Trở về khách sạn dưới sự giám sát cảnh giác của ông chủ Đường, tôi thu dọn đồ đạc về nhà.
Cuối cùng, khi tôi đến được cửa trước của ngôi nhà, tôi đút chìa khóa vào ổ khóa và đứng hình. Tôi nhớ rõ ràng rằng mặc dù tôi muốn rời đi càng nhanh càng tốt, nhưng mà tôi đã khóa cửa khi ra ngoài rồi mà?
Tuy nhiên, bây giờ, cánh cửa rõ ràng không khóa. Trước khi tôi có thể đưa ra một lời giải thích cho điều này, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Một người phụ nữ trung niên xuất hiện ở ngưỡng cửa với một cái túi rác trên tay.
“AHH!” Cô ấy hét lên, giật mình vì sự hiện diện của tôi. Túi rác bay theo hình vòng cung qua đầu tôi và vương vãi khắp mặt đất.
Cô đặt lòng bàn tay lên ngực và kêu lên, “Con nên gõ cửa trước khi đi vào chứ!”
Tôi mất một lúc lâu hơn để hồi phục: “Mẹ, mẹ đang làm gì ở đây?”
“Mẹ đến để tìm con. Nhân tiện, mấy ngày nay con đã không về nhà, con đã đã ở đâu?” mẹ vừa nói vưa nhặt túi rác ở Cửa.
“Con không đi đâu cả, công ty chỉ sắp xếp cho con đi công tác ngắn ngày mà thôi.” Tôi không thể nói với mẹ rằng tôi đã bị sa thải.
Tôi sống trong gia đình mồ côi cha. Cha của tôi đã chết lúc mà tôi vẫn còn đang học trường trung học. Cũng không chỉ có vậy, anh trai và chị dâu của tôi cũng đi theo cha, chỉ còn lại mẹ của tôi-Lý Thúy và đứa cháu gái vẫn còn trong tã lót của anh trai tôi-Ngũ Tuyết Nhi.
Một mình mẹ phải sử dụng đồng lương ít ỏi từ vều làm tại nành hàng để trang trải cuộc sống cho cả ba thế hệ trong ngôi nhà này. Cho đến tận khi tôi tìm được công việc thì cuộc sống mới được cải thiện. Đường nhiên, tôi cũng không muốn mẹ phải lo lắng cho mình.
Mẹ kỹ càng đánh gia tôi một cái, phát hiện tỏng tay tôi là túi lớn túi nhỏ hành lý, lộ cho một chút nghi hoặc, lập tức ân cần nói: “Thụy nhi, người con không thoải mái à? Nếu không thì đổi một công việc khác đi.”
“Mẹ, con không sao. Đúng rồi, Tuyết Nhi đang ở đâu? “ Tôi ngắt lời của mẹ. Khi thấy mẹ chuẩn bị giúp tôi thu dọn hành lý, tôi vội vàng giật lấy.
Mẹ nhặt chiếc túi ở phía sau và nói: “Nói đến lại làm người ta lo lắng, đang được truyền dịch trên giường đấy.”
“Tại sao Lại phải truyền dịch? Nó ổn chứ?”
Đúng lúc đó, giọng nói the thé của một đứa trẻ phát ra từ phòng ngủ: “Chú ơi! Chú!”
Tôi vội vàng đi vào phòng và thấy Tuyết Nhi đang nằm trên giường, nhìn tôi với vẻ đáng thương.
Tôi tiến lên vài bước, thuận tiện thả túi xuống đất. Tôi đặt tay lên trán Tuyết Nhi và có thể cảm nhận được là đứa bé đang rất nóng. “Tuyết Nhi, tại sao cháu lại bị sốt?” Tôi hỏi.
Tuyết Nhi không vui trả lời: “Chú không còn yêu Tuyết Nhi nữa, cháu đến để gặp chú nhưng chú không có ở đây ”.
“Tuyết Nhi, nghe lời! Chú còn phải đi làm. ”
Tôi nhìn Tuyết Nhi với vẻ thương hại, ngay khi tôi chuẩn nói tiếp thì mẹ tôi bước vào phòng và nói lớn: “Chú của con bây giờ phải đi làm, làm sao mà có thể chơi với con mỗi ngày được.”
Tôi chợt thấy trong túi của mình có một bức thư lạ mà tôi nhận được ở khách sạn và biên lai thẩm vấn tôi nhận được sau khi đến Sở Công an. Tôi không muốn để mẹ tôi nhìn thấy nó, vì vậy tôi nhặt chiếc túi lên khỏi mặt đất, từ từ mở nó ra và nói: “Mẹ, mẹ có thể rửa một quả táo cho con được không?”
“Con đã là người lớn rồi mà vẫn bắt mẹ rửa táo cho? Con quá lười rồi có biết không hả? Không biết là nếu để con một mình thì con sẽ sống thế nào nữa...” Mặc dù mẹ tôi có vẻ bực tức, nhưng tôi biết bà luôn thích có cơ hội cho con trai mình ăn. Dù gì bà ấy cũng là một người mẹ.
Tôi cúi xuống đất, lấy biên lai và phong bì từ trong túi ra, và bắt đầu tìm nơi giấu chúng.
Đột nhiên, giọng nói của mẹ từ trong bếp: “Con có muốn mẹ gọt vỏ không?”
Tôi quay lại nhà bếp, mẹ đang đứng ở cửa: “Không, không cần đâu ạ.” Tôi cảm thấy mình giống như một tên trộm bị phát hiện, run lên vì sợ hãi.
