Chương 8: Một Đêm Thật Dài

Hàn Tuyết mở cửa phòng số 069 đi vào, kỳ thật trong lòng vẫn là rất khẩn trương, nhưng cảm giác được cũng rất kích thích.

Vô Danh thì cũng như cô, ba năm qua, hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này được ba năm trời rồi, hắn sớm đã nhịn không nổi được nữa.

Vô Danh xoay người Hàn Tuyết lại, tay trái ôm lấy vòng eo của cô, kéo sát bộ ngực mềm mại của Hàn Tuyết áp vào ngực mình, chèn ép nó đủ mọi hình dạng. Còn tay phải của hắn thì cũng chẳng nhàn rỗi, nhanh chóng sờ xuống dưới mông, không ngừng xoa xoa bóp bóp mà tận hưởng sự mềm mịn và đàn hồi của nó dù cho có cách nhau đến hai lớp vải. (một là của kimono, hai là của đồ lót nha)

Hàn Tuyết giờ mới nhận ra sự biến thái của hắn, liền đỏ mặt giãy dụa lên, hòng thoát khỏi vòng tay của hắn.

Vô Danh thì làm sao mà để cho Hàn Tuyết như ý nguyện được?

Vòng tay trái của hắn siết thật chặt lấy eo nhưng không có làm đau đến cô, sau đó hắn liền ghé sát miệng mình lại, ý đồ muốn hôn tới bờ môi anh đào kia.

Mà khi môi hắn sắp tiến tới, Hàn Tuyết theo bản năng kịp thời đưa bàn tay lên áp vào môi hắn, ngăn chặn bước tiến của Vô Danh.

Vô Danh nhàn nhạt gỡ tay Hàn Tuyết ra khỏi miệng mình, ép càng chặt cô vào ngực của hắn hơn, để cho hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào khuôn mặt đang thắm hồng của cô. Hàn Tuyết rất lâu ở trong ngực của Vô Danh liền cảm thấy một mùi hương đặc trưng của nam nhân khiến cô lung lay, hai đôi mắt hồng ngọc long lanh mê luyến nhìn vào đôi đồng tử đen sâu thẳm của hắn, đến nỗi mà cánh tay đang cố gắng che khuôn mặt hắn thoáng run rẩy, cuối cùng rồi lại bất lực để hắn kéo xuống.

Vô Danh tà tà cười, tay kia đưa lên mân mê cái cằm thon nhọn, đẹp đẽ của cô, từ từ nâng cái cằm chữ V lên. Mặt hắn sát lại gần, đem mũi mình hít lấy mùi hương từ tóc cô, cổ cô. Hơi thở ấm nóng từ mũi hắn phả vào làn da trắng hồng của cô khiến mặt cô càng thêm đỏ, thập phần mỹ lệ.

Miệng cô còn chưa kịp nói cái gì, đã bị một bờ môi ấm nóng chiếm lấy, còn quá đáng hơn là cái lưỡi của Vô Danh cậy miệng cô ra mà luồn vào, khiến cho tâm trí cô bắt đầu tê liệt. Ban đầu còn vùng lên đấu tranh, nhưng sau cùng, theo nhịp của nụ hôn dài mà khẽ vươn đầu lưỡi thơm tho ra để cho Vô Danh cuốn lấy, mút lấy nó. Từng lần nút lưỡi lại để cho một cảm giác tê dại truyền lên não cô, dần làm cho khuôn mặt đã đỏ, lại càng đỏ hơn nữa, hai cánh tay đã bắt đầu ôm lấy cổ Vô Danh mà đón nhận.

Nụ hôn đầu đời của cô cứ thế mà mất đi. Ban đầu, cô đã từng ngây thơ tưởng tượng ra rằng, nụ hôn đầu của bản thân sẽ nhẹ nhàng lắm, chỉ môi kề môi mà thôi. Nhưng đời không như là mơ, hiện thực luôn luôn phũ phàng, nụ hôn đầu của cô cư nhiên không ngờ tới lại là một màn cháo lưỡi đầy nhục dục như vậy, mà đối tượng đã cướp đi nụ hôn đầu của cô lại là một tên bệnh hoạn biến thái.

Thật là khóc không ra nước mắt a (T_T)

Lưỡi của hai người hoà quyện vào nhau cùng với những dòng dịch lỏng ngọt lịm từ miệng hai người truyền qua, cổ họng thoải mái nuốt xuống mà Hàn Tuyết nhìn có vẻ như đang rất hưởng thụ lấy nó.

Hai bờ môi tách nhau ra, Hàn Tuyết thở hổn hển nói, bởi vì thiếu dưỡng khí mà trong giọng nói có chút đứt quãng, không nghe ra cô muốn nói gì.

