Bà lão nhìn tôi cười, để lộ ra cái miệng không răng, nói "Con cũng biết.”
Tôi biết cái gì?
Bà cụ vẫn một mực giữ im lặng cho dù tôi nói gì, bà vẫn chậm rãi tiếp tục gấp thỏi giấy vàng. Tôi đưa cho bà nhiều tiền hơn bà yêu cầu, nhưng bà vẫn không nói chuyện với tôi, tôi cũng không phải là lữ khách đến nơi này, không nên làm thịt người như vậy chứ a!
Tôi cảm thấy đói khi đợi mặt trời lặn. Cuối cùng, tôi đứng dậy và nhặt đồ đạc của tôi rời khỏi cửa hàng.
Bà cụ không muốn cho tôi biết bất cứ điều gì khác và tôi không có việc gì khác để làm. Tôi trở về nhà và đặt những thỏi giấy và quần áo bằng giấy vào hộp có các chữ cái. Sau đó, tôi nhanh chóng nấu một cái gì đó để ăn tối.
Sau khi ăn xong, tôi ngồi trước máy tính với cái bụng no căng. Ứng dụng Wechat có thông báo, tôi nhấp vào nó. Đó là Phật Tổ Như Gia đã gửi tin nhắn cho tôi.
Phật Tổ Như Gia: Gia chủ, anh đã đi xem chưa?
Phật Tổ Như Gia: Gia chủ, anh có online không?
Tôi nhìn vào thời gian, tin nhắn đã được gửi từ buổi trưa. Vì vậy, tôi vội vã trả lời: "Đi, tôi đã buộc phải mua một số thứ..."
Rõ ràng, Phật Tổ Như Gia vẫn online. Anh ta trả lời ngay: "Bị ép mua đồ? Không phải Gia chủ đi thăm nhà ma à?"
Tôi trả lời: "Có, chính là ở cửa hàng vải liệm bên cạnh tòa nhà ma. Bà lão đó thật gian xảo, bà ấy bắt tôi mua một đống đồ mà không có lý do".
Phật Tổ Như Gia: "Cửa hàng vải liệm? Không có cửa hàng vải liệm nào bên cạnh nhà ma. Cảnh sát sẽ không bao giờ cho phép loại cửa hàng đó tồn tại ở trung tâm thành phố.” (DG: Bome rồi!)
Tôi sững sờ và nhanh chóng trả lời: "Nó ở cạnh ngôi nhà ma. Một bên là quầy bán đồng hồ,một bên là cửa hàng khâm liệm."
Phật Tổ Như Gia: "Gia chủ, có thể là anh đã say rồi. Tôi đang ở tòa nhà đối diện với ngôi nhà ma-cửa hàng điện thoại. Thực sự có một quầy bán đồng hồ, nhưng không có cửa hàng khâm liệm. Tôi có thể chứng minh điều đó"
Ngay sau khi anh ấy gửi tin nhắn, Phật Tổ Như Gia đã gửi cho tôi một bức ảnh.
Theo bầu trời, bức ảnh chắc chỉ được chụp cách đây không lâu. Đường phố vẫn đông đúc. Ngôi nhà ma đứng lặng lẽ giữa bao ngọn đèn đường mờ ảo. Tòa nhà bên cạnh là một cái lán đổ nát. Trên tường có một lỗ hổng lớn để ánh sáng lờ mờ của đèn đường lọt vào.
Nhìn qua cánh cửa mở của nó, tôi có thể thấy một căn phòng có cách bài trí giống như cửa hàng áo liệm.
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, toàn thân lạnh ngắt. Vào lúc đó, máu của tôi như đông lại, tôi dường như không thể cử động được.
Không có cửa hàng áo liệm.
WeChat vẫn đổ chuông. Âm thanh vang lên dường như ngày càng xa tôi. Trong tâm trí tôi, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười của bà cụ trong cửa hàng vải liệm, cái miệng móm.
Tôi đứng dậy, lấy ra một điếu thuốc với đôi tay run rẩy sau khi sờ soạng hộp thuốc một lúc.
Cái túi đựng đầy những thỏi giấy vẫn còn trên bàn làm việc, tất cả những gì đã xảy ra hôm nay là thật.
...
Tàn thuốc cháy làm tay tôi đau. Đó là những gì cần thiết để đánh thức tôi khỏi trạng thái sững sờ, vì vậy tôi quay lại máy tính. Một chuỗi các tin nhắn từ Phật Tổ Như Gia đã được gửi đến điện thoại của tôi.
Phật Tổ Như Gia: "Anh có thực sự tìm thấy một cửa hàng bấn áo liệm sao, Gia chủ?"
Phật Tổ Như Gia: "Chờ một lát..."
Phật Tổ Như Gia: "Tôi hỏi người xung quanh, có vẻ như thực sự có một cửa hàng bán áo liệm vào thời điểm đó, nhưng nó đã bị phá hủy bởi người Nhật trong chiến tranh.”
Phật Tổ Như Gia: "Tôi không chắc chắn liệu chủ nhân của cửa hàng vải liệm có phải là một bà cụ hay không. "
Phật Tổ Như Gia: "Anh có thể đã gặp ma, thật kích thích!"
Kích thích! Tôi gượng cười, tôi không muốn gặp được chuyện “kích thích” như này. Tôi suy nghĩ một lúc và chọn trả lời Phật Tổ Như Gia. Tôi đã nói với Phật Tổ Như Gia mọi chuyện đã xảy ra.
