Sau khi đánh Đỗ Tuấn ngất xỉu xong, Tần Dương đã sớm đã mồ hôi chảy đẫm lưng, chạy qua một bên dùng sức nôn mửa liên tục.
Chờ đến hắn ói xong, lúc này mới móc Âm Dương Hồi Mộng đan ra, xoay viên thuốc trên tay, lại cạy miệng của Đỗ Tuấn ra, thuận thế liền đem âm đan màu đen dốc xuống họng hắn.
"Èo uột ghê, buồn nôn chết ta rồi."
Làm xong hết thảy những việc này, Tần Dương hung hăng cho một cước Đỗ Tuấn đang nằm như heo chết, cũng không dám ở lâu, lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng.
Vừa ra phòng, Tần Dương cũng cảm giác được trước ngực ướt nhẹp, cúi đầu nhìn một cái, nhất thời hết lời.
Túi nước kia rốt cục không chịu được tên không phải người kia hành hạ, thê mà bị đao cắt vỡ.
Nó, nó mẹ nó rỉ nước rồi.
Vì vậy, người trong hội sở được nhìn thấy một màn quỷ dị.
Một mụ đàn bà vô cùng xấu xí, chân thì ra ngoài, một bên trước ngực thì tí tách nhỏ nước, hơn nữa cái bộ ngực kia lớn còn đang nhanh chóng nhỏ đi.
Sau một hồi, rốt cuộc có người kịp phản ứng.
"Không phải chứ, các anh em, ngực của nữ nhân mới vừa rồi kia là giả."
"Tổ bà nó, khó trách rỉ nước, thật hay giả."
Ha ha ha ha! Một trận cười to đinh tai nhức óc nổ ra ở trong hội sở, xa xa Tần Dương hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, thật sự là quá bựa rồi.
Tên anh hai ẻo lả đã sớm đợi ở bên ngoài tiếp ứng, nhìn thấy Tần Dương ướt nhẹp đi ra, lúc đó cười bò ngã ngửa trên mặt đất, hồi lâu không bò dậy nổi.
Tần Dương tức giận từ trước ngực móc ra túi nước vỡ tan, trực tiếp dán vào trên mặt Thích thiếu gia.
Thích thiếu cầm lấy nhìn một cái, lần nữa cười như điên không dứt, cái chỗ bị rỉ nước có một vết đao.
Mẹ nhà nó, biến thái a, thật sự là quá biến thái rồi.
Nếu vạch trên người nữ nhân một dao này, còn không phải khiến người ta đau chết, nghĩ tới đây Tần Dương cả người giật mình một cái, toàn thân nổi da gà.
Quá may mắn, may mắn là mình đeo túi nước, mà không phải là trái táo, nếu không xuống một đao, chỉ một quả táo nho nhỏ sợ không ngăn được một đao của tên biến thái kia a.
Thấy Nhị ca còn cười, Tần Dương hung hăng đá trên mông hắn một cước.
"Còn cười, cho ta cái túi nước chất lượng kém, chờ sau này lại tìm ngươi tính sổ."
Sau đó Tần Dương chạy thẳng tới trong căn phòng Thích thiếu ẻo lả đã chuẩn bị trước, nhanh chóng nuốt xuống nửa viên dương đan khác.
Lập tức, Tần Dương cũng cảm giác được trước mắt một mảnh mê mang, sau đó xuất hiện tại một chỗ xa lạ, chỗ này phi thường u ám, thoang thoảng mùi vị máu tanh và ẩm mốc.
Chẳng lẽ đây chính là giấc mộng của Đỗ Tuấn, làm bẩn thỉu sao như thế.
Tần Dương thận trọng đi về phía trước, cũng không lâu lắm, đã nhìn thấy xa xa xuất hiện bóng người của Đỗ Tuấn, tên kia đang quất roi, dùng sức quất một nữ nhân, chỉ là có chút không thấy rõ bộ dạng của nữ nhân.
Chẳng lẽ là cô em dâu sao.
Hắn một lòng muốn lấy được cô em dâu, nói không chừng ở trong mơ mang ý nghĩ kỳ quái ngược đãi người ta đây.