" Anh ... dừng lại chút đi ... "

" Vì sao? "

Vô Danh vừa hỏi, tay giơ lên sờ đôi vòng ngực mềm mại của cô, xoa bóp nó khiến Hàn Tuyết kêu rên lên một tiếng dễ thương. Miệng cô nhè nhẹ hé ra, hắn liền đưa một ngón tay khi nãy bởi bóp ngực cô hướng tới. Hàn Tuyết không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà từ từ đưa miệng lại liếm láp lấy nó.

Bàn tay hắn thò vào trong kimono của cô, xoa lên bắp đùi căng mọng như rắn nước, hắn liền thì thào nói: " Ngươi còn xinh đẹp như thế này, nếu để cho kẻ khác nắm lấy thì thực sự rất uổng phí. "

Hàn Tuyết đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai Vô Danh mà nũng nịu gắt nhẹ: " Dẻo miệng! "

Vô Danh đột nhiên thả Hàn Tuyết ra, tiến về phía cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, nơi này bởi vì là ở tầng 2 nên cũng chẳng có gì đáng để nhìn cả, nhưng cũng đủ để Hàn Tuyết không nhìn thấy được sắc mặt của hắn.

Vô Danh tự nhiên nhớ tới sự tình của ba năm về trước, cái ngày mà hắn cũng từng mang nữ nhân hôm nọ đến một khách sạn Love Hotel như thế này. Lúc đó, trước khi hắn và cô ta đột phá đến bước cuối cùng của buổi tình một đêm đó, hắn đã hỏi cô ta một câu, giờ đây Vô Danh cũng sẽ hỏi Hàn Tuyết câu tương tự như vậy.

Hít sâu một hơi dài, Vô Danh xoay người lại đối diện với Hàn Tuyết, hắn nghiêm túc mở miệng hỏi cô.

" Ngươi ... liệu có hối hận khi đồng ý làm chuyện này cùng với ta không? "

Hàn Tuyết không trả lời câu hỏi của hắn, cô nhìn hắn bằng một ánh mắt kỳ quặc, chỉ hỏi lại hắn một câu.

" Anh sờ cũng đã sờ, hôn cũng đã hôn, bây giờ chỉ còn thiếu nước đưa tôi lên giường. Hiện tại hỏi tôi có hối hận không, đâu còn có tác dụng gì? "

Vô Danh nhếch mép, xem ra câu trả lời của hai nữ nhân có vẻ không giống nhau rồi a. Bất quá, ý nghĩa cũng không khác nhau là mấy.

Vô Danh mỉm cười ranh ma, đột nhiên đem vòng tay siết chặt lấy Hàn Tuyết, lại thêm lần nữa kéo cơ thể mềm mại như rắn nước của cô vào trong lòng ngực hắn. Cô đã bị hắn ôm, bị hắn sờ mó, bị hắn mò mẫm, bị hắn hôn cho nên cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi hắn tỏ thái độ như vậy, nhưng khuôn mặt trắng nõn vẫn không khỏi tự chủ mà phủ lên một điểm phấn hồng thẹn thùng.

Hắn đột nhiên bất ngờ tấn công như vậy khiến cô không kịp đề phòng, cô chỉ có thể hỏi hắn, trong giọng nói có chút lắp bắp.

" Anh ... anh muốn làm gì? "

" Làm gì sao? Dĩ nhiên là làm điều mà ta thích. "

Rột Roạt!

Một tiếng rột roạt vang lên (không biết nên dùng từ nào để diễn tả), chiếc kimono của Hàn Tuyết bị Vô Danh nhanh chóng lột ra phần thân trên, để lộ cơ thể trần trắng muốt cùng với hai con bạch thỏ béo mập, rung lắc dữ dội như muốn nhảy ra ngoài.

Đập vào mắt hắn là hai ngọn đồi núi trắng trẻo, mềm mại đồng thời cũng rất đàn hồi như phía bên dưới (chỉ là hắn suy đoán), phía trên đỉnh còn có hai nhũ hoa hồng hào đang đỏ ửng lên, hiên ngang đứng thẳng. Hắn tà mị cười một cái, đưa hai tay lên mà nắn, mà bóp, mà chèn ép đủ mọi hình dạng. Mỗi lần bị tác động, khoái cảm từng đợt dồn lên não cô, cứ hết một tràng, sẽ có một tràng khác đưa lên khoan khoái hơn, mạnh mẽ hơn. Từng tiếng rên rỉ từ miệng nhỏ của Hàn Tuyết vang lên khắp căn phòng.

Ân, công nhận cơ thể của cô ta phát dục quả thực rất là nhanh a!

