Xin lỗi mọi người nha! Muội dạo gần đây bận chút chuyện và phải đi chăm sóc cho anh họ nên không thể đăng chương được.
Để đền bù, muội sẽ đăng 3 chương coi như là một lời xin lỗi.
Mời các vị đạo hữu đọc a.
*
Hàn Tuyết chớp chớp đôi mắt đẹp, tựa hồ vẫn chưa tiêu hoá hết được những gì mà Vô Danh vừa mới nói.
Vô Danh thì vẫn thản thiên ngậm kẹo đợi câu trả lời của cô, mặc dù hắn đã thừa biết kết quả sau cùng.
Im lặng vài giây, cô mới không xác định hỏi lại: " Anh, vừa mới mời tôi ấy hả? "
Vô Danh gật gật đầu không trả lời.
Hàn Tuyết cười lạnh một tiếng, đôi mắt xinh đẹp màu hồng ngọc cũng phủ lên một tầng hàn sương đi vài phần, giọng điệu lạnh lùng nói: " Cho tôi một cái lí do đi! Dựa vào cái gì mà tôi phải chấp nhận lời mời của anh. "
Vô Danh không để ý đến biến hoá trên khuôn mặt của Hàn Tuyết, hắn chỉ bình thản nói ra: " Ngươi hẳn là muốn bị ta thượng đi? Nhờ vào chuyện đó mà đánh mặt trả thù người trong gia tộc. "
Không cần tưởng tượng cũng biết được kết cục. Nhà gái chắc chắn sẽ mất mặt hoặc thậm chí chuyện đó sẽ trở thành một vết nhơ không thể xoá khi hôn thê bị một thằng 'ất ơ' nào đó thượng mà không phải do hôn phu hay bất kì ai khác ở nhà trai. Tất nhiên, đó là chuyện sẽ xảy ra khi nhà trai là một danh gia vọng tộc khác. Còn đối tượng hôn phu bây giờ của gia tộc Hàn Tuyết chỉ là một người bình thường, không có gì đáng để nói cho lắm, cùng lắm thì cho một người khác thay thế giải quyết là được, đằng nào trong gia tộc cũng không thiếu những nữ tử xinh đẹp như vậy.
Bất quá, việc về mặt mũi gia tộc trở nên bị đánh một cái là chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Hàn Tuyết nghe thấy câu trả lời của hắn liền ở trong tâm hài lòng gật gật đầu, trong 2 năm vừa qua đã từng có những lúc cô suy nghĩ đi tới một con hẻm nhỏ như thế này muốn được một tên nào đó xâm phạm lấy chính mình, từ đó sẽ tự sát để kết thúc cuộc đời bi ai khốn khổ.
Thế nhưng là, khi nghĩ đến ở nhà vẫn còn đứa em gái chờ đợi mình và bố mẹ còn đang mất tích không rõ sống chết thì cô lại do dự, thẳng đến khi cô tìm được tờ giấy hôn ước giữa cô và Vô Danh ... chuyện tiếp theo thì chúng ta có thể đoán ra được.
" Anh muốn gì? Không, mục đích của anh là gì sau chuyện này? Chúng ta mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, căn bản giữa đối phương cũng chẳng có tình cảm gì. "
" Ta muốn thượng ngươi. Tất cả chỉ có vậy, không còn điều gì khác. "
Nếu trong trường hợp này mà đặt người bình thường thay thế vị trí của Vô Danh thì thật đúng là sẽ không có một ai dám ở trước mặt Hàn Tuyết nói ra lời này, tên này thật đúng là rất ngay thẳng, lời nói ra không có một chút do dự nào, thậm chí có khi xác suất bị từ chối có thể giảm đi rất nhiều.
" ... "
Quả nhiên, chỉ thấy Hàn Tuyết đột nhiên nở một nụ cười nhẹ, nụ cười này khác hẳn so với những lần cô cười lúc trước, tựa như một bông tuyết rơi giữa bầu trời trong màn đêm mùa đông.
