Chương 39: Đỗ gia mắc câu
Không nghĩ tới tiên đan thế mà còn có hiệu lực bực này!
Tần Dương mừng rỡ, đạt được bảo bối này, chẳng phải là tương đương với đạt được một bản bảo điển Nhập Mộng Đại Pháp, hơn nữa còn không cần tu luyện, tùy tiện gặm một viên thuốc liền có thể thực hiện.
Tần Dương lập tức nổi lên tham niệm, nghiêm trang nói với Nguyệt Lão: "Ông có cái bình chứa đan dược thật đẹp mắt, ta xem một chút."
Nguyệt Lão tội nghiệp, lại thành thật đưa ngay cái bình tới cho hắn.
Tần Dương tiếp nhận cái bình, mở cái nắp nhìn một chút.
Nha! Có hơn mấy chục viên lận!
Vừa rồi lão già không phải đã nói không dễ dàng mới lấy từ Diêm Vương.
Nếu thật là thật vất vả, Diêm Vương có thể một lần cho mấy chục viên sao?
Đúng vậy, tịch thu sung công quỹ.
Tần Dương không nói hai lời, trực tiếp thu vào bên trong không gian luân hồi.
Hành vi tiểu nhân lòng tham không đáy này của hắn làm Nguyệt lão trực tiếp choáng váng.
"Ôi! Tần chưởng quỹ, không được, không được nha!"
"Ngài cầm nhiều Nhập Mộng hoàn như vậy làm gì, không được đâu."
Tần Dương tức giận a, a mắng: "Đi đi đi, đừng có chê không có nhà xí thì không ị được, đi sang một bên đi, cho lão già ông tức chết.”
"Nói cho ông biết, những vật nhỏ này thần tiên các người cầm cũng vô dụng, ta cầm liền có thể bài ưu giải nạn tốt hơn cho các người, đây chính là mua bán một vốn bốn lời, đừng mang vẻ mặt đưa đám, thật giống như ta lừa ông vậy."
Trời ạ, như thế mà còn không gọi là lưuaf người sao, còn cái gì mới gọi chơi người a! Nguyệt lão sầu khổ đều muốn khóc, nguyên một bình nhập mộng đan kia thật sự là bỏ ra giá lớn từ trong tay Diêm Vương đổi được, thế mà bị Tần Dương lấy sạch không tha.
Tiên đan rơi vào trong tay Tần Dương, muốn cầm trở về là không thể nào, nhưng Tần Dương còn có một cái tâm sự kìm nén, cần giải quyết.
Một tháng trước, mình không phải trong lúc vô tình rình coi tiên mộ sao!
Nguyệt lão nói thiên đạo muốn trừng phạt mình, đại khái là một tháng đi!
Hiện tại một tháng cũng chẳng mấy mà được một tháng rồi, ngẫm lại thật là có chút sợ hãi.
Kỳ thật Tần Dương vốn là không sợ, nhưng đám thần tiên này, không có việc gì toàn nói sự tình Thiên Đạo trừng phạt, làm cho thiên đạo trừng phạt giống như thiên kiếp đại nạn, tận thế giáng lâm.
Vì không bị trừng phạt, bọn hắn chuyện gì đều có thể đáp ứng, cái này trong lúc vô hình liền khiến cho Tần Dương chịu áp lực, thiên đạo trừng phạt đến cùng có bao nhiêu đáng sợ, chẳng lẽ còn kinh khủng hơn so với mười tám tầng Địa Ngục?
Kết quả là, Tần Dương bắt đầu lo lắng.
Sau khi biết được tâm tư Tần Dương, Nguyệt lão lại bắt đầu phàn nàn, một bộ mặt đầy tâm sự, để cho người ta hận không thể giẫm hai cước trên mặt hắn.
"Ai! Ông chủ Tần, đám thần tiên chúng ta này cũng vì việc này của cậu bận rộn không có ít, chúng ta cơ hồ mỗi ngày cầu nguyện cho cậu, hiện tại nha, thiên đạo muốn làm sao trừng phạt cậu, mặc dù còn không có tính ra được, nhưng thời gian trừng phạt lại do chúng ta cầu nguyện nên đến trễ hơn một ít.”
