Chương 4: Thẩm Vấn

Tôi cười khổ. Làm sao tôi có thể trả lời vấn đề này? Rõ ràng cảnh sát không thể nhìn thấy nội dung của các bức ảnh; nếu không họ đã không ném chúng sang một bên để trò chuyện với tôi, mà những chiếc còng tay sẽ được siết vào cổ tay tôi ngay lập tức.

“Tôi nói rằng tôi nói có cảm giác rằng con anh ta sẽ gặp nguy hiểm, mấy người có tin không?” Tôi có vẻ không tự tin khi nói những lời đó và giọng nói của tôi nhỏ đi ở phần cuối.

Ngũ Kiếm cười; “Tôi tin tưởng cậu, thật sự đó! Tôi chỉ muốn cậu đi cùng tôi ”.

Hai cảnh sát nắm lấy cánh tay tôi từ hai bên, đây rõ ràng là anh ta không tin tưởng tôi.

Tôi chỉ có thể trách mình sao quá bốc đồng. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ làm điều gì sai trái và cảnh sát không thể vu oan cho tôi. Mặc dù tôi tin điều đó là sự thật, nhưng tôi cũng sợ cảnh sát như bất kỳ ai khác. Hơn nữa, không có cách nào để tôi có thể giải thích rõ ràng tình hình.

Đây là lần đầu tiên tôi lên xe cảnh sát. Chẳng bao lâu, tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, còi báo động vang lên.

Hai cảnh sát đưa tôi đến một căn phòng có một cái bàn và hai cái ghế, yêu cầu tôi ngồi xuống, và để tôi ngồi đó một mình.

Ngũ Kiếm bước vào phòng với hai cốc nước, anh ta đặt một cốc xuống trước mặt tôi, và ngồi xuống đối diện với tôi. Anh ta điều chỉnh máy quay ở bên cạnh.

Anh ta cười, nói: “Muộn rồi, tốt hơn là cậu nên nói cho tôi biết mọi thứ để chúng ta có thể sớm xong chuyện lần này!”

Mặc dù tôi biết anh ta sẽ không tin tưởng tôi, nhưng một lần nữa tôi lại nói: “Tôi chỉ có cảm giác thật kỳ lạ rằng đứa trẻ sẽ gặp nguy hiểm, tôi không phải là kẻ sát nhân ”.

Ngũ Kiếm nghiêm túc gật đầu: “Hm, chỉ là một cảm giác thôi, hả? Được rồi, chỉ có một vấn đề nhỏ. Tôi chưa bao giờ nói đứa trẻ đã chết. ”

Tôi đóng băng, tôi muốn tự tát vào mặt mình, cái đống bẩn thỉu rơi vào đũng quần mình, không phải bùn cũng là phân.

Cứ như thể Ngũ Kiếm có thể đọc được suy nghĩ của tôi, lắc đầu với vẻ nghi ngờ, anh ta nói: “Cậu không biết đứa trẻ và gia đình đó. Vì vậy, tôi chỉ tò mò là tại sao đứa trẻ đó lại bị cậu treo cổ!?”

Đứa trẻ đó đã treo cổ? Điều đó không đúng. Chẳng lẽ tôi đã sai? Có một đứa trẻ đã chết ở đâu đó không? Hay đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Ngũ Kiếm cúi người lại gần hơn để miệng anh ấy gần tai tôi để anh ấy có thể thì thầm dòng tiếp theo: "Cậu ngạc nhiên phải không?"

Sự gần gũi của anh ta khiến tôi không thoải mái, thoáng mang theo nức nở nói: “Tôi không biết gì cả! Tôi chỉ có cảm giác đứa trẻ sắp gặp nguy hiểm! ”

Ngũ Kiếm quay trở lại chỗ ngồi của mình như thể anh ấy đã đồng ý với tôi, nhưng sau đó anh ấy gật đầu nói: "Tại sao cậu lại treo cổ đứa bé đó?"

Tôi suy sụp, không nói nên lời. Tất cả những gì tôi thấy là hình ảnh của một đứa trẻ sáu tuổi bị xếp vào một không gian hẹp. Tôi không biết tại sao thằng bé lại bị treo cổ.