Vô Danh bá đạo áp sát cô vào tường. Hàn Tuyết hốt hoảng cũng lùi ra sau, cho tới khi lưng không còn khoảng trống mà lùi, khuôn mặt của hai người mới sát gần thật gần nhau. Đủ để Vô Danh nhìn rõ bao quát cả khuôn mặt kiều diễm của cô mà cũng đủ để cô nhìn rõ khuôn mặt thanh tú, lạnh lẽo, có phần vô cảm kia của hắn.

Cái tay nghịch ngợm của hắn thò xuống bên dưới bộ kimono của cô, cảm nhận đầu tiên của hắn là một khu vực quần lót ẩm ướt, đang toả hơi nhiệt vào tay hắn. Thì ra là cô đã sớm bị kích thích bản năng sinh lý của cơ thể trước sự kì diệu mà tình dục mang lại.

Vô Danh nhàn nhạt cười mà bắt đầu dùng ngón tay vuốt vuốt, mỗi lần như vậy hắn thường sẽ ấn nhẹ xuống, bàn tay của hắn như có ma lực đủ để cho làn sóng kích thích truyền tải từng đợt mạnh mẽ lên não cô.

Ngược lại, Hàn Tuyết cũng không có muốn đẩy Vô Danh ra, dùng đôi đùi đẹp mọng nước kẹp chặt lấy bàn tay ma quỷ của hắn vào háng mình, không cho nó bị tuột ra, đôi mắt mở to ra theo từng những lần mà hắn ấn vào cô bé của mình, cô có một cảm giác sướng đến mức mà quên cả mất đâu là trời, đâu là đất, ở khoé miệng liên tục trào ra một chút nước miếng.

" Ah ... ah ... dừng ... dừng lại ... a-anh ... anh không thể ... cứ ấn xuống như vậy ... sẽ làm tôi sướng đến chết mất! "

" Vậy ngươi cứ tận hưởng đi, ta đây không phiền đâu, ngươi không có phiền chứ? "

" Ahhh ahhhhh!! "

Từng tiếng soạt soạt nhỏ vang lên, phía bên dưới nhiều hơn trước một đống dịch lỏng tràn ra ngoài, bắn mạnh vào bàn tay Vô Danh. Cô rủ vai xuống thở hổn hển, tất nhiên là vẫn còn chưa tới mức khiến cô lên đến cao trào lần đầu tiên (ý của ta là chưa lên đỉnh đó mà, hẳn ai cũng biết).

Vô Danh đưa tay phải lên trước mặt Hàn Tuyết, để cho cô chiêm ngưỡng thành quả của mình. (đoán xem đó là thành quả của ai? Đúng thêm 1 chương)

" Ngươi nghĩ xem vị của nó như thế nào? Có ngọt như nước mật (nước miếng) của ngươi không? "

Vô Danh đưa tay lại gần miệng của Hàn Tuyết mà trêu chọc, làm cho hắn không ngờ tới là cái lưỡi nhỏ của cô đưa ra, liếm láp lấy từng đầu ngón tay của hắn, mê say sử dụng cái lưỡi anh đào mà liếm qua liếm lại, liếm cho tới lúc những dịch lỏng theo đó mà nuốt hết vào cổ họng của mình, sau đó mê man nhìn lấy Vô Danh với ánh mắt tê dại, nóng bỏng, hệt như một nữ nhân say rượu, ẩn ẩn còn có một chút tình ý.

Hắn cười cười, hỏi lại cô.

" Thế nào? "

Hàn Tuyết chẳng thèm để ý đến hình tượng lãnh ngạo của mình nữa, vũ mị đáp.

" Ngon ... ngon lắm ... nó có vị thật lạ, lạ lắm ... có cảm giác như tôi chưa bao giờ cảm thấy vị lạ này. "

Cô liếm nhẹ mép mình một cái quyến rũ rồi đứa ánh mắt đầy lửa nóng nhìn về hắn. Hai tay đưa lên sở lấy khuôn mặt thanh tú của hắn, cô từ từ sờ hai má, lại chuyển sang sờ tai, rồi ôm lấy cổ của hắn, đưa miệng lên tai hắn mà thì thào, mỗi lần đều phả ra hương thơm mê người.

" Tôi ... tôi ...làm thế này ... anh có thấy kích thích trong người không? "

Đối với Hàn Tuyết mà nói, cảm giác này luôn là điều mới mẻ, rất dễ khiến cô nghiện nó. Đây là hương vị của tuổi trẻ nhiệt huyết? Hay nó chỉ là dục vọng thuần tuý?

