Chương 40: Nữ nhân xung kích thị giác.
Lần này, Tần Dương ngồi không yên rồi.
"Nhị ca, tìm một cơ hội giúp ta tiếp cận Đỗ Tuấn, nhưng không thể để cho hắn nhận ra ta."
Nhị ca hơi suy tư, vỗ bộ ngực liền đáp ứng tới.
Đến ban đêm, nhị ca để cho thủ hạ lái xe đưa Tần Dương vào một gian hội sở vắng vẻ, nói Đỗ Tuấn sẽ đến.
Quả nhiên đến khoảng mười giờ đêm, Đỗ Tuấn mang theo một đám người cà lơ phất phơ đi tới đến, bộ dáng không ai bì nổi, vừa đi vừa la lối om sòm, dọa đến quản đốc vội vàng tiến lên chào hỏi.
Tần Dương cùng Ẻo lả ngồi ở trong góc âm thầm nhìn xem, âm thầm suy nghĩ, sự tình thị trường chứng khoán, liền nhìn đêm nay.
Không lâu lắm, một tú bà là người đẹp hết thời mang theo một đám nữ nhân đi vào phòng Đỗ Tuấn.
Lúc trông thấy những nữ nhân kia, Tần Dương bỗng nhiên cảm giác có chút khác thường, cô nương bên trong hội sở liền chừng hai mươi, lớn hơn chút nữa cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn đi!
Nhưng Đỗ Tuấn chọn nhóm phụ nữ này, người lớn nhất gần như ngoài ba mươi, tuổi nhỏ cũng có hai mươi tám hai mươi chín, rất không phù hợp lẽ thường nha!
Bỗng nhiên Tần Dương trong đầu hiện lên một cái ý niệm táng đởm: "Thần a, gia hỏa này sẽ không phải có luyến ái ngự tỷ đi.”
Thế là hắn vỗ vỗ bả vai nhị ca, hỏi: "Nhị ca, tiểu tử kia sẽ không phải có ham mê đặc thù gì đó đi!"
Nhị ca phủi Tần Dương một chút, bất mãn nói: "Cái gì gọi là ham mê đặc thù a, không phải chỉ là thích một ít nữ nhân thành thục thôi mà."
"Ha ha, nghe anh nói câu này, thật giống như cũng giống như hắn."
Nhị ca lúng túng cười nói: "Ta tốt hơn hắn nhiều, họ Đỗ thích nữ nhân phương diện nào cũng thành thục, người biết nội tình đều cười hắn khi còn bé khuyết thiếu tình thương của mẹ, hiện tại bắt đầu bồi bổ."
Phốc phốc!
Tần Dương phun ra một ngụm rượu, mang theo giọng điệu đùa giỡn hỏi: "Anh cùng Đỗ Tuấn đều thích cô em dâu, anh không phải cũng vậy chứ …”
Không nghĩ tới nhị ca lần này thế mà không có kỵ huý không đáp, ngược lại ưỡn ngực lên.
"Tần Dương, nhị ca coi cậu là nhân vật có năng lực, mới đáp ứng hỗ trợ, lời này của cậu nhưng có chút tổn thương người khác."
"Không sai, tôi đích xác thích em dâu của Tiêu Nhất Hổ ở điểm trưởng thành, nhưng đó là thẩm mỹ quan của tôi, nhưng Đỗ Tuấn thì không giống, hắn chỉ xem nữ nhân như đồ chơi."
"Ơ! Còn tức giận."
Tần Dương lần nữa đập bả vai nhị ca, ra hiệu hắn không cần nghiêm túc như vậy.
Ai ngờ nhị ca bỏ tay Tần Dương trên bả vai bất mãn nói: "Tiểu tử ngươi cũng đừng cười ta, hai anh em ta tám lạng nửa cân, Thiến nhi nhà ta ở nơi đó thích cậu, cậu lại không muốn, lại chọn Tôn Mẫn lớn hơn cậu hai tuổi, cho nên hai ta đều như thế."
Cạch! Tần Dương trong nháy mắt hóa đá, hơi điên đầu vì lời ví von của nhị ca.
Mẹ, cái này có thể giống nhau sao!