Sau đó hắn lại thận trọng đi về phía trước mấy bước, khi đến gần bên, rốt cuộc thấy rõ mặt của nữ nhân kia, sắc mặt của Tần Dương nhất thời đại biến .
"Đỗ Tuấn, con bà nó ông nội mày, mười tám đời tổ tiên nhà mày, lại thêm tổ tông tổ tông..."
Tần Dương cơ hồ đã nghĩ tới từ ngữ ác độc nhất để mắng, bởi vì nữ nhân kia lại là...
Ai! Giời ạ..., nữ nhân kia lại chính là chính mình đang giả gái nha!
Tần Dương rốt cuộc hiểu rõ, Đỗ Tuấn thật có hứng thú đối với nữ nhân mình giả trang, thật đúng là con mẹ nó thằng biến thái ẻo lả.
Nhìn mình bị roi da quất, Tần Dương cả người đều đau lòng đến điển rồi, không nhịn được liền hô to một tiếng.
"Dừng tay!"
Hắn không nói hai lời, vọt tới, như thần linh đoạt lấy roi da, thành công giải cứu chính mình.
"Tần Dương, ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này."
Đỗ Tuấn kinh ngạc nhìn chằm chằm Tần Dương, hắn cũng không ý thức được, cái này là giấc mộng của mình, còn tưởng rằng đây hoàn toàn là thế giới hiện thực.
Không đợi Tần Dương trả lời, Đỗ Tuấn bỗng nhiên liền cười lên âm hiểm.
"Tới hay lắm, nếu đã tới, liền đi chết đi!"
Đỗ Tuấn vung tay lên, Tần Dương giả trang được chính hắn cứu, lại cầm một cây đao lên, hung hăng đâm vào trên đùi Tần Dương.
Ôi chao! Đau chết ta rồi.
Chuyện gì xảy ra, tại sao mình sẽ công kích chính mình thế này.
Đau đớn kịch liệt, khiến cho Tần Dương chớp mắt liền kịp thời phản ứng
"Ông nội, xem cái đầu ngu xuẩn của mình, nơi này là giấc mơ của Đỗ Tuấn, hắn ảo tưởng mình nữ giả nam trang là nữ nhân mà hắn chơi, muốn đâm ta một đao, không phải là chỉ cần qua một ý nghĩ à.”
Cũng may đây là mộng, không phải là thế giới thực, đâm một đao cũng không có gì phải sợ.
"Ai nha, không được, mặc dù trong mơ sẽ không chết người, nhưng mà có thể cảm nhận được đau, ta chạy vào há chẳng phải là đang yên lành lại muốn bị ngược sao.”
Nghĩ tới đây, Tần Dương vội vàng muốn đi giày tiểu nhân vào để tự vệ, nhưng mà niệm chú, đánh tiếng nửa ngày, giày tiểu nhân một chút phản ứng cũng không có.
Trời ạ, không nghĩ tới, ở trong mơ thậm chí ngay cả giày tiểu nhân cũng không nhạy rồi.
Ngay lúc Tần Dương bất lực, Đỗ Tuấn lại vung tay lên, lại là hai nữ nhân đi tới.
Hắc, còn là Tôn Mẫn, tiểu tử này ở trong mơ cũng tưởng tượng ra Tôn Mẫn được rồi, xem ra hắn muốn để cho nữ nhân yêu quý nhất của Tần Dương cùng nhau giết Tần Dương.
Còn có một người lại là em dâu, cái tên này phỏng chừng cũng muốn phát tiết hận thù trên người tên Thích thiếu gia ẻo lả kia lên người mình rồi.
Quá âm u rồi, tiểu tử này trong lòng quá âm u rồi.
"Đi, ba người các cô đi giết hắn.”
Đỗ Tuấn lạnh lùng âm hiểm nhìn Tần Dương, giống như nhìn thấy kẻ chắc chắn phải chết.
Khi nhìn thấy Tôn Mẫn, em dâu, còn có chính mình bộ dáng xấu xí chậm rãi đi tới, Tần Dương bỗng nhiên nảy sinh một kế.
Nếu là trong mơ, chính mình sao không thuận tay nghịch phản một chiêu, chọc giận tên khốn này, nói không chừng hắn liền đem kế hoạch thật tình trên thị trường chứng khoán nói ra.
Vì vậy Tần Dương vội vàng quát to lên.