Tôi cần một người có thể lắng nghe tôi, khiến tôi cảm thấy còn sống trên đời.
Câu trả lời của Phật Tổ Như Gia thật kỳ lạ.
Phật Tổ Như Gia: "Anh có nghiêm túc không?"
Tôi: "Anh nghĩ tôi đang nói dối anh?"
Phật Tổ Như Gia: "Không, tôi không có ý đó. Gia chủ, anh có thực sự định đốt tiền giấy không?"
Đốt tiền giấy? Tôi ngay lập tức trở nên do dự. Bà cụ bảo tôi đốt tiền giấy. Bây giờ, tôi nghĩ nó giống như một cái bẫy, đẩy tôi vào một cái mạng nhện khổng lồ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi không làm điều đó? Hình ảnh của mẹ và Tuyết Nhi hiện lên trong tâm trí tôi. Là người đàn ông duy nhất trong gia đình, tôi có thể để họ bị tổn thương bởi những điều kỳ lạ khiến tôi sợ hãi?
Phật Tổ Như Gia tiếp tục viết sau khi tôi đã không trả lời trong một thời gian.
Phật Tổ Như Gia: "Gia chủ, tôi tin rằng đó là trách nhiệm của anh là một người đàn ông, không để cho gia đình của anh bị tổn thương! Anh nên đi, đừng lo lắng, tôi...sẽ đi với anh."
Tôi: "Anh sẽ cùng tôi đến nhà ma?"
Phật Tổ Như Gia: "Ừ! Anh không thấy gặp ma rất thú vị sao? OMG! mặc dù tôi vẫn còn khá sợ, nhưng tôi sẵn lòng đi với tư cách một người anh, để hỗ trợ tinh thần."
Những lời của Phật Tổ Như Gia khiến tôi cảm thấy như chúng tôi đang đi khám phá. Thật khó để hiểu được dòng suy nghĩ của anh ta. Nhiều người thích xem phim kinh dị, nhưng lại sợ chết khiếp nếu gặp ma thật. Tôi ghét phải đưa ra một quyết định kinh hoàng như vậy.
Tôi: "Anh không sợ sao?”
Phật Tổ Như Gia: "Hơi sợ! Nhưng tôi đã muốn vào nhà ma từ lâu nhưng chưa bao giờ đủ can đảm. Hiện tại vì trợ giúp gia chủ, ta không tiếc bất cứ giá nào.”
Phật Tổ Như Gia nói là bất cứ giá naoaf, là ta trả bất cứ giá nào ư? (Một nghĩa là trả bất cứ cái giá nào cũng phải đi để trợ giúp gia chủ! Một biên nghĩa là trả bao nhiêu tiền cũng được, =]] )
Tôi không trả lời anh ta ngay. Phật Tổ Như Gia tiếp tục viết.
Phật Tổ Như Gia: "Gia chủ, tôi không nghĩ là con ma muốn giết anh, đánh giá qua những bức ảnh anh nhận được và chuyến thăm của anh đến cửa hàng vải liệm, tôi nghĩ phải có một lý do khác. Anh có tò mò chút nào không?"
Người ta nói rằng sự tò mò giết chết con mèo. Tuy nhiên, tôi đã bớt sợ hãi hơn sau khi nói chuyện với Phật Tổ Như Gia.
Tôi: "Tốt thôi, chúng ta cùng đi."
Phật Tổ Như Gia: "Ừm, nhưng đừng lừa tôi hay chọc ghẹo tôi, nếu không..."
Tôi: "Không bao giờ."
Phật Tổ Như Gia: "Mang ảnh đi. Tối mai tôi sẽ đợi cậu ở cửa hàng điện thoại đối diện nhà ma. Lúc đó chúng ta nên bàn bạc kỹ càng. Được rồi, đã đến giờ đi ngủ rồi, hẹn gặp vào ngày mai."
Tôi nhìn giờ trên máy tính, đã chín giờ rưỡi.
Nỗi kinh hoàng của tôi biến mất sau khi nghe những câu chuyện cười của anh ta. Vẫn còn sớm nên tôi đã nghiên cứu về ngôi nhà ma.
Có rất nhiều thông tin về ngôi nhà ma, phải nói là nhiều không đếm hết.
Tôi đã làm việc hết can đảm để đi qua những bài post. Nhiều câu chuyện khủng khiếp trên các diễn đàn chỉ là hư cấu thuần túy, nhưng tôi có thể nhận ra một phần nhỏ là sự thật trong chúng.
Câu chuyện về ngôi nhà ma ngày càng rõ ràng. Ban đầu, ngôi nhà ma đúng là một tò thanh lâu. Đúng là nhiều người đã bị giết ở đó, bị tra tấn bởi người Nhật. Đúng là nhiều người muốn sống trong ngôi nhà ma đều đã chết. Về những phần còn lại, đa phần chỉ là chém gió.
Điều kỳ lạ nhất là tôi đã tìm thấy một sơ đồ mặt phẳng của ngôi nhà ma trong diễn đàn linh dị.
Các đường nét được vẽ bằng tay. Tuy nhiên, tôi có thể tìm ra toàn bộ bố cục của tòa nhà ma.
Tôi đã chụp ảnh bố cục tòa nhà bằng điện thoại của mình, tôi nghĩ rằng có thể nó sẽ hữu ích. Nó khiến tôi cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.