Chương 6: Truyền Thuyết

"Ồ, cháu đi ra ngoài?"

Một người hàng xóm già đi về phía tôi với một nắm rau xanh trong tay.

Tôi gượng cười.

Tôi chợt có ý tưởng để cho cô ấy cho xem ảnh cậu bé trước khi đi.

Tôi vội quay người giơ tấm hình lên trước mặt cô ấy: "Cô ơi, cô có biết cậu bé này không?"

Hàng xóm của tôi liếc nhìn tấm hình, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ và nói: "Bức ảnh trống trơn. Cháu đang đùa cái gì vậy?”

Tôi hít một hơi thật sâu nhưng không quay lại để xin lỗi cô ấy, tôi cảm thấy bóng tối bao trùm trái tim mình như là tấm màn che của những góa phụ trong đám tang: Gia đình tôi thật xui xẻo! Tại sao những điều này lại xảy ra với tôi?

Tôi vẫn chưa muốn từ bỏ, vì vậy tôi đã hỏi một vài người nữa.

Một số là người quen, một số là người lạ, nhưng tuy nhiên, những bức ảnh hoàn toàn trống rỗng dưới con mắt họ.

Với mỗi cái nhìn kì lạ mà tôi nhận được từ những người mà chắc chắn đã nghĩ rằng tôi bị điên, tôi cảm thấy sự lạnh lẽo đang lấn áp trái tim. Tôi không dễ dàng đối mặt với sự thật. Tôi vẫn tự hỏi, tại sao mẹ tôi và Tuyết Nhi lại có thể nhìn thấy nó?

Tôi thà chịu đựng tất cả nỗi kinh hoàng này một mình còn hơn là để họ bị cuốn vào.

Tôi trở về nhà với một nụ cười gượng gạo sau một thời gian dài lang thang trên phố. Chúng tôi đã ăn một bữa tối thịnh soạn, mặc dù có cảm giác như tôi đang nhai sáp. Sau đó, tôi tạm biệt mẹ và Tuyết Nhi với nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tôi không thể làm gì khác ngoài việc gửi chúng đi vì Tuyết Nhi phải đi học vào thứ Hai.

Tôi đặt phong bì mà tôi cùng với những phong bì khác ào trong một cái hộp. Tôi phải tìm ra mọi thứ, ngay cả khi nó dẫn tôi đến cái chết. Bây giờ gia đình tôi có nguy cơ dính vào chuyện này, tôi phải đảm bảo rằng họ sẽ không bao giờ bị thương. Không bao giờ.

Tôi cố gắng tách mình ra khỏi nỗi sợ hãi và bối rối đang bao trùm tâm trí. Tôi biết mình phải xem xét chính xác mọi thứ đã xảy ra với mình và đi đến một kết luận cũng chính xác về những gì đang xảy ra.

Tôi ngồi xuống và cố gắng nhớ lại từng chi tiết cuối cùng. Để xem, tôi nhận được một lá thư ba ngày một lần. Có ba bức ảnh mỗi lần. Tấm đầu tiên luôn bình thường, bức thứ hai luôn kỳ lạ, và xét theo góc độ của các bức ảnh, những bức ảnh không thể được chụp bởi kẻ sát nhân.

Ai đã chụp ảnh? Tấm thứ ba đại diện cho cái gì? Một con ma?

Mỗi khi tôi nhận được những bức ảnh, người trong đó luôn chết đi. Vì vậy, tôi không thể làm gì để cứu người đó. Họ chỉ muốn làm tôi sợ hãi hay họ nghĩ rằng tôi thích những bức ảnh này?

Tôi hoàn toàn không có chút manh mối nào về việc này cả. Tôi phân sắp xếp tất cả các bức ảnh lên trên giường của mình theo thời điểm tôi nhận được và loại của chúng, nhìn vào loại bức ảnh thứ ba, đó là những bức kỳ lạ nhất và đáng sợ nhất.