"Tiểu muội tử, Tiêu Nhất Hổ chính là bị hắn hại chết, cô nên giết hắn."
"Mẫn Nhi, em nhưng là lão bà của anh nha, em đã nói, sẽ không gả cho Đỗ Tuấn."
Về phần mình, Tần Dương thật không biết nói cái gì cho phải, ai! Quá khó coi, chỉ có thể bỏ qua.
Tần Dương một bên làm bộ chạy trốn, một bên không ngừng kêu lên, hắn đang dùng thanh âm của mình dẫn dắt cừu hận trong tiềm thức Đỗ Tuấn.
Ở trong mơ, tiểu tử này không có quá nhiều phòng bị, chỉ cần thoáng một chút dẫn dắt tâm tư của hắn ra, phỏng chừng tiểu tử này sẽ nhanh chóng đem hết thảy kế hoạch trong lòng nói ra.
Quả nhiên, thấy Tần Dương một bên trốn, một bên hô cứu mạng, Đỗ Tuấn đắc ý cười lớn.
"Thằng nhóc nghèo rớt, mày thật sự cho rằng Tôn Mẫn sẽ gả cho mày sao, tao sắp triển khai hành động săn bắt cổ phiếu Tôn gia, khi đó, Tôn gia liền sẽ bởi vì tuyệt lộ, chủ động đưa tiện nhân Tôn Mẫn kia lên trên giường của tao, mà mày, đã định trước cái gì cũng không có được."
Tần Dương vốn đang chạy trốn bỗng nhiên dừng lại, hắn ngừng lại, nghe lời của Đỗ Tuấn, trong đầu lập tức hiểu.
Khó trách Thích thiếu nói bọn họ sẽ có động tác lớn, hoá ra là trên thị trường chứng khoán đâm sau lưng Tôn gia, chẳng trách trong tiềm thức của mình cảm giác được không ổn.
"Không được, ta phải rời đi."
Thời điểm Tần Dương quyết định phải rời khỏi giấc mộng của Đỗ Tuấn, bỗng nhiên lại nghĩ đến một cách dạy dỗ hắn.
Mơ chính là một cái thế giới trong tiềm thức của người, hết thảy đều do người đó tự làm chủ, nếu như tâm nguyện trên thực tế không cách nào thực hiện ở trong mơ cũng không cách nào đạt thành,, chắc chắn sẽ tạo thành chướng ngại tâm lý.
Suy nghĩ ra tầng này đạo lý, Tần Dương lạnh lùng nói: "Dám đả thương nữ nhân của ta, hôm nay coi như không khiến mày uất ức thành bệnh thần kinh, cũng muốn để cho mày bực bội một trận."
Vì vậy Tần Dương đứng tại chỗ, giương mắt nhìn ba nữ nhân bị Đỗ Tuấn liên tưởng viển vông mà ra tiến tới giết mình.
Ba thanh kiếm, rắc rắc, sát sát một trận chém lung tung, trên người Tần Dương nhất thời trăm ngàn lỗ thủng.
Nhưng mà tiểu tử này liền là bất tử, một bên cố nén thống khổ, còn một bên cười lớn ha ha: "Đỗ Tuấn, mày vốn không giết chết được tao, nhìn đi, tao là thần, đấu với thần, mày mãi mãi cũng chỉ có thể thua."
Sau khi nói xong, Tần Dương cười ha hả hóa thành một đoàn sương mù, rời đi khỏi giấc mộng Đỗ Tuấn.
Mà tiểu tử ngốc này, quả nhiên ngây người.
"Hắn là thần, không, không có khả năng, vì sao có thể là thần, tao muốn giết mày, giết mày."
Ầm!
Kinh hoảng thất thố, Đỗ Tuấn ở trong mơ bị dọa tỉnh lại, lại nhìn quanh phòng riêng một cái, không có một người, một cổ mồ hôi lạnh thuận theo vầng trán chảy xuống.
"Người đâu, mau tới đây."
Thần kinh thằng nhóc này thật có chút thác loạn.
Trở lại hiện thực, Thích thiéu ẻo lả không hiểu tại sao Tần Dương bỗng nhiên nhắm mắt ngủ một hồi, giống như nhập định, còn tưởng rằng hắn đang suy tư điều gì trọng yếu lắm.
