Ngày hôm sau, tôi ở nhà, cố gắng tìm kiếm thêm thông tin về ngôi nhà ma, nhưng chẳng tìm thấy gì, ngoại trừ một số câu chuyện ma không thuyết phục.
Buổi chiều, sau bữa tối, tôi vội vàng đến đường Cao Sơn. Tôi thấy vào lúc 7h tối khá là nhộn nhịp, mặc dù phố mua sắm không phải chen chúc nhưng vẫn có nhiều dòng người qua lại.
Được thắp sáng bởi ánh đèn đường, ngôi nhà ma giống như một cái hố đen, hấp thụ tất cả ánh sáng chiếu vào đó. Căn nhà đổ nát ở bên cạnh, nó trông giống như một con quái thú khổng lồ có thể nuốt chửng bất cứ ai đến gần. Tôi nhìn cánh cửa đổ nát như thể nó là cửa ngõ dẫn đến một thế giới khác.
Đối diện ngôi nhà ma là một số cửa hàng điện thoại di động. Phật Tổ Như Gia không cho tôi biết anh làm việc ở cửa hàng điện thoại nào. Vẫn còn rất sớm, vì vậy tôi không vội liên lạc với anh ta ngay. Tôi lang thang không mục đích trên đường Cao Sơn, nếu tôi không mang theo một túi lớn đựng những thỏi giấy vàng, những bức tượng nhỏ bằng giấy và những ngọn nến, tôi sẽ chẳng khác gì những người mua sắm khác.
Thời gian trôi qua, các cửa hàng trên phố Cao Sơn lần lượt đóng cửa. Tôi nghĩ các cơ sở kinh doanh trên đường Cao Sơn luôn đóng cửa sớm chắc là vì ngôi nhà ma.
Đến chín giờ, chưa đầy một phần ba số cửa hàng trên đường còn mở cửa. Có hai cửa hàng điện thoại di động đối diện ngôi nhà ma vẫn đang mở cửa. Một số nhân viên bán hàng vẫn đang chào hỏi những khách hàng cuối cùng của họ.
Tôi không biết Phật Tổ Như Gia là ai hay cậu ta trông như thế nào. Nhân viên của cả hai cửa hàng đều rất bận rộn và tôi không muốn can thiệp vào việc kinh doanh của họ, vì vậy tôi chỉ gửi một tin nhắn cho Phật Tổ Như Gia từ điện thoại di động của mình.
Tôi đi vòng quanh khu nhà một lần nữa, lúc này chỉ có một cửa hàng điện thoại di động vẫn còn mở cửa. Trước cửa, một cô gái trẻ khoảng 18, 19 tuổi, mặc quần bò bó sát đang đưa điện thoại cho một cặp vợ chồng xem.
Tôi bối rối đứng đó. Phật Như Gia đã đi hay chưa? Tôi đoán tôi không thể mong đợi nhiều ở anh ta, đây là bản chất của con người, không ai có ‘nghĩa vụ' phải che chắn mưa gió cho một người lạ như tôi.
Tôi lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn đường và quan sát cửa hàng điện thoại di động, ,cặp vợ chồng đã mua xong chiếc điện thoại di động và đi sâu hơn vào phố Cao Sơn, mang theo một chiếc túi nhỏ.
Ngay khi tôi nghĩ cửa hàng điện thoại cuối cùng sắp đóng cửa, điện thoại của tôi vang lên âm thanh "tin nhắn đến" quen thuộc. Tôi lấy điện thoại ra và xem nó. Đó là một tin nhắn từ Phật Tổ Như Gia.
Phật Tổ Như Gia: “Xin lỗi! Hôm nay là một ngày thực sự bận rộn. Bây giờ anh đang ở đâu?”
Tôi ngạc nhiên, và quay nhìn lại cửa hàng điện thoại di động. Cô gái xinh đẹp đang nhìn vào điện thoại di động của mình và có vẻ như cô ấy không có ý định đóng cửa cửa hàng.