Lần này không phải là Vô Danh chủ động nữa, mà tự Hàn Tuyết đã sát lại hôn lấy hắn. Nhẹ nhàng đặt môi mình lên rồi đưa lưỡi ra liếm môi hắn, sau cùng mới đưa vào trong khoang miệng, mặc kệ cho hắn muốn làm gì thì làm, không chỉ hắn, cô cũng nghịch ngợm lấy lưỡi của hắn.

Sau vài phút ngắn ngủi, cả hai đùa giỡn, khuấy đảo lẫn nhau cho tới khi hết dưỡng khí, cô mới đẩy nhẹ hắn ra, trên mép mỗi người đều vương lại một sợi ánh bạc long lanh, lại thêm ánh sáng từ mặt trăng soi chiếu qua cửa sổ, càng làm cho nó trở nên lung linh huyền ảo. Cô liếm đi sợi ánh bạc trên mép mình, thật ngọt là điều mà trong đầu cô nghĩ tới.

Hàn Tuyết hai tay vẫn ôm lấy cái cổ của Vô Danh, mặt hai người sát đến mức có thể cảm nhận lấy hơi thở nóng ấm cùng đôi mắt của đối phương. Cô mê ly nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, không quan tâm đến vẻ lạnh lùng vô cảm kia, rồi từ từ liếm má đến leo lên gặm gặm lấy vành tai của hắn.

Vô Danh bỗng thả người cô ra, cả người lùi cách cô vài bước chân, ánh mắt đảo lia đảo lại trên người của cô, tựa hồ đang suy ngẫm cái gì.

Cô tò mò? Hắn muốn làm gì cô? Bỗng dưng cô cảm thấy hắn thực sự đang muốn làm điều gì đó xấu hổ với bản thân mình.

" Ta nghĩ, bộ kimono này ngươi mặc rất đẹp ... nhưng nó quá che lấp thân hình của ngươi. "

" H-hả? "

Cô cúi gầm mặt xuống. Cô bây giờ mới thực sự hối hận a? Đến bây giờ cô mới hiểu ra rằng hắn đang muốn làm gì, hắn muốn cô khoả thân để cho hắn ngắm nhìn! Cô quên mất một điều rằng người trước mặt cô là một tên biến thái bệnh hoạn!

Dù nói gì thì nói, cô đường đường là một đại tiểu thư của một danh gia vọng tộc, không có lý gì phải chiều lòng nam nhân theo cách này. Khuôn mặt đáng yêu, đôi mắt hồng ngọc óng ánh nước ngước lên nhìn hắn lắc đầu, ánh mắt mang theo tia cầu khẩn, chỉ có điều hắn không quan tâm đến ánh nhìn ấy, đón đầu cô là một nụ hôn mạnh mẽ, khiến cô kích động tới mức cơ thể trở lên mẫn cảm, co giật mạnh. Hai bầu vú trắng, tròn lấp ló có hai hạt đậu hồng hào rung lắc dữ dội.

" Xem ra, ngươi vẫn chưa hề thích ứng được với hoàn cảnh này. "

" Tôi ... tôi không ... "

Hắn ôm trầm lấy thân thể mềm mại của cô, cái mũi thì ngửi hương thơm từ mái tóc đen tuyền của cô, sau đó mới khuyên nhủ nói.

" Ngươi cứ nghĩ đến việc điều ngươi đang làm là chỉ vì lợi ích của bản thân mình đi. Rồi nó sẽ ổn. "

" Tôi làm điều này ... chỉ vì lợi ích ... của bản thân mình. "

Hàn Tuyết không biết là có phải hắn đã giở trò 'thôi miên' vào cô hay không, nhưng mà nghĩ đến điều đó cũng đủ làm cho cô có thêm một chút dũng khí. Đôi bàn tay trắng trẻo run run rẩy rẩy bắt đầu giải khai dây đeo thắt lưng, ... (không rành lắm về kimono a) từng mảnh, rồi từng mảnh, đến khi cơ thể cô hoàn toàn loã lồ trước mặt hắn.

Để cô đứng trên mặt sàn với cơ thể đẹp đẽ đang khoe ra trước tầm mắt mình, hắn vắt chân ngồi trên ghế sofa mà thường thức cảnh xuân, ngắm nhìn nó.

Theo đánh giá của hắn, bây giờ trông Hàn Tuyết trông cực kì kích thích, cực kì dụ hoặc. Khi mà làn da trắng của cô được soi lên bởi từng ánh đèn, Vô Danh còn có thể thấy sự phản chiếu ánh sáng, nhất là bờ mông kia, hắn không biết diễn tả như thế nào cả, chỉ biết ... nó thực sự gợi dục.