"Cho nên tuyệt đối đừng gấp, trước mắt ngài tuyệt đối sẽ không có việc gì."
Nghe lời này, nỗi lòng lo lắng bên trong Tần Dương buông lỏng rất nhiều.
Sau khi rời khỏi Khách sạn Luân Hồi, Thích thiếu âm nhu gọi điện thoại tới, dương dương đắc ý báo cáo tình huống tiến triển.
"Tần Dương, ta xem như phục ngươi, ngươi chính là thiên tài chơi người, tổ tông gạt người tổ tông nha!"
"Ơ! Nhị ca, cậu đây là khen ta đây hay là mắng ta đấy?"
Tần Dương đột nhiên bị hỏi, giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc.
Chỉ nghe Thích thiếu ẻo lả vui tươi hớn hở nói: "Đương nhiên là khen người, sự tình giống như trong dự liệu của cậu, tiểu tử họ Đỗ kia rốt cục không giữ được bình tĩnh, mắc câu rồi."
"Buổi sáng ta vung tiền như rác vào thị trường chứng khoán, kiếm chút lời mấy chục vạn, ta theo lời cậu nói, cố ý oán trách kiếm quá ít, không có ý nghĩa, kết quả cậu đoán thế nào."
Tần Dương tức giận mắng: "Cút đi, cái này còn cần đoán sao, nhìn anh hưng phấn như kia liền biết, họ Đỗ phái người đến cấu kết với anh."
"Ha ha, không sai không sai, người tới thế mà lại là tâm phúc Đỗ Tuấn, cũng là người ở đoàn đội thao túng thị trường chứng khoán chuyên nghiệp ở Đỗ gia.
"Lại còn giả bộ như không biết Đỗ Tuấn, sau đó giả bộ như chỉ điểm sai lầm, nói cho ta biết một nhánh cổ phiếu nhất định lên, kết quả buổi chiều ta lại kiếm chút lời mấy chục vạn."
Tần Dương lập tức liền ngây người, không phải đâu, trong vòng một ngày liền kiếm lời hai cái mấy chục vạn, mà mình còn cầm tiền lương cứu tế ba vạn hàng tháng của Tôn Mẫn tiểu yêu tinh kia.
Cái đầu tư cổ phiếu này quả nhiên là trò chơi của kẻ có tiền, khó trách người ta không có việc gì liền cua minh tinh, tìm người mẫu trẻ, tiêu hơn trăm vạn liền đơn giản giống như ăn cơm vậy, nguyên lai đúng là đơn giản như ăn cơm thật!
Tổ sư ngươi, người so với người làm người ta tức chết a.
Tần Dương tức giận doạ dẫm nói: "Vậy ngươi phải mời cơm rồi."
"Nhìn cậu nói kìa, cơm lúc nào ăn chẳng được, việc nhỏ mà thôi."
Tần Dương thật sắp điên rồi, còn là việc nhỏ, mấy chục vạn a, tên ẻo lả này thế nào cứ bình tĩnh như vậy vậy.
"Đúng rồi, Tần Dương, ta còn muốn hỏi một chút, bước kế tiếp làm thế nào, ta xem chừng nếu là tiếp tục nghe bọn hắn mua vào tay, qua không đến hai ngày đám ngu xuẩn này liền chơi ta, khi đó ta tuyệt đối mất cả chì lẫn chài."
"Nhưng nếu như không mua, bọn hắn liền sẽ từ bỏ kế hoạch chơi ta trên thị trường chứng khoán, đổi sang thủ đoạn khác đối phó ta, khi đó hết thảy đều làm không công."
Đừng nói là hắn, Ẻo lả phân tích một chút cũng không sai, cái này cũng trong dự liệu của Tần Dương.
Trước cho nếm thử một chút ngon ngọt, sau đó lại đào một cái hố to để ngươi nhảy vào, đây chính là tác phong nhất quán của Đỗ Tuấn, Tiêu Nhất Hổ liền chết dưới một chiêu này.
Tần Dương lạnh lùng nói: "Anh hai, nhớ rõ đi, chúng ta mới là thợ săn, hồ ly giảo hoạt cũng chạy không thoát đạn trong tay thợ săn."