“Phật Tổ Như Gia?”, Tôi hét lên từ bên ngoài một cách không chắc chắn.
Cô gái nhanh chóng ngẩng đầu lên và nhìn tôi với một nụ cười ngọt ngào. Đó là lần đầu tiên tôi có thể nhìn rõ mặt của cô gái. Mặc dù cô ấy không đẹp như "siêu mẫu", nhưng cô ấy có một nét gì đó ranh thanh nhã, khi cô ấy cười, tôi có thể nhìn thấy hai cái lúm đồng tiền. Cô nhìn cô gái bên cạnh, nhìn cô ấy với một chút nhu tình.
"Anh là Gia chủ chiến thắng?"
Tôi không biết cô ấy đang nói về điều gì, nhưng rồi cô ấy cười khúc khích, đi đến gần tôi và nhìn tôi từ trên xuống dưới. "Tôi là Phật Tổ Như Gia, tên thật của tôi là Hà Tiểu Như, nhưng anh có thể gọi tôi là Tiểu Như cũng được. Anh có mang theo mấy bức ảnh không?"
Đầu tôi quay cuồng một chút, tôi cảm thấy hơi choáng váng. Tôi đang cố gắng nhìn vào sự thật rằng vị Phật Như Gia mà tôi đã giao tiếp suốt thời gian qua với sở thích về ma quái là một cô gái trông rất thanh tú.
Trong khi tôi cố gắng tìm hiểu tất cả, bàn tay tôi vô thức đưa cho cô ấy chiếc ba lô có phong bì ở bên trong. Hà Tiểu Như nhanh chóng cầm lấy, đặt trên quầy, mở ra, nhìn từng người một.
Sau khi xem qua tất cả các lá thư, cô ấy nhìn tôi với một chút không tin: "Anh có chắc là có thứ gì đó trong những bức ảnh này không?"
Tôi gật đầu một cách yếu ớt. Hà Tiểu Như suy nghĩ một chút, đưa tay cầm lấy một bức tranh đặt trước mặt tôi. Cô ấy yêu cầu tôi mô tả nội dung của bức ảnh và tôi giải thích chi tiết cho cô ấy, chô ấy chỉ gật đầu.
Sau đó, có vẻ như cô ấy đã nghĩ ra một cái gì đó. Cô ấy ném những bức ảnh mình đang cầm lên không trung, sau đó nhìn thấy những tấm ảnh rơi trên mặt đất một cách ngay ngắn, rồi nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Tôi không biết có phải là mình vừa tưởng tượng ra không, nhưng tôi thề là tôi thấy một chút phấn khích trong đôi mắt của cô ấy.
Hà Tiểu Như lại lấy chiếc túi từ tay tôi và nhìn những thỏi giấy vàng, những bức tượng nhỏ bằng giấy và những ngọn nến bên trong. Cô ấy với tay vào bên trong và lấy ra một thỏi vàng giấy, nói với tôi: "Được, tôi tin anh. Tôi cứ nghĩ rằng anh chỉ muốn dùng những thứ này để tiếp cận tôi."
Tôi không biết nên nói gì vào lúc này. Trong trí tưởng tượng của tôi, Phật Tổ Như Gia là một người to lớn và mạnh mẽ sẽ mang lại cho tôi cảm giác an toàn. Bây giốt thì tôi đang nhìn chằm chằm vào một cô gái trẻ. Chưa kể, cô ấy trông cũng rất không đáng tin cậy.
Tôi nghĩ về điều đó một lúc, tôi hỏi lại lần cuối: "Em có chắc là em thực sự muốn cùng tôi đến nhà ma không?"
Hà Tiểu Như cau mày nhìn tôi nói: "Đương nhiên. Anh nghĩ tôi là loại người không giữ lời sao?"
Tôi gãi đầu: "Thôi được, nhìn sự phấn khích trong mắt của em kìa, tôi chắc rằng em nói thật."
