Chương 7: Bà lão ở cửa hàng áo niệm

Chương 7: Bà già trong cửa hàng áo liệm

---------------

Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cửa hàng áo liệm ở một khu buôn bán sầm uất, nhưng sau đó tôi đoán rằng chỉ những người buôn bán mặt hàng này mới dám mở cửa gần tòa nhà ma quái này.

Mặc dù tòa nhà ma rất đáng sợ, nhưng thực tế nó đã trở thành một điểm nóng du lịch bởi sự nổi tiếng của nó, có nhiều chàng trai và cô gái trẻ thậm chí đã chụp ảnh với ngôi nhà ma.Tôi do dự một lúc và đi đến kết luận rằng: Nếu tôi muốn tìm hiểu điều gì đó về ba bức ảnh, cửa hàng áo liệm có lẽ là nơi tốt nhất để có được một thông tin, ít nhất cũng hơn cửa hàng đồng hồ.

Khi tôi đến gần cửa cửa hàng áo liệm, còn chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm ổn của bà lão trong cửa hàng vang lên: “Họ chỉ chụp ảnh thôi. Những người đó chỉ thích chụp ảnh! ”

Khi nhắc đến những bức ảnh, tôi cảm thấy tim mình lạnh đi. Tôi liếc nhìn những người vẫn đang chụp ảnh, tự mình buộc mình phải hỏi bà cụ: “Xin lỗi đã làm phiền ạ! Bà nói như vậy nghĩa là sao ạ?”

Bà cụ liếc nhìn tôi với đôi mắt đục ngầu rồi tiếp tục đuổi ruồi.

Đánh giá phản ứng của bà cụ, tôi biết bà đã nghe thấy những gì tôi vừa nói, nhưng bà vẫn không trả lời. Trong một lúc, tôi cũng không biết phải nói gì với bà cụ cả. Nếu là cửa hàng kia, tôi có thể giả vờ mua thứ gì đó và trao đổi vài lời với người bán hàng, nhưng mấu chốt đây là cửa hàng đồ khâm liệm, chuyên cung cấp quần áo tang cho người ta.

May mắn thay, bà cụ nói trước: "Anh bạn trẻ, vào ngồi đi."

Tôi gật đầu, liếc nhìn vòng hoa khâm liệm trên tường rồi chậm rãi bước vào quán.

Bà cụ chỉ vào một chiếc ghế đẩu và bảo tôi ngồi. Sau đó, bà nhặt một sấp tiền vàng và đưa nó cho tôi.

Tôi muốn khóc, nhưng tôi kìm được nước mắt và cầm lấy sấp tiền vàng. Tôi chợt nhận ra rằng bà cụ đang coi tôi như một khách hàng. Tôi nhận thấy sấp tiền vàng của bà ấy, chất lượng cao. Khi các thành viên trong gia đình tôi qua đời, tôi đã nhìn thấy rất nhiều vàng giấy an táng. Tuy nhiên, không có cái nào tinh tế như cái này, trông giống như thật.

Bà lão cười gật đầu, để lộ ra cái miệng không có răng, “Hãy mua một ít đi. Những thứ này chỉ có ở cửa hàng của ta, đây là thứ họ muốn. ”

Họ? Tôi giật mình trước những lời của bà lão, nhưng nhanh chóng nhận ra rằng “họ” trong lời của bà là ám chỉ những người đã chết.

Vì vậy, tôi giải thích: "Lão nhân gia, cháu đến đây không phải để mua vàng mã.”

Bà già lắc đầu: "Không phải là cháu đến đây để tìm “bọn họ” hay sao?

Đúng vậy, tôi đến để tìm “bọn họ”! Bỗng dưng tôi không còn nghe được bà cụ nói gì nữa.

Tôi đến đến để tìm “họ”.

Nhưng “Họ” là ai?

“Họ” muốn tiền giấy vàng?

Cảm giác như có thứ gì đó đã thu hút ánh mắt tôi hướng về phía tòa nhà ma.

Bà cụ chắc hẳn đã chú ý đến cái nhìn của tôi, bà cười nói:

“Đúng nó rồi, ta cứ nghĩ rằng mình già rồi lú lẫn cơ!

Mặc dù con phố cách chỗ tôi ngồi chưa đầy 3 mét, đầy người đang tận hưởng một ngày đẹp trời với mặt trời trên cao, nhưng ta vẫn cảm thấy lạnh khắp người. Răng ta run lên, không thể nói được trong một thời gian ngắn.”

Bà cụ cầm lấy thỏi giấy vàng từ tay tôi và cố gắng an ủi tôi: “Đừng sợ. Đừng sợ. ”

Tôi lấy hết can đảm cuối cùng của mình để hỏi bà cụ: "Lão nhân gia, ngài biết điều gì đó, phải không?"

Bà cụ lại cười với tôi, lộ ra cái miệng không răng: “Ta biết, nhưng ta cũng không biết. Đó là việc của hàng xóm của ta, có lẽ ta không nên nhúng tay vào.”

“Lão nhân gia, ngài nói cũng đúng, nhưng coi ‘bọn họ’ là hàng xóm, ngài không thấy có chút không thích hợp sao?”

Bà cụ ngừng nói và lấy ra một xấp tiền giấy lớn từ một bên, từ từ làm thêm những thỏi giấy vàng.

Tôi đã nhiều lần cố gắng nói chuyện với bà cụ, nhưng bà cụ chỉ mỉm cười. Bà cụ hoặc không nói gì, hoặc sẽ nói điều gì đó không liên quan.

Khi bà cụ gấp xong các thỏi giấy, bà đưa tay ra để lấy thêm một số tờ giấy vàng.