Vô Danh hơi bị ngạc nhiên, nếu không phải hắn chịu đựng lâu đã quen, ngay từ phút giây trang phục của cô đã được lột sạch, hắn sẽ không ngần ngại đè cô ra mà dày vò cô cho tới khi hắn thoả mãn. Thật cảm thán rằng bây giờ hắn vẫn còn có thể nhịn được.

Bị ánh nhìn hau háu của Vô Danh đánh giá, một cảm giác kích động truyền lên não của Hàn Tuyết, điều này thực sự rất xấu hổ, nhưng cô không muốn làm cũng phải làm. Cô đưa ánh mắt ra nơi khác nhằm trốn tránh ánh nhìn của hắn, xong một tay che đi hai cặp ngực no đủ, còn tay kia thì che lấy bộ phận đang dần trở lên ướt át, ngứa râm ran của mình.

" Ngươi che đi như vậy, ta làm sao có thể nhắm nhìn được cả? "

Hắn đứng dậy, nắm lấy cổ tay của cô mà kéo ra, đập vào tầm mắt của hắn chính là một khu vực nhẵn bóng, không có chút cỏ dại. Vô Danh nhìn lên khuôn mặt sắp bốc khói của cô rồi mỉm cười, trải qua bao nhiêu vấn đề, đến giờ hắn mới biết được cô là không có lông ở nơi đó, quý's tộc thì trông rất quý's tộc đấy ... chỉ có điều ... haizz, vẫn là phát triển hơi chậm, mặc dù hắn có khen cô phát triển nhanh nhưng chỉ là nhanh hơn những người cùng lứa tuổi. Cũng chẳng sao? Dù gì cũng có nét quyến rũ của nó, đơn giản là có thể chấp nhận được.

Vô Danh tinh nghịch đưa một ngón tay vào, lập tức ấn mạnh vào nơi đó (cô bé) của cô một cái. Cảm giác tâm tê phách liệt ập tới, khiến cho Hàn Tuyết rên lên một tiếng, các dây thần kinh bị tác động một làn sóng sung sướng đến mức bị kéo giãn ra làm nó trở lên cực kì nhạy cảm. Cô không thể không nói rằng ... cảm giác này thật là sướng.

Hàn Tuyết ngã vào lòng hắn, nước mắt chảy ra khắp khuôn mặt xinh đẹp của mình. Nắm đấm nhỏ không dừng đấm nhẹ vào lưng hắn, cô vừa khóc vừa oán trách.

" Anh thật tồi tệ, anh chỉ bắt ép tôi làm những việc mà tôi không thích, anh là đồ xấu xa. "

Vô Danh vỗ về cô, bồng cô lên cho cô nằm lên sofa, cả hai người một nam một nữ ôm lấy nhau.

Hàn Tuyết ngạc nhiên dừng khóc, nhưng chưa kịp nói tới nửa lời liền bị môi Vô Danh khóa chặt lại, hung hăng quấn lấy lưỡi cô. Đồng tử cô nới to, nhưng rồi mắt cũng khẽ khép lại, hai tay ôm lấy cổ hắn đáp trả lại.

Vô Danh một tay xoa bóp cặp ngực của cô. Hắn vẫn có thể cảm nhận sức mềm tựa như bông từ nó, cùng với sự nóng lên theo cảm xúc, hắn không khỏi trở lên càng mạnh bạo xoa nắn. Cô ưm ưm lên từng tiếng rên rỉ, không thể khống chế được mà rên lớn.

Ôm lấy thân hình mềm mại dưới thân mình, hắn nhàn nhạt cười. Bàn tay bắt đầu xoa loạn khắp vùng hông rồi bắt đầu chuyển xuống cặp mông to tròn của nàng, bóp lấy một cái. Hàn Tuyết vẫn ôm lấy cổ hắn, trong miệng khẽ rên rỉ tiêu hồn, từng tiếng rên rỉ cứ vậy va đập tới màng nhĩ của hắn, từng hơi thở ấm áp của cô như muốn thiêu cháy da thịt hắn. Hơi thở hổn hển, mùi hương cơ thể quây quanh mũi hắn, khiến hắn không khỏi nhộn nhạo dục vọng.

Dù gì thì nói, coi như kẻ có cảm xúc bất thường như hắn cũng là nam nhân, đối với dục vọng thường rất mẫn cảm. Hắn không phải không nhịn được, vấn đề ở đây hắn nhịn đã nhiều, nhịn đã lâu, nhịn tới ba năm, phía dưới dĩ nhiên phải có phản ứng, nếu mà còn không phản ứng tới nói, xem ra hắn phải kiểm tra lại giới tính của mình rồi (kiểu như bị đồng tính luyến ái đó).