Vô Danh có phần cứng người, nữ nhân này ... khi cười quả thực rất đẹp. Đúng là trên đời không có nữ nhân xấu, chỉ có nữ nhân không biết làm đẹp cho mình hoặc xấu bẩm sinh.
" Đi đâu? " Hàn Tuyết nhàn nhạt hỏi, trong lòng thầm nghĩ sắp tới mình sẽ cùng tên này làm ra cái chuyện 'nhân sinh đại sự' cái loại kia, nếu như phải thật lòng tới nói, nam nhân này coi như không tệ, dù sao cũng so với tên hôn phu của cô tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
" Còn phải hỏi? Đương nhiên là đi Love Hotel rồi. "
" Xem ra anh không hẳn là đã chuẩn bị mọi thứ đi. " Hàn Tuyết âm thanh lạnh lùng nói, đứng dậy đi ra khỏi Khải Huyền quán.
" Ta làm sao mà biết được rằng mình sẽ có một ngày này đâu. Hết thảy đều là tuỳ thuộc vào duyên phận thôi a. " Vô Danh cũng đứng lên theo sau Hàn Tuyết, vừa đi vừa trả lời cô.
" Dĩ nhiên, dù sao ngươi dạng này nữ nhân thật là rất hiếm có. Chưa kể, ta cũng lười phải đi ra ngoài tới nơi đông người chỉ vì lí do đi tìm gái. "
Hàn Tuyết xoay người lại hiếu kỳ hỏi: " Vậy thì nữ nhân 'bị' anh thượng bây giờ đang ở đâu? "
" Ta không hề cưỡng ép lấy cô ta, song phương đều là cùng tự nguyện. Chưa kể, ta sẽ không chạm qua cùng một nữ nhân lần thứ hai, thế nên về việc hiện tại cô ta đang ở đâu không phải vấn đề mà ta phải quan tâm. " Vô Danh lạnh nhạt nói.
Hàn Tuyết hơi sững sờ, cô thật không ngờ tới chỉ là tình một đêm, đợi đến khi sang ngày mai đều mỗi người một ngả, cô biết mỗi một con người đều sẽ có một tính cách riêng biệt của mình, chỉ là không nghĩ tới tên này lại có tính cách như vậy.
Ăn 'ốc' xong còn để cho người khác đổ vỏ hộ mình, nam nhân này chẳng lẽ là một tên bệnh hoạn? À mà, hắn có thừa nhận mình là một tên bệnh hoạn thật.
Tuỳ tiện tìm đến một cái khách sạn Love Hotel, cả hai người vốn định thuê một căn phòng cho cặp đôi để làm chuyện 'nhân sinh đại sự' thì tự dưng bị vướng mắc bởi một rắc rối nho nhỏ ...
" Gì cơ, ngươi vừa nói cái gì ta nghe chưa rõ? " Vô Danh không hiểu hỏi vị nhân viên tiếp tân.
Đối diện với hai người Vô Danh và Hàn Tuyết ở quầy tiếp tân là một vị 'khá' xinh đẹp nữ tử thuộc độ khoảng chừng 28-29 tuổi, cô là một nhân viên tiếp tân đang làm việc ở đây theo ca đêm từ 11h-1h. Nhưng vì chỉ là một nhân vật quần chúng nên không có gì đáng để nói cho lắm.
Nữ nhân viên tiếp tân trên mặt nở một nụ cười tươi chuyên nghiệp, tựa hồ như cô đã quá quen thuộc với tình cảnh này, cô làm việc ở nơi này đã được hơn bảy năm rồi nên rất có kinh nghiệm để đối phó.