“Ừm!” Bà nói và vẩy vẩy nước trên quả táo trong khi đi về chỗ tôi.
Tôi mỉm cười nhìn mẹ khi dùng tay quẳng tờ biên lai và cái phong bì xuống gầm giường.
“Chú! Con truyền xong rồi! Con truyền xong rồi!” Tuyết Nhi hét lên trên giường. Tôi vội vàng đứng dậy và nhìn. Không còn dung dịch trong túi, vậy nên tôi khéo léo rút cây kim ra khỏi cánh tay nó. Chỉ có ba người trong gia đình này, vì vậy tôi phải học cách làm mọi thứ.
Sau khi tôi rút kim ra, Tuyết Nhi cảm thấy như sống lại và tràn đầy năng lượng. Cô bé đột nhiên nắm lấy tay tôi và bắt đầu lắc lắc: “Không có ở nhà này! Không có ở nhà này!”
Mẹ tôi đến bên giường, đưa cho tôi quả táo và nói với Tuyết Nhi: “Có vẻ như ai đó lại tràn đầy năng lượng rồi! Lại có thể điên rồi nữa đúng không?”
Tuyết Nhi cúi đầu, vẫn nắm tay tôi, nhìn mẹ, nói: “Con chỉ muốn chú đè lên tay con, nếu không máu sẽ chảy ra.”
Tôi chỉ còn cách dùng một tay giữ quả táo và tay kia ấn vào chỗ bị kim đâm.
Mẹ định nói gì đó thì nhìn thấy cái túi trên mặt đất rồi cúi xuống lấy đồ. Tôi hơi lo lắng, nhưng cũng không sợ lắm vì tôi đã vứt phong bì và biên lai xuống dưới gầm giường rồi.
Tuy nhiên, khi mẹ tôi xách chiếc cặp lên giường, bà đang cầm trên tay chiếc phong bì màu trắng. Tôi kinh hoàng khi thấy chiếc phong bì vẫn chưa “hạ cánh” xuống gầm giường của tôi.
Khi tôi đang cố tìm cớ để lấy lại phong bì, những tấm ảnh trong phong bì ngay lập tức được thả ngay ngắn trên giường, trong đó là một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi đang làm mặt quỷ.
Mẹ tôi giật mình và nhanh chóng nhận ra rằng bà đã vô tình cầm ngược chiếc phong bì.
Tôi đặt quả táo lên giường ngay lập tức và với lấy những bức ảnh, nhưng mẹ đã nhặt chúng lên trước, lướt qua chúng rồi nhìn bức thứ hai một lúc khá lâu.
Tôi lẩm bẩm cầu nguyện: “Mẹ không thể nhìn thấy nó! Mẹ không thể nhìn thấy nó! Mẹ không thể nhìn thấy nó!” Mặc dù một phần trong tôi biết rằng nội dung của những bức ảnh này không thể bị ai khác nhìn thấy, nhưng tôi vẫn cầu xin trong tâm trí mình một cách bất lực.
Tuy nhiên, cái số phận tàn nhẫn là một diễn viên hài đã đưa tôi vào con đường mà tôi không thể quay trở lại...
Mẹ tôi sợ hãi hét lên và những bức ảnh ngay lập tức rơi ngay ngắn trên giường, giọng nói run rẩy khó có thể nói thành lời: “Những bức ảnh đó là sao? Thật đáng sợ! ”
“Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy chúng ư?” Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại và tóc gáy bắt đầu dựng lên.
Tâm trạng của mẹ tôi chuyển sang tức giận và nói: “Con nghĩ mẹ mù à? Những bức ảnh này là sao?! Nói! ”
Tôi cố gắng giải thích bằng cách lấy danh thiếp của Ngũ Kiếm từ trong túi ra, “Đó là của một người bạn của con, cậu ta là cảnh sát. Lần trước cậu ấy qua chơi, nhưng mà quên mang chúng theo. Cậu ấy đã nó suốt, không theere ngờ được là nó lại ở đây.”
May mắn thay, mẹ tôi đã không nhìn thấy bức ảnh thứ ba. Tôi không biết tôi có thể nói gì với mẹ nếu bà nhìn thấy có.
Tuyết Nhi đã lên tiếng: “Cháu cũng muốn kỷ niệm ngày Quốc tế thiếu nhi!” Cô bé chuẩn bị với lấy bức ảnh.
“Đừng chạm vào nó! Tuyết Nhi! “
Tiếng kêu tuyệt vọng của tôi khiến cô bé sợ hãi. Tôi không quan tâm tại sao Tuyết Nhi cũng có thể nhìn thấy những bức ảnh này, tôi chỉ vội vàng bỏ chúng lại vào phong bì và cầm trên tay.
Tôi ngập ngừng và nói: “Thôi, mẹ ơi, con sẽ gửi cho cậu ấy những bức ảnh này càng sớm càng tốt. Có lẽ cậu ấy đang tìm kiếm chúng.”
Mẹ tôi thoải mái hơn một chút nhưng rõ ràng vẫn còn khó chịu. “Vậy thì hãy nhanh chóng trả nó đi. Có mấy cái bức ảnh như này trong nhà, thật xui xẻo.”
Có vẻ như ấn tượng đầu tiên của mẹ tôi về Ngũ Kiếm cũng giống như tôi: mười phần không tốt.
Tôi nhanh chóng lao ra khỏi nhà.