" Ah! "

Hàn Tuyết hoảng loạn kêu lên một tiếng. Bởi vì ở bụng của cô bị một thứ gì đó cứng rắn, nóng hổi chọc vào. Cô dĩ nhiên biết đó là thứ gì chứ? Chỉ là không tưởng tượng được từ bên ngoài cách chiếc quần của hắn cô đã có thể cảm nhận được độ to của nó, khuôn mặt cô đỏ chót.

Sự việc đã đến nước này rồi, cô cũng chẳng rụt rè gì nữa, bàn tay nhỏ nhắn bạo dạng đưa xuống muốn sờ tới nó. Dù chỉ cách hai lớp quần (một là quần dài, hai là quần lót), nhưng nhiệt lượng nóng bỏng truyền tới làm cho bàn tay cô chưa thể thích ứng liền rụt co lại, sau cùng khi thích ứng được thì mới nhẹ nhàng xoa lấy nó.

Chỉ nghe thấy hắn nhẹ rên vang lên một tiếng, đồng thời hơi thở có chút đứt đoạn, cô bây giờ mới nhận ra là hắn đã gần như bị dục vọng thiêu đốt lấy rồi.

" Tôi ... tôi có thể chiêm ngưỡng ... thứ ... thứ to lớn ấy của anh ... được chứ? "

Thứ to lớn ấy? Hắn hơi cười, cũng không tính định trêu chọc cô là thứ to lớn ấy gì cơ, gật đầu một cái. Để Hàn Tuyết hạ người quỳ xuống trước ghế sofa đối mặt với hạ thể của hắn, cho tới khi khóa quần được kéo xuống, một thân dương vật to lớn hơn cô nghĩ nhiều trượt ra, đập vào mặt cô, đôi mắt theo phản ứng nhắm lại.

Cho tới lúc mở ra, cô đã thấy sừng sững một con cự thân dương vật nóng bỏng đang ngự ở trên sống mũi mình. Cô thở hổn hển, một mùi thanh mát nhè nhẹ xộc vào mũi nhỏ, không có giống trong tưởng tượng của cô, lại không thấy ghê tởm thứ nam nhân của Vô Danh, hai tay nhỏ vòng quanh thân dương vật, di chuyển vụng về lên xuống, ngón tay đôi khi xoa nhẹ đặt lên quy đầu vuốt ve âu yếm.

Vô Danh không ngờ Hàn Tuyết lại học tập nhanh như vậy, dương vật càng tăng thêm độ lớn khiến mỹ nữ giật mình nhưng không chút nào ngừng động tác, hai tay vuốt lên xuống quanh thân dương vật (hắc hắc, lấy từ đoạn sắc đầu tiên của truyện DarseiK huynh đó, cùng là đoạn sắc đầu tiên a) đến mức lại còn làm cho xuân tâm của cô càng nhộn nhạo hơn nữa. Hai mắt nổi lên một tia mê ly, ngay cả hơi thở cũng bắt đầu hơi loạn nhịp.

Vô Danh tay di chuyển xuống đôi môi anh đào của cô, ngón tay truợt trên làn môi mềm như kẹo bông, hắn tà tà cười nói.

" Dùng miệng ngươi đi. "

" Tôi ... không biết làm như thế nào. "

" ... "

Sau vài phút, dưới sự chỉ dẫn ân cần của hắn, tay phải cô vuốt ve lấy dương vật, cái lưỡi nhỏ cũng lè ra, bú mút lấy đầu dương vật (quy đầu). Cảm giác dễ chịu, thỏa mãn ập tới khiến hắn không có chút phản kháng, cả cơ thể run rẩy kịch liệt, ngồi dựa vào chiếc ghế sofa hưởng thụ mỹ nữ phục vụ, từng đợt mềm mại lưỡi mềm vụng về truyền lên não hắn, hắn nghiến răng nắm lấy vai cô mà đẩy ra.

Hàn Tuyết đang say đắm như vậy, bị hắn đẩy ra thì miệng tách khỏi dương vật, nước miếng rủ xuống mặt đất, chút còn lại vương trên mép cô. Hàn Tuyết hơi ngơ ngác, lưỡi liếm lấy sợi nước óng ánh đó, đồng thời nhìn lên khuôn mặt Vô Danh.

Cô biểu cảm mê hồn như vậy, hắn sao có thể chịu nổi? Cả người tựa như dã thú lao tới ôm chặt cô vào lòng, tay đưa lên nắm lấy cằm cô hung hăng hôn xuống. Hàn Tuyết bị đột ngột cưỡng như vậy, nhưng không có đem hắn đẩy ra, ngược lại còn hôn trả lại hắn. Trong gian phòng tĩnh lặng, bỗng phá lên những tiếng ưm ưm đầy ngọt ngào, đầy tiêu hồn. Đôi bạn trẻ tựa hai con rắn nhỏ, tay đưa tới sờ lấy cơ thể nhau, ân ái chẳng thể buông rời.