Tôi vội nói: "Lão nhân gia, bà có nghĩ rằng nếu cháu mua cho họ một ít tiền giấy vàng, họ sẽ không đuổi theo cháu nữa không?"

Bà cụ thu bàn tay đang dang ra của mình lại, chỉ đơn giản nói: "Họ sẽ không".

Tôi gật đầu và hỏi ngập ngừng: "Lão nhân gia, cháu có thể đốt một ít ở chỗ của ngài không?"

Bà cụ lắc đầu và chậm rãi nói: "Con đốt nó cho họ chứ không phải cho ta!"

Tôi nghĩ mình đã nói gì đó sai, nhưng may mắn là bà cụ không bận tâm, tôi xin lỗi bà và hỏi: "Cháu có thể đốt nó ở cửa không ạ?"

Bà lão tiếp tục lắc đầu: “Ở cửa? Không được! Con phải vào nhà họ. Con sẽ tìm thấy một cái chậu than và phải đốt ở đó. Thật là, người trẻ tuổi ngày nay không biết bất kỳ truyền thống gì cả...!”

Tôi không quan tâm chút nào đến lời răn của bà cụ. Tôi không sợ đốt nó ở cửa. Nhiều nhất, tôi sẽ chỉ cười nhạo hoặc bị cảnh sát giam giữ. Tuy nhiên, vào nhà... Mặc dù tôi đã quyết định đối mặt với nó, nhưng tôi vẫn sợ hãi khi đi vào.

Bà cụ dường như đọc được suy nghĩ của tôi và khi bà đặt những thỏi giấy vàng đã gấp lại, bà bắt đầu lẩm bẩm như thể bà cụ đang nói với chính mình, “Nếu con nói rằng Con sẽ đốt cho họ một lễ vật, họ sẽ tức giận nếu con không làm như đã nói. Bây giờ tôi sẽ lấy cho con một cái túi...”

bà đứng dậy và đi vào phòng sau.

Tôi muốn khóc rồi. Vào thời điểm đó, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng bà lão đã mở cửa hàng ở đó để bán đồ của mình với sự giúp đỡ là sự sự nổi tiếng của ngôi nhà ma ám.

Suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi giọng nói của một bà lão từ phía sau cửa hàng: “Mọi người đã chết. Tại sao họ vẫn chụp ảnh? ”

Những tấm ảnh! Tôi rất sốc khi biết rằng bà cụ biết về những bức ảnh.

Tôi cảm thấy cuối cùng mình cũng bắt được một cọng rơm cứu mạng. Tôi đứng dậy và đi đến căn phòng tăm tối.

Khi tôi vừa ra đến cửa, bà cụ đã bước ra và trừng mắt nhìn tôi như thể bà rất không hài lòng về hành động xâm phạm của tôi.

Tuy nhiên, tôi không có thời gian để quan tâm đến những gì bà cụ đang nghĩ. Thay vào đó, tôi chỉ vội vàng hỏi: “Lão nhân gia, ngài có biết về những bức ảnh không?”

Bà cụ lại nhìn chằm chằm vào tôi và bảo tôi về chỗ ngồi. Sau đó bà cụ lấy ra một chiếc túi lớn và cho những thỏi vàng mới gấp vào đó. Bà cụ để rất nhiều thứ vào đó, thậm chí là một đôi giày và quần áo nhỏ. Tôi cũng nghe bà ấy đếm đến 108.

Bà cụ mất một thời gian dài để cất tất cả vào túi. Sau đó, bà cụ đưa cho tôi một hộp diêm trông rất cũ từ quầy và nói; “Được rồi. Tất cả những thứ cậu cần đều ở đây. Hãy nhớ, phải đốt chúng bằng những que diêm!”

Tôi ngây người ra và hỏi: "Bao nhiêu tiền ạ?"

“10 Nhân dân tệ”

Tôi đã rất ngạc nhiên khi tất cả những thứ này chỉ có giá 10 Nhân dân tệ. Mặc dù tôi không biết rõ về giá trị thị trường của các món đồ, nhưng tôi biết rằng rất nhiều thứ chắc chắn hơn 10 Nhân dân tệ.

Có lẽ bà cụ nhận ra vẻ mặt khó tim của tôi, vì bà ấy tự lặp lại: “10 Nhân dân tệ”

Cuối cùng, tâm trí tôi cũng quay trở lại. Tôi vội vàng lấy 100 Nhân dân tệ trong túi ra và đưa cho bà vì tôi không có tiền lẻ trong túi.

Bà cụ cầm lấy tiền, ném vào một cái hộp và nói: “Hãy nhớ, nửa đêm ngày mai, cậu phải đến ngôi nhà này và đốt những thứ này trong chậu than.”

12h00 đêm? Bà cụ đang cố dọa tôi chết sao?

Bà cụ thấy tôi không nhúc nhích thì cau mày: "Sao con vẫn ở đây?"

Tôi đưa tay chỉ vào tờ 100 Nhân dân tệ vừa đưa cho bà cụ. Bà lão nhìn tờ 100 Nhân dân tệ và nói: “Ta không có tiền lẻ, không có tiền thối lại đâu.”

Mặc dù tôi cho rằng bà cụ chỉ đang cố gắng để xé xác tôi, nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng cần phải tranh cãi với một bà già như vậy.

Sau đó, tôi nhanh chóng hỏi lại câu hỏi tương tự. Tôi đã cho bà cụ nhiều tiền như vậy, ít nhất bà cụ cũng có thể nói cho tôi biết điều gì đó mà tôi muốn biết...

“Lão nhân gia, ngài có biết gì về những bức ảnh không?”