Nếu tấm đầu tiên là mục tiêu và người tấm thứ hai là cái chết của họ, thì tấm thứ ba...đại diện cho hồn ma của họ. Tôi thừa nhận rằng tôi không biết ma có thật sự tồn tại hay không, nhưng tôi đã luôn nghi ngờ.

Tôi chưa bao giờ nhìn những bức ảnh một cách chi tiết, bởi vì tôi rất sợ chúng. Bây giờ khi tôi xem xét kỹ lưỡng, tôi nhận ra rằng tôi đã quen thuộc với nhiều địa điểm mà chúng được chụp. Không thể tin được, “chúng tôi” sống trong cùng một thành phố.

Quan trọng nhất, tôi có một suy nghĩ mơ hồ về ngôi nhà trong nền của mỗi bức ảnh. Có vẻ như hai bức ảnh được in chồng lên nhau.

Tôi đã chống lại nỗi sợ hãi của mình. Tôi đã phác thảo ra những đường nét mơ hồ về một ngôi nhà kiểu châu Âu màu trắng với những nét pha trộn phong cách của Trung Quốc. Ngôi nhà không cao, ít nhất cũng có ba tầng.

Càng nhìn ngôi nhà trong hình càng thấy quen thuộc, thế nhưng tôi không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu, vì nó có vẻ quá quen thuộc, nên ngôi nhà đó không thể cách nhà tôi quá xa được. Tôi rất hiếm đi xa khỏi nhà - Tôi là một người thích ở trong nhà.

Tôi đứng dậy và đi về phía máy tính, đăng trên diễn đnà BBS. Là một người lâu năm trong các diễn đàn BBS, các bài viết của tôi luôn thu hút sự chú ý.

Có rất nhiều người làm biếng chọn sử dụng diễn đàn, bài đăng của tôi đã nhận được nhiều câu trả lời trước khi buổi tối kết thúc.

MoonStar: Comment thứ nhất!

Đại Hậu: Comment thứ hai!

Thư Giãn Đi: Tìm mua nhà à?

...

Bỏ qua mấy câu vô nghĩa, tôi thấy một mẩu thông tin hữu ích ở phía dưới:

Phật Như Lai: Tôi nghĩ rằng đây laf một ngôi nhà ma ở thị trấn.

Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng đó, tôi không khỏi phấn khích, tôi nghĩ tôi vừa tìm được một chút manh mối.

Tôi vội vàng trả lời bình luận:

@Phật Như Lai; Ngôi nhà ma đó có màu trắng và ba tầng.

Phật Như Lai trả lời ngay lập tức: Hãy thêm số WeChat của tôi, chúng ta có thể nói về điề này.

Tôi vội vàng lấy điện thoại và mở WeChat để thêm Phật Như Lai làm số liên lạc.

Tôi đã hỏi câu hỏi tương tự ngay sau khi tôi thêm số của Phật Như Lai.

Phật Như Lai: Bạn có định khám phá ngôi nhà đó không? Đó là một nơi thực sự rất nguy hiểm.

Tôi viết: Không, tôi vừa nhìn thấy một bức ảnh và tôi chỉ muốn biết nó ở đâu mà thôi.

Phật Như Lai: Gửi hình cho tôi.

Tôi không thể cho anh ta xem bức ảnh. Không ai có thể nhìn thấy nó ngay cả khi tôi muốn cho nó xem. Vì vậy, tôi trả lời:

"Tôi không còn bức ảnh đó nữa."

Phật Như Lai: Được rồi, đợi một lát.

Sau đó, anh ấy gửi cho tôi một bức ảnh. Khi tôi click vào đó, tôi lập tức nhận ra ngôi nhà ma, mặc dù góc chụp khác nhau và đường nét của bức rất mơ hồ.

Tôi chắc rằng mỗi quốc gia đều có những câu chuyện ma của riêng mình. Câu chuyện về ngôi nhà ma này là một trong những địa điểm như vậy với những câu chuyện ma gắn liền với tên của nó, nó thực sự là một câu chuyện khá phổ biến ở quê tôi.