"Bước kế tiếp, anh nhất định phải biểu hiện ra vô cùng hứng thú, hỏi bọn hắn cổ phiếu gì đáng giá mua, nhưng nhớ kỹ, đồng thời anh còn phải lộ ra thái độ bán tín bán nghi, bọn hắn dạng này liền sẽ liên tục không ngừng cung cấp tin tức cổ phiếu cho anh, dùng cái này chiếm được tín nhiệm của anh."
Nói đến đây Tần Dương cũng lộ ra thần thái gian trá: "Nhớ kỹ, trong tin tức bọn hắn cung cấp, nhất định có một mã cổ phiếu mà Đỗ Tuấn bức thiết phải mua gần đây, tìm tới mã chứng khoán này, chính là thời điểm toàn diện xuất thủ của chúng ta."
Nhị ca hưng phấn nói ra: "Được rồi, ngươi yên tâm chỗ kiếm được, lần này, ta toàn bộ đều đưa cho hài tử của Tiêu Nhất Hổ."
Nghe xong lời này, Tần Dương lập tức đầu đầy mồ hôi a.
Tên nhị ca này còn không biết trên đầu nơi này còn có Thiên Đạo trông coi đây, hắn nếu là chỉ huy loạn, lấy về nhiều tiền, thiên đạo chẳng những sẽ không bỏ qua Thần Tài, sẽ còn trừng phạt càng nặng.
Ha ha, Thần Tài tuyệt đối sẽ bị chết oan, đây cũng không phải là đùa giỡn.
Tần Dương một bên lau mồ hôi vừa hướng điện thoại quát: "Không được, ngươi tuyệt không thể làm như thế."
"Nhớ kỹ, việc này nếu nghe ta, Tiêu Nhất Hổ thua lỗ bao nhiêu, cạu cho cô em dâu bấy nhiêu, một chút cũng không thể cho thêm, chờ chuyện này kết thúc về sau, cậu nguyện ý cho người ta bao nhiêu, ta đều mặc kệ."
Nhị ca vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, mặc dù không rõ dụng ý Tần Dương, nhưng vẫn là một mực nhớ kỹ.
Vừa ngắt điện thoại Thích thiếu, Tiểu Chu ở Chu gia thôn lại gọi điện thoại tới.
Tần Dương cười nói: "Tiểu Chu, tiền cưới vợ của cậu đều lấy lại từ trên thị trường chứng khoán rồi đi! Nếu như nhớ không lầm, cậu hôm qua hẳn là nên bán."
Trong tin nhắn ngắn Nguyệt nói như vậy, hôm qua bán vé, tiền cưới vợ Tiểu Chu không sai biệt lắm liền trở lại, hẳn là còn kiếm chút lời.
Ai ngờ cái này. Thằng nhóc thế mà mang theo tiếng khóc nức nở nói ra: "Tần đại ca, em, em thua lỗ."
"Cái gì, thua lỗ."
"Đừng đùa, làm sao có thể, ta xem qua cổ phiếu kia, tăng rất tốt."
Tiểu Chu thương tâm nói ra: "Hôm qua là tăng lại, nhưng em nghĩ, khó chờ được một lần thị trường tốt, liền chờ nhiều thêm một ngày, nếu như chờ thêm một ngày, tiền cưới vợ của em càng đủ hơn."
"Ai biết, hôm nay bỗng chốc liền tụt dốc, bán cũng bán không được."
"Cái gì, cậu hôm qua không có bán?"
Tần Dương giận tím mặt, đây chính là tham niệm con người đang tác quái.
Nguyệt lão đã cố ý thông báo, không thể tham, nên cầm bao nhiêu đều đã có định số, nếu có thêm tham niệm, liền sẽ mất cả chì lẫn chài !
Xong, tiểu tử này xong.
Lần này không trách được Nguyệt lão cùng Thần Tài, là chính hắn không có ý chí, ai cũng không giúp được.
Tần Dương không thể làm gì nói ra: "Tiểu Chu, anh nói qua rồi, cậu phải nghe anh, lần này anh cũng không cách nào giúp cậu, nhìn xem ngày mai có thể bán đi hay không, có thể bán coi như lỗ một chút cũng tranh thủ thời gian bán đi!"