Nữ nhân viên tiếp tân giọng điệu già dặn đáp: " Thưa quý khách, nhìn hai người còn rất trẻ, tôi cũng không định khuyên nhủ gì hai người đâu, nhưng bất cứ nơi nào như nơi này đều có một luật lệ chung là nam nữ đi vào đây phải bước qua tuổi trưởng thành thì mới được thuê phòng. "
" Oh! Nghĩa là nam nữ đến đây phải hơn hoặc bằng độ tuổi 15 thì mới được cho phép thuê phòng. Ý của ngươi là như vậy, phải không? " Vô Danh sờ sờ cằm nói ra, hình như lần trước sự tình cũng là như thế này thì phải. Vậy thì câu tiếp theo của nữ nhân viên tiếp tân này sẽ là ...
Vẫn nở nụ cười tươi trên mặt, nữ nhân viên tiếp tân đáp: " Vâng, phiền hai người đưa cho tôi xem chứng minh nhân dân (CMND) để xác nhận và làm thủ tục nhập phòng. Nếu hai người đủ tuổi, thì việc tìm phòng sẽ được thực hành ngay. Còn nếu như không đủ tuổi tới nói, thật xin lỗi, đợi đến khi hai người đủ tuổi rồi quay lại đây cũng chưa muộn. "
Biết ngay mà, Vô Danh thầm nghĩ. Không biết lần trước hắn đã xử lí như thế nào nhỉ? Hắn nhất thời vẫn chưa nhớ tới.
" Ngươi nhìn bọn ta có giống như những bọn trẻ trâu chưa trưởng thành không. " Chưa nhớ tới nhưng miệng hắn đáp lại theo bản năng. Đều này làm hắn giật mình, chẳng lẽ lần trước hắn có nói như vậy? Nếu vậy ...
Nụ cười trên mặt vẫn không hề dập tắt, nữ nhân viên tiếp tân vẫn bình tĩnh trả lời hắn: " Thưa quý khách, thời đại của chúng ta ngày nay nam nữ cơ thể phát dục rất nhanh, kiểu như 10 tuổi mà có cơ thể như 15 tuổi vậy. Lần trước bài báo có đăng tin một đôi nam nữ rủ nhau vào khách sạn làm tình thì phát hiện nữ sinh kia chỉ có 13 tuổi nên hiện tại tất cả an ninh đang kiểm soát rất nghiêm ngặt. Xin quý khách thông cảm và vui lòng hợp tác với chúng tôi. "
Bốp!
" Hô, ta nhớ ra rồi. Chuyện lần trước cũng y hệt như thế này a. " Vỗ tay bốp một cái, Vô Danh liền nở một nụ cười thật tươi, tựa như một cái hài tử nhớ được mình giấu đồ chơi ở chỗ nào.
" Nhìn vào mắt của ta đây, nữ tiện nhân của nhân loại. " Vô Danh giọng lạnh lùng nói, giọng điệu chứa đầy ý vị ra lệnh không thể chối từ, như một vị đế vương nói chuyện với dân đen.
" Eh? "
Nghe thấy Vô Danh nói như vậy, nữ nhân viên tiếp tân liền vô thức nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không để cho cô có thời gian mà phản bác lại lời nói của hắn, cô liền cảm giác được đầu óc của mình chứa một đôi mắt ma quỷ chứa đầy huyết sắc có phần rợn người đang nhìn lấy cô.
Trước mặt hai người Vô Danh và Hàn Tuyết, khuôn mặt của nữ nhân viên tiếp tân không thay đổi biểu cảm gì, ngoài mặt nhìn là vậy nhưng bên trong thì thay đổi biến hoá rất lớn.
" Có thể tìm một căn phòng cho bọn ta được không? " Vô Danh nhàn nhạt hỏi, kết quả đã được hắn định, câu hỏi chỉ là hình thức chủ yếu.
" Vâng, vẫn còn một căn phòng dành cho hai người. Đây là chìa khoá phòng 069 ạ! " Nữ nhân viên tiếp tân nụ cười tươi trên khuôn mặt không có nửa phần biến hoá, ngoan ngoãn đưa chìa khoá cho Vô Danh.