Yêu tinh Tôn Mẫn kia chẳng qua hai lăm hai sáu mà thôi, lớn hơn mình một tuổi có một chút, luận năm sinh coi như mới hai tuổi, nhìn qua xem chừng cũng liền mười bảy mười tám, bất luận tư sắc và khí chất, trong thiên hạ, lại có mấy nữ nhân có thể so sánh cùng nàng.
Nhị ca ẻo lả vi tranh đua so sánh loại hành vi này, dùng đất vàng coi như mặt nạ, tự dát vàng lên mặt mình, cũng không thử nghĩ một chút, Tôn Mẫn là người bình thường có thể so sánh à.
Đương nhiên, Tần Dương vẫn là thừa nhận, trừ Thiến Nhi, tiểu ma nữ kia, cùng Tôn Mẫn so sánh tuyệt không kém, mỗi người mỗi vẻ, nhưng cô ấy cũng là vết thương vĩnh viễn của mình, thực sự không muốn nói thêm.
Sau đó, nhị ca đem Tần Dương dẫn tới một chỗ ngồi khác, trong phòng đã có hai người thợ trang điểm đang chờ đợi.
"Đây là làm gì?"
Tần Dương tò mò hỏi.
"Trang điểm."
"Anh không phải nói tôi sắp xếp cho anh tiếp cận Đỗ Tuấn sao, gia hỏa này thích nữ nhân tuổi tác lớn, anh trang điểm một chút vừa vặn phù hợp, chỉ cần không áp sát quá gần, liền sẽ không để lộ."
"Cái gì, để cho ta giả trang nữ nhân."
Tần Dương trong nháy mắt liền trợn tròn mắt, nhị ca lại hết sức đắc ý nói ra: "Ha ha, ta còn là từ trong video Thích Thiếu Đông đánh nhau cùng cậu có được linh cảm, Tần Dương, cậu đóng vai nữ nhân vậy tuyệt đối..."
Ha ha ha ha!
Hắn cười lớn nói ra: "Tuyệt đối khó coi a, cho nên tôi tin rằng Đỗ Tuấn chỉ cần còn bình thường, liền tuyệt sẽ không trợn mắt nhìn thẳng cậu, như vậy cậu mới có thể dựa vào gần hắn, mà không bị phát hiện."
Nói đến đây, nhị ca phát hiện phát hiện Tần Dương sớm đã không có phản ứng, mắt như tên ngốc đứng bất động tại chỗ.
Gia hoả đáng thương, tiểu tử này sớm đã bị kế hoạch bưu hãn của nhị ca làm sốc óc.
Không có cách nào, vẫn là phải làm, chuyện của Thần Tài đã đến thời khắc mấu chốt, tiếp tục không xử lý, việc này liền phải hỏng trong tay mình.
Tần Dương cắn răng một cái, âm thanh hung ác mắng: "Đến đi, trang điểm cho đại gia, nhớ kỹ, chuẩn bị nhiều phấn, hù chết đám chó chết kia."
Phốc phốc! Ẻo lả cười trộm trong lòng, lặng lẽ thối lui ra khỏi gian phòng, video Tần Dương đóng vai nữ nhân hắn cũng nhìn qua, thực sự không dám khen ngợi, thấy nhiều chỉ sợ ban đêm sẽ gặp ác mộng.
Sau nửa giờ trang điểm xong, đang lúc Tần Dương hoá trang bộ ngực phụ nữ, để cho an toàn, cố ý chọn hai cái túi nước to.
Sau khi đeo túi nước lên, hai thợ trang điểm buông lỏng tay, hai cái túi kia trong nháy mắt xệ xuống mấy centimet ngay ở trước ngực, làm cho trọng tâm Tần Dương bất ổn kém chút ngã dập mặt xuống đât.
Ôi, mẹ ruột của ta ơi, không nghĩ tới gánh nặng của nữ nhân thế mà nặng như vậy a.
Một bên làm quen trọng lượng trước ngực mình, một bên Tần Dương hồi tưởng:
"Tiểu yêu tinh chỗ kia sợ là cũng lớn như thế đi, nàng làm sao lại không cảm thấy mệt mỏi nhỉ."
Trời ạ, cái tư duy này, đơn giản chính là thần thánh tư duy, Tần Dương thế mà nghĩ đến yêu tinh Tôn Mẫn kia, mà lại nghĩ đến thất thần, kết quả lúc bước ra cánh cửa phòng...
Cực khổ a!