Hắn hôn cũng đã hôn đủ, ôm lấy cô rất nhanh lao thẳng lên giường. Hàn Tuyêt hai tay bị hắn đè xuống, khuôn mặt đỏ rạng ngời, rung động nhìn sang nơi khác, hai đùi đẹp khẽ khép lại không để hắn nhìn vào nơi xấu hổ đó, trông cô thật yểu điệu, yếu đuối đi mấy phần.

" Mới đó đã không nhịn được nữa rồi sao, đồ lưu manh? "

Hàn Tuyết kiều diễm cười, đưa mặt lên sát gần hắn thở lấy vài ngụm khí tựa muốn đốt cháy hắn. Mùi hương cơ thể cô, hương thơm việt quất từ miệng nàng phả ra như liều thuốc kích dục ám lên tinh thần hắn, hắn điên cuồng hôn cô một lần nữa để thỏa mãn mình, cái lưỡi đưa ra lùng sục hết từng nơi trong khoang miệng cô, đem dịch lỏng nơi miệng hút lấy nuốt xuống ừng ực. Cô cũng vậy, cái lưỡi anh đào nhỏ nhắn không chịu thua kém đưa ra bồi tiếp, cuốn lấy lưỡi hắn, đem lưỡi hắn cắn nhẹ một cái rồi tiếp tục nút lấy trong mê mẩn.

Hai mắt cô nóng bỏng nhìn hắn, cuối cùng cũng đã bắt đầu ra dáng nam nhân trưởng thành rồi a? Đem cả thân thể này, từng nơi quý giá nhất dâng hiến cho hắn, cô không chút suy nghĩ, cũng không có hối hận.

" Phải ... ta đã tới giới hạn rồi! Ta là thèm muốn ngươi đó, bảo bối! "

Hắn cười mỉm, tay đưa lên đùa nghịch cặp ngực mềm mịm, đàn hồi của cô. Hắn vuốt ve, sau đó dùng sức bóp xuống, một cảm giác sảng khoái mà không kém phần thoải mái ập tới, như muốn hút sâu lấy bàn tay hắn vào thiên đường kia.

" Ahh! Anh nhẹ nhàng chút ... tôi ... tôi đang nhạy cảm ở ngực. "

Cô rên rỉ tiêu hồn, từng luồng sóng tê dại đánh vào trong thâm tâm. Từng đợt kích điện như muốn xé toang vùng xúc giác trên da ngực cô. Hàn Tuyết mím môi, cắn nhẹ lấy đầu ngón tay để không rên lên, cứ mỗi lần tay hắn xoa loạn lên, tiếng ưm ưm nỉ non, mê đắm tựa tiếng thu thủy róc rách rót vào trong lỗ tai hắn, khiến dương vật hắn đã kích thích lại càng như muốn nổ tung.

" Ahh ... anh ... sao có thể ... ahhh ... thuần thục tới thế? Nói cho tôi biết ... ahhh ... có thật ... ahh ... là anh mới chỉ làm chuyện này ... ahhhh ... với một nữ nhân không vậy ... hay là ... ahh ... anh đã ... lừa rất nhiều ... ahhh ... nữ nhân khác ... "

" Ta không có ... " (đây là bản năng kiếp trước trong truyện KSCPHTCHT)

Cô cười, vòng tay ra sau ôm lấy gáy hắn, hắn như vậy cô có thể tin được sao? Trừ khi là một tay hoa tâm, nếu không sẽ chẳng thuần thục chuyện kích thích thân thể nữ nhân thế này.

Cô cắn lấy vành tai hắn, liếm láp xung quanh kích động hắn. Về hắn, nghịch ngợm đôi bạch thỏ béo mập kia đủ chán, tay loạn lạc đưa xuống miết lên hai bên mép thịt hồng hào đã đầy nước nhớp nháp.

"Ngươi cũng rất dâm đãng đấy bảo bối! "

Hắn đưa hai ngón tay đang đậm đặc dâm thủy lên, đưa lên miệng cô, trong cơn hứng tình cô cũng chẳng quan tâm nữa, đưa tới miệng liền liếm sạch, cái lưỡi nhỏ đưa ra bú mút, làm sạch sẽ ngón tay hắn. Hai mắt giống như có một hình thù trái tim mê mẩn nhìn hắn. Cơ thể thiếu nữ mười sáu tuổi nhiều nơi bị mẫn cảm, kích thích khiến cô có thêm niềm vui mới trong việc tình dục, không chỉ đơn giản là nam đè nữ xuống nữa, Vô Danh đã quấy phá cô, làm cô đã lên cơn nứng tình rồi lại càng thêm nứng hơn nữa.