" Như vậy có được không? Không phải cô vừa mới nói thủ tục để thuê phòng là phải cần có CMND sao? " Lần này người lên tiếng là Hàn Tuyết từ đầu tới cuối không nói một câu nào, quan sát nãy giờ cô thấy thái độ của nữ nhân viên tiếp tân đột nhiên thay đổi một cách kỳ lạ nên bèn mở miệng hỏi.
" Không có chuyện gì đâu ạ, thưa quý khách! " Nữ nhân viên tiếp tân đáp.
" Thế nhưng ... "
Hàn Tuyết định nói gì đó thì chợt bàn tay của Vô Danh nắm lấy tay cô. Điều đó khiến Hàn Tuyết tự dưng im bặt lại, đưa mắt nhìn sang nam nhân đang nắm lấy tay mình.
Vô Danh không để ý đến cái nhìn của cô, hắn thản nhiên kéo cô đi, mở miệng nói một câu: " Đi thôi! "
Đi được một đoạn thì Hàn Tuyết giằng tay mình ra khỏi tay hắn, cô đi lên phía trước đối mặt với hắn, giọng lạnh lùng chất vấn.
" Vừa nãy anh đã giở trò gì đó, đúng không? "
" Ta chỉ thôi miên một chút, không có gì to tát. " Vô Danh không sao cả đáp.
" Vậy là anh đã thừa nhận. "
Cô vẫn còn nhớ rõ như in rằng bản thân mình cũng là nạn nhân của trò thôi miên này của hắn. Có điều, lần này có chút khác, cách thức để thôi miên rất khác nhau, cô là bị hắn chọc cho tức giận mà thôi miên, còn lần này thì hình như hắn chỉ cần nhìn vào mắt là có tác dụng. Hàn Tuyết đột nhiên nổi lên một suy nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ ...
" Không cần nghĩ, ta có thể 'thôi miên' con người bằng cách nhìn thẳng vào đôi mắt của chúng. " Vô Danh tựa hồ đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu của Hàn Tuyết, hắn nhẹ nhàng giải thích.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Hàn Tuyết không khỏi cười khổ, giọng nói có phần tự giễu: " Thì ra là vậy, từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn luôn nhảy nhót trong lòng bàn tay của anh. "
" Ừm, kể từ khi ngươi nhìn vào đôi mắt của ta, kết cục của ngươi vốn đã được định đoạt sẵn rồi. " Vô Danh không chút lưu tình đáp lại cô.
" Vậy sao? " Hàn Tuyết cúi đầu xuống, đi tiếp về phía trước. Bởi vì Vô Danh đi đằng sau cô nên hắn không thể biết được cảm xúc hiện tại của cô là gì.
Thực ra, với khả năng hiện tại của hắn, đọc suy nghĩ, nhìn tâm hồn, xem thấu bản chất, lòng dạ của một con người đối với hắn mà nói là một kiện rất dễ dàng sự tình. Chỉ là hắn lười phải làm như vậy thôi.
Trên thế gian rộng lớn này, liệu có bao nhiêu tâm hồn thiện lương, có bản chất đẹp đẽ, có một suy nghĩ ngây thơ và cả một tấm lòng bao dung nhân hậu ở ngoài kia cơ chứ. Thế Giới này đã sớm đã chứa đầy sự tà ác. Nhìn đến ánh sáng thì cảm thấy chói mắt quá nên không nhìn, bóng tối thì hắn ngại phải bẩn mắt nên cũng chẳng nhìn.
Có đôi lúc hắn cảm thấy mình thật mâu thuẫn.
*
Hiện giờ muội đang nhờ anh họ của mình viết hộ sắc nên phải lùi lại 1 chương nữa.
Thông cảm cho muội!
Ánh sáng mà Vô Danh nói tới chính là cái thiện tượng trưng cho sự xinh đẹp của Thế Giới, còn bóng tối chính là cái ác tượng trưng cho sự xấu xí của Thế Giới.
Nói nôm na là mặt phải và mặt trái đó a.
Thân Ái!
Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh
Editor: OwariNoHajime