Người ta nói ngôi nhà ma đó là một tòa thanh lâu được xây dựng trong năm đầu của thời kỳ dân quốc. Tuy nhiên, tên của nó đã bị lãng quên.

Sau này, nó bị người Nhật đến phá hoại, dường như là ngày nào cũng có gái điếm ở trong đó bị giết chết rồi ném xác ra ngoài, sau này người Nhật bị đuổi đi thì mới không còn người chết trong đó nữa.

Một ngôi nhà lớn như vậy mà lại để không, thật đáng tiếc! Người nghèo thì không có đủ tiền để mua nó, những người giàu có thì lại không muốn mua nó. Họ nói rằng có quá nhiều người đã chết ở đó. Đây là lý do tại sao ngôi nhà đã trở thành một ngôi nhà hoang.

Về sau, thành phố bắt đầu được kiến thiếng, thế nhưng mà ngôi nành mà này vẫn được giữ nguyên.

Khi thành phố phát triển, căn nhà ma này trở thành trung tâm của thành phố. Khi thành phố ngày càng phồn vinh, ngôi nhà ma bị ỏ hoang đã chào đón hoạt động kinh doanh lần đầu tiên. Không ai biết được là làm ăn buôn bán cái gì, bởi vì không ai muốn đến đó. Trong vòng bảy ngày đã có 21 chết trong ngôi nhà ma này, bao gồm cả người thuê nhà, công nhân của công ty thiết kế và người lao động.

Những câu chuyện về ngôi nhà ma này được lan truyền một cách nhanh chóng. mặc dù chính quyền đã che đậy nó, nhưng cho đến ngày nay, vẫn không ai dám đi vào ngôi nhà ma này. Ngay cả các cơ sở kinh doanh trong khu vực lân cận cũng phải đóng cửa.

Rốt cuộc, cuộc sống quan trọng hơn là có một vị trí tốt trong thành phố.

Tôi thậm chí còn sợ hãi hơn sau khi chắc chắn rằng đường nét mơ hồ của một ngôi nhà trong ảnh thực sự giống với ngôi nhà ma mà tôi biết.

Có lẽ nếu trước đây tôi sống ở đó, tôi đã không sợ ngôi nhà ma này. Tuy nhiên, vì nó vẫn còn là một bí ẩn đối với tôi, chính ý nghĩ về nó đã khiến tim tôi loạn nhịp.

Sau rất nhiều suy nghĩ, tôi quyết định rời nhà và đến làng Cao Sơn, mà bây giờ được gọi là đường Cao Sơn.

Trước đây, mẹ tôi kiếm sống để có thể chăm sóc cho Tuyết Nhi và tôi. Bây giờ đã đến lúc tôi phải gánh mọi thứ trên vai, nếu không, tôi có thể sẽ chết. Tôi lấy đồ của mình và đi đến đường Cao Sơn.

Đến nơi, tôi mới biết ban ngày đường rất đông. Sau một hồi tìm kiếm, tôi đã tìm thấy bức tường chắn phía trước ngôi nhà ma. Tôi không thể không Thừa nhận rằng truyền thuyết đô thị về các công ty trong khu vực lân cận đã chuyển cơ sở kinh doanh ra khỏi là sai sự thật. Họ không đóng cửa mà thậm chí dường như đã bán được một số nữa là. Tất cả đều mở cửa, bao gồm cả quầy bán đồng hồ ở bên phải ngôi nhà. Khoảng cách của cửa hàng đồng hồ với ngôi nhà cũng chỉ đến khoảng 2m mà thôi.

Bên trái ngôi nhà ma ám là một cửa hàngbán quần áo liệm, không có biển hiệu gì cả. Bên trong, một bà lão với mái tóc bạc trắng ngồi đang đuổi những con muỗi cố gắng bám vào.

Bà già đó từ từ quay lại, tôi hy vọng rằng điều này chỉ tôi tự đang tưởng tượng ra mà thôi. Thế nhưng, tôi thề là bà ấy...đang nhìn chằm chằm vào tôi...!