Thấy hắn vừa mở mắt, Thích thiếu vội vàng hỏi: "Nghĩ đến cái gì."
Tần Dương vỗ tay một cái nói: "Đã giải quyết xong toàn bộ, chúng ta đi."
Vì vậy, hai người lén lén lút lút rời khỏi hội sở, mà tiểu tử Đỗ Tuấn này cho đến khi thủ hạ chạy tới mới hơi hơi an định một chút, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.
"Hắn là thần, không có khả năng, hắn … làm sao sẽ là thần."
Thủ hạ cảm giác có điểm không đúng, vội vàng hỏi: "Bỉnh ca, anh làm sao vậy."
"Không có gì, nữ nhân kia đâu "
Trời ạ, hắn còn có thể còn băn khoăn Tần Dương giả gái.
Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Tần Dương gọi đến điện thoại cho Nguyệt Lão.
"Lão đầu tử, quyết chiến cuối cùng đến rồi, nói cho Thần Tài một tiếng, Đỗ Tuấn sẽ động thủ với Tôn gia."
Nguyệt Lão rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Ai! Ông chủ Tần, cậu cuối cùng đã điều tra xong, ta cũng sắp sốt ruột đến chết rồi, biết rõ câu trả lời lại không thể nói, quá khó chịu."
"Mẹ, các ngươi liền chết hết đi! Cho đám ba ba tinh ngàn năm các ông tức chết.”
Tần Dương tức giận nguyền rủa đám thần tiên này.
Nhanh chóng, Nguyệt Lão truyền tới lời đap của Thần Tài, bảo hắn đem chuyện này nói cho Tôn Kiến Quốc.
Đồng thời còn nói cho Tần Dương, Thần tài sẽ lợi dụng một chút quyền lợi nhỏ, giúp cho lúc Tôn gia nhập vốn trên thị trường chứng khoán trong thời kỳ Đỗ Tuấn thao tác, sẽ có uy lực một phần tiền bằng mười phần tiền.
Nói cách khác, Tôn gia chỉ cần bỏ ra đủ số tiền giống như Đỗ gia ở trong thị trường chứng khoán tiến hành chiến tranh, ở dưới sự thao túng của Thần Tài, liền gần như với gấp mười lần lượng vốn chảy vào.
Tần Dương nhất thời hít một hơi khí lạnh, Thần Tài quả nhiên trâu, trông coi tài vận thiên hạ, không phục cũng không được.
Loại cách chơi mười đánh một này, chính là cổ thần tới cũng không giúp được Đỗ gia, lần này Đỗ gia sợ rằng tổn thương nguyên khí nặng nề rồi.
Sau đó Tần Dương gọi đến điện thoại Tôn Mẫn, thông báo toàn bộ kế hoạch Đỗ gia chuẩn bị phục kích cổ phiếu Tôn gia cho cô nàng, ai ngờ tâm kết đầu tiên của Tôn Mẫn vậy mà không phải là cổ phiếu, ngược lại truy vấn ngọn nguồn hành vi của Tần Dương.
"Anh thật chỉ là giúp nữ nhân kia, không động chân tình ?"
Ta đây… con mẹ nó, chuyện này đã đến lúc nào rồi, tiểu yêu tinh đầu tiên lại nói đến nhi nữ tư tình, cũng không nói đại sự gia tộc sinh tử, thật đúng là tinh thần vững chãi nha.
"Yêu tinh, có phải yêu cầu tiểu gia phải phục dịch em thật tốt một chút, mới thoải mái hay không."
"Ha ha, ai mà thèm, bổn cô nương hiện tại chính là đại hồng nhân của công ty, người đuổi theo nhiều người lắm."
Sau khi nói xong Tôn Mẫn lại cúp điện thoại của Tần Dương, tức giận làm hắn sửng sốt một chút.
Tôn Mẫn - nữ nhân này, quả nhiên giỏi trong chuyện nắm giữ chừng mực, lại còn biết trêu ngươi mình.
Không lâu lắm, điện thoại của Tôn Kiến Quốc gọi tới chỗ Tần Dương, xem ra chuyện đầu tiên Tôn Mẫn làm là nói với chú Tôn.