàn thước, trên ngọn đồi nhỏ, u đất không lớn đột nhiên nổ ra một khối lớn cỡ nắm tay, khối bùn đất lớn cỡ nắm tay nháy mắt hoá khí.

Một tia sáng đỏ hiện lên, cả cái đầu rắn của độc xà biến mất.

Thân hình độc xà nhảy lên kịch liệt.

Ánh đỏ lại lóe lên, độc xà bị cắt thành ba mươi mấy đoạn. Mỗi một đoạn thân rắn chỉ có thể ngoe nguẩy trên mặt đất, không thể có bất cứ uy hiếp gì với Vu Thiết nữa, cũng không thể rời khỏi Vu Thiết.

Trên những thân rắn ngoe nguẩy không có bất kỳ vết máu nào, miệng vết thương trơn bóng, không thấy chút máu.

Không biết qua bao lâu, Vu Thiết tỉnh lại.

Cậu mở to mắt, nhìn thấy thân rắn béo thơm bên cạnh, cậu theo bản năng cầm lên một đoạn thịt rắn, cắn mạnh xuống.

Nửa con rắn bị ăn sạch sẽ, trước mắt cậu tối sầm, lại ngất đi ngã xuống đất.

Trong thân rắn bị Vu Thiết cắn vào có máu rắn chảy ra.

Chỉ một lát sau, mấy con nhện kịch độc, hai ba con độc xà, một con Khôi Nham Tích Dịch liền bò tới.

Những anh bạn có thể nhẹ nhàng giết chết Vu Thiết này ngã xuống một cách khó hiểu, khó hiểu mà bị đánh chết.

Đặc biệt là mùi vị Khôi Nham Tích Dịch tản mát ra sau khi chết, đánh dấu trên bãi sông này xuất hiện một tên thợ săn đáng sợ.

Trong một đoạn thời gian rất dài, không còn một con sâu nào tới gần Vu Thiết.

Vu Thiết tỉnh lại, gặm ăn đồ ăn bên cạnh.

Ngất đi, tiếp tục mê man.

Không biết sau khi mê man bao lâu, cậu tỉnh lại, lại ăn.

Nước trên đoạn sông này vừa mới từ mạch ngầm đổ ra, rất là lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ gần bãi sông thấp hơn rất nhiều so với những chỗ khác. Cho nên ngoại trừ một số rất ít những loài hung hãn cũng không có sâu bọ, bò sát khác hoạt động gần đây.

Chính vì nhiệt độ lạnh, độc trùng, Khôi Nham Tích Dịch chết đi không hư thối quá nhanh.

Chờ Vu Thiết ăn hết gần nửa cái đuôi của Khôi Nham Tích Dịch, cuối cùng cậu cũng đứng dậy.

Ở bên bờ sông tẩy rửa thân thể một chút, Vu Thiết mờ mịt nhìn bốn phía.

Trên đỉnh đầu không có ‘mặt trời giả’ quen thuộc, những ánh sáng do bảo thạch dạ quang phát ra không kém hơn ‘mặt trời giả’ chút nào.

Phía sau là con sông rộng mấy mươi dặm, dòng nước êm dịu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dưới nước có từng tia, từng tia sóng lướt qua thật nhanh.