Vô Danh cơ bản chẳng thể chịu đựng nữa, nữ nhân này như rắn nước quấn quanh lấy hắn, hấp dẫn lấy hắn bằng từng thứ quý giá trên cơ thể mình.

Làm với Hàn Tuyết, mùi vị trưởng thành, xen lẫn kích thích đủ cả, chí ít đã khiến hắn cảm thấy hưng phấn trong nội tâm, thêm nữa còn làm hắn tăng phần dục vọng mãnh liệt, ngọn lửa tình dục trong hắn gần như đột biến.

Tay đưa xuống kéo lấy chiếc quần và quần lót, để lao ra từ đó là cả một thân dương vật to đùng, cả thân đỏ ửng đầy nhiệt lượng.

Hàn Tuyết trừng lớn mắt, miệng nhỏ há ra thành hình chữ O, sao cô có một loại cảm giác thứ này hình như lại to thêm nữa, thế này không phải quá to lớn đi? Bây giờ hắn chỉ mới độ 17-18 tuổi mà còn có thể to dài vậy, sau vài năm nữa không phải làm cho cô khóc thét hay sao? Có khi bây giờ còn làm cô chết lên chết xuống.

Hàn Tuyết bò dậy, trườn người về phía nó, khuôn mặt sát gần sát có thể cảm nhận dương vật hừng hực nóng hổi. Cô đưa tay lại xóc nó chầm chậm, hai mắt mê lý nhìn mãi không rời. Vô Danh dựa lưng vào đống gối đầu giường, miệng thở ra mấy tiếng hưởng lạc.

" Có thể dùng tiếp miệng ngươi thoả mãn ta được chứ? "

" Không cần anh hỏi, tôi đã biết cách để thỏa mãn lưu manh như anh. "

Cô vờ vĩnh tức giận nắm chặt lấy dương vật, miệng đưa tới bú lấy đầu nó. Lưỡi nhỏ thè ra liếm xung quanh đầu nó, sau đó trượt xuống dưới liếm láp cả thân đồ sộ của nó. Từng đợt buồn nhột, sung sướng kéo đến không khỏi khiến hắn điên lên, khuôn mặt thanh tú cau lại vì sướng.

Nữ nhân này thật có thiên phú về khoản tình dục a. Hắn mới chỉ dạy cho cô có một lần mà đã được như thế này rồi. Nếu dạy cho cô kĩ càng hơn nữa chẳng phải sẽ trở thành dâm nữ chuyên nghiệp sao?

Hàn Tuyết chầm chậm bú mút hệt như đang trêu đùa hắn vậy, khoảng cách thời gian cô bú mút lấy dương vật tựa như gia tăng thêm, hệt như cô đang thưởng thức lấy một thứ thức ăn mỹ vị.

Không khác với hắn là bao, cô chậm rãi như vậy, dưới âm hộ đã có một giọt nhớt chảy xuống thấm ướt ga giường, tay không tự chủ đưa xuống vuốt ve lấy.

Vô Danh tới giới hạn cùng cực, tay đưa ra bám lấy đầu nhỏ của cô giữ lấy, cật lực đâm cự long vào sâu bên trong họng cô. Nó quá đột ngột, Hàn Tuyết không hề chuẩn bị trước liền bị dương vật to lớn tra tấn trong khoang miệng. Bị cưỡng như vậy, cơ thể cô càng nứng hơn, dâm thủy tuôn ra từ phía dưới ngày càng nhiều, tựa như một ngọn tiểu khê vậy, dịch thuỷ hiện tại đã lênh láng khắp giường, ướt một mảng rộng lớn, mùi hương dâm đãng tỏa ra tràn đầy khắp cả căn phòng.

" Ư ... "

Hắn rên lên tiếng nhỏ, đem toàn bộ tinh dịch xuất ra trong miệng cô. Hàn Tuyết bị hắn giữ chặt đầu thì chỉ có thể ừng ực nuốt xuống, xong còn há miệng ra chứng minh cho hắn rằng mình đã nuốt hết.

" Nhiều quá, còn bị rớt ra bên ngoài. "

Cô liếm liếm mép, đồng thời dùng lưỡi liếm sạch đi dấu tích còn sót lại ở dương vật.

*

Ai nha, muội cảm thấy choáng váng quá a.

Thật không ngờ tới tên anh họ vô dụng của muội lại cao thâm như vậy.

Thân Ái!

Tác Giả: Trần Thị Ngọc Ánh

Editor: OwariNoHajime