Một tiếng ôi truyền đến, Tần Dương oán giận nói: "Đau chết ta rồi."
Lại là trọng tâm bất ổn, hai thợ trang điểm ở phía sau không thể làm gì cười khổ, ai bảo hắn chọn hai cái túi nước lớn làm gì.
Hội sở Quang tuyến vĩnh viễn ở trong trạng thái mờ tối, khi Tần Dương hoá trang xấu xí như là Dạ Xoa xuất hiện, bị mụ mụ tang mang theo đi vào phòng Đỗ Tuấn, nam nhân trong phòng đều ngây ngẩn cả người.
Chát!
Một chút sau liền có người cho Tú bà một bạt tai.
"Mẹ nó, Bỉnh ca không cho ngươi tiền hay sao mà làm vậy, đêm hôm khuya khoắt ngươi kêu mặt quỷ ra dọa người."
"Ta nhổ vào, lão tử có dọa người như vậy sao?"
Tần Dương lặng lẽ liếc vào mặt tưởng phản quang bên cạnh nhìn một chút.
“Ai nha, mẹ nó!”
“Thật đúng là thật hù dọa người, khó trách thủ hạ Đỗ Tuấn sẽ nổi giận.”
Mụ mụ chịu một cái tát vội vàng nhận lỗi, bà ta bên này thu tiền Thích thiếu ẻo lả, phụ trách mang Tần Dương vào, nhưng bên này thủ hạ Đỗ Tuấn lại không thèm chịu nể mặt mũi, cái tát này thật là không đáng.
Đúng lúc này, thủ hạ ầm ĩ gây nên Đỗ Tuấn chú ý, khi hắn trông thấy Tần Dương lúc nam giả nữ trang, hai mắt thế mà lóe lên, thả ra một ánh mắt lấp loé, ngang dọc trên người.
"Trời ạ, nhìn ánh mắt hắn, hắn không phải là để mắt đến ta đi."
Thời điểm nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng Tần Dương bắt đầu hốt hoảng, lần này hắn cảm giác thật hơi rắc rối rồi.
Bản ý của hắn là dự định trà trộn vào phòng, lấy nhập mộng hoàn danh xưng âm dương hồi mộng đan cho Đỗ Tuấn ăn, sau đó lại trốn ở bên cạnh phòng, trực tiếp giết tới Đỗ Tuấn trong mộng để lấy thông tin.
Tiểu tử Đỗ Tuấn này mặc dù cảnh giác, nhưng là ở trong mơ nên không có nhiều phòng bị như vậy!
"Tới đây!"
Bỗng nhiên, dưới ánh sáng lờ mờ, Đỗ Tuấn vẫy vẫy tay đối Tần Dương.
Nhìn xem khuôn mặt âm nhu kia, Tần Dương kém chút khóc: "Trời ạ, bổn đại gia hóa trang thành dạng này, hắn thế mà còn có hứng thú, chẳng lẽ chú định tối nay khó giữ trinh tiết."
Ba!
Tiểu tử Họ Đỗ quả nhiên hứng thú đặc biệt, kéo Tần Dương lại, thuận thế liền ôm vào trong ngực.
Lộc cộc!
Tần Dương
Cổ họng Tần Dương khẽ nhăn một cái, kém chút nôn.
Bị nam nhân ôm, đời này còn là lần đầu tiên được hưởng thụ đãi ngộ rung động như thế, chính mình là ông chủ lớn của khách sạn Luân Hồi vì các vị thần tiên xui xẻo, cũng coi là cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
"Tên gì, danh xưng em là gì!"
Đỗ Tuấn khẽ hé miệng cất ra thanh âm âm nhu:
Tần Dương nắm vuốt cổ họng, dường như là từ trong cổ họng toát ra một câu coi như thanh âm tinh tế tỉ mỉ nói.
"Người ta, người ta gọi a Hoa!"
"A Hoa!"
Ha ha ha!
Đỗ Tuấn cười ha hả, "Theo ta thấy em không bằng gọi Như Hoa đi!"
"Như, như, ông đây như em gái mày à!”
Tần Dương giận sôi lên, lửa giận bốc cao ngùn ngụt, lại còn không thể không diễn tiếp.
"Ghét!"
"Người ta liền gọi a Hoa."