Nói xong lời này, Tần Dương liền không cần phải nhiều lời nữa, ngắt điện thoại.
Thông qua việc này, trong lòng của hắn rất có cảm xúc với cái gọi là lòng tham không đáy.
Tiểu Chu vốn là muốn cưới vợ, hẳn là bắt đầu thời gian hạnh phúc, nhưng bởi vì tham niệm đi đầu tư cổ phiếu, kết quả ngược lại thua lỗ cái mất cả chì lẫn chài.
Cho nên hai chữ hạnh phúc này thật không thể dùng hai chữ "đạt được" này để giải thích, hạnh phúc hẳn là "Thỏa mãn" mới đúng, thỏa mãn, hết thảy liền viên mãn.
Mặc dù thay Tiểu Chu tiếc hận, nhưng Tần Dương vẫn tin tưởng, hắn ngày mai bắt đầu phiên giao dịch liền sẽ bán đi, cũng thua lỗ không nhiều, một lần giảm xuống mất đi nhiều nhất mười phần trăm mà thôi.
Cuối cùng, Tần Dương gọi điện thoại cho Nguyệt lão, hỏi thị trường chứng khoán ngày mai.
Khi biết cổ phiếu Tiểu Chu mua kia ngày thứ hai mặc dù sẽ còn giảm chút, nhưng trong nửa giờ bắt đầu phiên giao dịch sẽ xuất hiện đợt sóng giả để kéo lên, Tần Dương nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian nửa tiếng đầy đủ cho Tiểu Chu bán cổ phiếu, kể từ đó, tiền cưới vợ mất đi không có bao nhiêu.
Ban đêm, Tần Dương phòng không gối chiếc gọi điện thoại cho Tôn Mẫn, hai người hạnh phúc nói chuyện cho tới đêm khuya mới cúp điện thoại.
Bỗng nhiên Tần Dương cảm thấy có một nữ nhân ủ ấm chăn, thật đúng là một chuyện hạnh phúc, lúc trước mình nếu là không bỏ xuống được Trương Thiến, hôm nay nhất định sẽ mất đi Tôn Mẫn, vẫn là câu nói kia a, hạnh phúc không phải đạt được, mà là thỏa mãn.
Thời gian ba ngày qua rất nhanh, Ẻo lả bên kia tiến triển coi như thuận lợi, chỉ là tra không được đoàn đội trong tay Đỗ Tuấn muốn mua cổ phiếu nào.
Thần Tài mặc dù biết nội tình, cũng không dám nói, bởi vì sự tình cổ phiếu hắn đã bị Thiên Đạo để mắt tới, lúc này liền giống với phạm nhân bị quản chế, mỗi tiếng nói cử động đều bị thiên đạo nhìn chằm chằm.
Nói cách khác, việc Đỗ Tuấn bước kế tiếp đầu tư nhánh cổ phiếu nào, cần nhờ chính Tần Dương, sau khi tra được nói cho Thần Tài, lại từ Thần Tài phối hợp với Tần Dương, hung hăng chơi tên khốn này một cái, như vậy mới phù hợp quy củ thiên đạo.
Tóm lại một câu, số giao dịch của Đỗ Tuấn quá lớn, nếu tiết lộ chính là tiết lộ thiên cơ, hiện tại Thần Tài tuyệt đối không dám làm như thế.
Rốt cục, vào lúc còn có sáu ngày Thần Tài bị phạt, Ẻo lả lại gọi điện thoại tới.
Tần Dương vội vàng hỏi thăm: "Tra được chưa?"
Nhị ca cười khổ thở dài: "Không được, hắn cho ta rất nhiều tin tức thị trường chứng khoán, nhưng lần này khác biệt trước đó, bọn hắn giống như có động tác lớn, cho nên nội tình chân chính một mực không có nói cho ta."
Đỗ Tuấn có động tác lớn!
Đáy lòng Tần Dương có chút lạnh lẽo, bỗng nhiên liền sinh ra một loại cảm giác mất tự nhiên, tựa hồ cảm giác cái động tác lớn sẽ thương tổn đến thân nhân mình.