Hà Tiểu Như đặt thỏi vàng giấy trong tay cô ấy xuống, nói: "Mới 10 giờ thôi. Chúng ta có nên xem một bộ phim kinh dị trước khi đi không?" Tôi chưa kịp trả lời thì cô ấy đã đi đến quầy lễ tân lấy máy tính xách tay ra.
Tôi thấy, lối suy nghĩ của Hà Tiểu Như dường như khác với những người bình thường.
Sau khi xem xong bộ phim kinh dị, Hà Tiểu Như cuối cùng cũng sẵn sàng khởi hành, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng có một tia phấn khích. (DG: Vậy là bạn này hơn Dương Húc Minh trong một truyện nào đó rồi =]])
Cái gọi là chuẩn bị không gì khác hơn là lấy ra hai chiếc đèn pin từ tủ ở quầy lễ tân, cũng như một thanh sắt mỏng. Tôi tự hỏi cô ấy muốn làm gì với một thanh sắt.
Mặc dù một phần trong tôi cảm thấy rằng tôi thực sự không thể tin tưởng vào cô ấy, nhưng tôi không biết tại sao nỗi sợ hãi trong lòng tôi dường như tan biến. Đó là, cho đến khi chúng tôi đến cổng của ngôi nhà ma.
Cả tôi và Hà Tiểu Như đều có trong tay một chiếc đèn pin, chúng tôi bật chúng lên để soi chút ánh sáng vào cánh cổng của ngôi nhà ma. Cánh cổng đã bị phá hủy từ lâu, với một nửa của nó nằm nghiêng và treo sang một bên. Nhìn qua khe hở, chúng tôi có thể thấy trước cửa ngôi nhà ma và khoảng sân có đầy cỏ dại và dây leo.
Cho đến thời điểm đó, Hà Tiểu Như cuối cùng cũng bắt đầu tỏ ra rụt rè và tôi có thể nghe thấy âm thanh nuốt ước bọt của cô ấy trong màn đêm tĩnh lặng.
"Làm sao chúng ta vào được? Cánh cổng khóa rồi," Hà Tiểu Như thì thầm với tôi.
Thành thật mà nói, ở một nơi im lặng và kinh khủng như vậy, tôi ước gì giọng nói của cô ấy cũng lớn như tiếng cô ấy nuốt nước bọt, ít nhất nó cũng thể hiện được sự hiện diện nào đó.
Tôi chĩa đèn pin vào nơi có ổ khóa và ngạc nhiên nói: "Không có ổ khóa."
Hà Tiểu Như choáng váng và nhìn theo chùm đèn pin của tôi. Cánh cổng không có khóa, thậm chí nó đang đong đưa nhẹ trong gió.
Hà Tiểu Như giọng lắp bắp: "Tôi ... nó ... nó thường bị khóa."
Cảm giác như ngay sau khi Hà Tiểu Như nói xong, nhiệt độ xung quanh tôi đã giảm đi mấy độ. Đó là khi tôi nhận thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt của cô ấy và tôi bắt đầu cảm thấy tồi tệ khi để cô ấy nói điều này. "Tôi có nên vào một mình không? Tôi biết..."
Tôi thực sự tin rằng Hà Tiểu Như không cần thiết phải nhúng tay vào chuyện của tôi. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan đến cô ấy. Mặc dù tôi vẫn hy vọng rằng cô ấy sẽ đi cùng tôi.
May mắn thay, Hà Tiểu Như chỉ kiên quyết lắc đầu nói: "Tôi vào cùng anh."
Để chứng minh quyết tâm đi cùng tôi, Hà Tiểu Như ngay lập tức đưa tay ra đẩy cánh cổng. Sau tiếng cọt kẹt, cô đẩy cánh cổng của ngôi nhà ma ra một cách dễ dàng, hai cánh cửa di chuyển từ từ sang hai bên.