Một tiếng “ghét” cũng coi như là có thanh có điệu, nói thật, giọng điệu kia vẫn là học từ Tôn Mẫn, nói một câu công bằng, thế mà mang theo vài phần cám dỗ, thu hút.”
Sau khi kêu một tiếng ghét, Tần Dương đã bị buồn nôn đến cực hạn, hung hăng nhéo Đỗ Tuấn một cái, lần này hắn chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh, Đỗ Tuấn bị nhéo nhảy dựng lên.
Nhưng tiểu tử này thế mà không có nổi giận, còn trở nên phấn khởi.
"Hắc! Vẫn là đóa hoa dại, cá tính đấy."
Hắn vung tay lên, mắng thủ hạ: "Tất cả cút ra ngoài, ta hôm nay liền muốn đóng vai đạo tặc diệt hoa, không gọi các ngươi, ai cũng không cho phép vào đây."
"Cái gì, diệt hoa!"
"Ta dựa vào, ông đây mặc kệ."
Oanh!
Tần Dương sải bước một cái phòng ra cửa, ai ngờ, mấy tên thủ hạ kia phản ứng thế mà vẫn rất cấp tốc, một tên nắm chặt Tần Dương, cười ha hả liền nâng lên, trực tiếp vứt xuống trên ghế sa lon.
Mẹ, chúa ơi, sau khi bị ném ở trên ghế sa lon, túi nước giả trang nữ nhân rung rung động động, coi như trong phòng tối tăm cũng có thể nhìn thấy, Đỗ Tuấn cùng thủ hạ đều ngây người.
Một cái thủ hạ mắng: "Má, dáng dấp quỷ vật kia thế mà thật đúng là không nhỏ, đủ vị, chẳng qua kia tướng mạo thật chịu không được."
Soạt!
Thủ hạ Đỗ Tuấn mang theo cả phòng nữ nhân rời đi, nếu tiếp tục nhìn Tần Dương nhiều thêm một chút, chỉ sợ ngay cả bữa cơm đêm qua cũng sẽ phun ra.
Ai, thật sự là thật là buồn nôn.
Một sát na, trong phòng chỉ còn lại có Tần Dương cùng Đỗ Tuấn.
"Đến đây!"
Lần nữa ngồi xuống, Đỗ Tuấn rốt cục lộ ra nụ cười tà ác âm hiểm.
Mà Tần Dương cũng không nhịn được, nếu như gia hỏa này thật muốn động thủ động cước đối với mình, vậy nói không chừng đành phải đi ngược tiểu nhân giày, tát hắn cho to mồm.
Ngay lúc Tần Dương võ trang đầy đủ, chuẩn bị khai chiến, Đỗ Tuấn bỗng nhiên quơ lấy một thanh dao gọt trái cây, để ở cổ họng Tần Dương.
"Thế nào, còn muốn chạy sao? nữ nhân Đỗ Tuấn này coi trọng, ai chạy đi được."
"Ngươi cái tay đáng chết, gia không làm."
Tình tiết máu chó a!
Trong nháy mắt, Tần Dương nộ, thân hình lóe lên, có chút lui lại, một cước đạp về phía dao trong tay Đỗ Tuấn.
Một màn này nhanh như thiểm điện, thế nhưng tuyệt đối là trải nghiệm Tần Dương đời này khó quên nhất, bởi vì con dao trong tay thằng ngốc thế mà vạch một cái, thế mà rạch nát quần áo của mình, Tần Dương đáng thương một cước này rốt cuộc vô lực đá ra, hắn đã buồn nôn tới cực điểm.
Động tác này của hắn, Tần Dương quá quen thuộc, lúc mình phấn khởi, cứ như vậy thu thập Tôn Mẫn, có thể nằm mộng cũng không nghĩ tới, mình thế mà cũng có thể khiến cho một thằng đàn ông phấn khởi.
Trời ạ, còn có thiên lý hay không, ta thế nhưng là đàn ông đấy! 100%.
Ngay lúc Đỗ Tuấn từng bước tới gần, Tần Dương sớm đã buồn nôn muốn ói vươn tay ra, ngón tay hóa thành hoa lan, thi triển ra chiêu thức công kích bên trong tiên cô Túy Bộ .
Ba! Tần Dương một đầu ngón tay hung hăng rơi vào cổ Đỗ Tuấn, tiểu tử này hừ hừ một tiếng, lập tức hôn mê bất tỉnh.