Giọng tôi trở nên to hơn vì tôi ngày càng sợ hãi, “Tôi không phải là kẻ sát nhân! Đó chỉ là một cảm giác! ”

Tôi gần như hét lên. Cả người tôi chùng xuống trên ghế.

Ngũ Kiếm ra hiệu cho tôi im lặng: “Hãy bình tĩnh. Không cần phải vội vàng. Bây giờ là ba giờ và chẳng mấy chốc nữa hừng đông rồi.”

Ngũ Kiếm lấy một bức ảnh ra khỏi đống hồ sơ, nói: “Đứa trẻ dễ thương này mới 5 tuổi a, vậy mà lại bị treo cổ. Cậu không nghĩ là nó rất đáng yêu à? " anh ta đặt bức ảnh đến trước mặt tôi.

Cậu bé đang ngồi trên một con voi bằng gỗ vàng, vẫy tay. Đó là cậu bé xuất hiện trong những bức ảnh tôi nhận được trong phong bì.

Tôi đã bối rối! Chuyện gì đã xảy ra? Bức ảnh tôi nhìn thấy đã cho thấy cậu bé chết theo cách khác.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức tranh, Ngũ Kiếm nói, "Đứa trẻ rất dễ thương, phải không?"

"Anh nói đứa trẻ bị treo cổ?" Tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi đã cân nhắc việc chấp nhận rằng mình sẽ là nghi phạm nếu có bằng chứng cho thấy bức ảnh khủng khiếp mà tôi nhận được là giả. Dù sao thì tôi biết rằng mình không phải là kẻ sát nhân. Tôi chỉ muốn tin rằng không có bất cứ điều gì ở xung quanh theo dõi tôi.

Ngũ Kiếm dang tay, "Nếu không phải thì cậu nghĩ sao?”

Tôi gần như đã nói với anh ta về bức ảnh. Tuy nhiên, tôi biết đó sẽ là một sai lầm, vì vậy nên tôi im lặng.

Một cảnh sát khác bước vào phòng thẩm vấn, liếc nhìn tôi, anh ta dừng lại và thì thầm vào tai Ngũ Kiếm.

Vẻ mặt bàng hoàng xuất hiện trên gương mặt của Ngũ Kiếm. Anh ta nhìn tôi và nói: “Hãy nghỉ ngơi và nghĩ về khuôn mặt dễ thương của đứa trẻ đó đi, tôi sẽ quay lại sau. ”

Anh ta đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài cùng với viên cảnh sát vừa đi vào.

Tôi không thắc mắc về lý do Ngũ Kiếm rời đi. Nếu đứa trẻ thực sự bị treo cổ như Ngũ Kiếm nói, vậy thì thì bức ảnh mà tôi nhận được có thể là một trò đùa bệnh hoạn của ai đó, nhưng tôi cũng hiểu được rằng cái suy nghĩ này chỉ là tự lừa dối bản thân mình mà thôi.

Cậu bé đó đã bị đưa vào không gian hẹp sau khi bị treo cổ? Hay là cậu bé bị treo cổ sau khi bị giết?

Tôi chìm vào giấc ngủ với tất cả những suy nghĩ và nghi ngờ chạy qua tâm trí như một bộ phim kinh dị đang chiếu lại.

Tôi giật mình tỉnh giấc sau cơn ác mộng và thấy Ngũ Kiếm đang ăn bánh mì trước mặt tôi.

Thấy tôi đã thức dậy, Ngũ Kiếm đẩy cái bánh mì còn lại ở một túi đến trước mặt tôi. Anh nuốt nước bọt và nói: "Gặp ác mộng à?"

Tôi lắc đầu, tôi không thể nhìn thấy thời tiết bên ngoài vì không có cửa sổ trong phòng thẩm vấn.

"Bình minh rồi sao?"

Ngũ Kiếm vội vàng ăn xong chiếc bánh mì trong tay, gật đầu, "Bây giờ là mười giờ."

Ngũ Kiếm lấy khăn giấy ra lau miệng, hỏi "Cậu dùng cái gì để treo cổ cậu bé đó?"

Tôi đã không còn gì để nói. Người này rõ ràng là rất tận tâm với công việc của mình. Tôi muốn nói với anh ta, hét vào tai anh ta, nhưng tôi cố gắng kiềm chế bản thân. Không phải vì tế nhị, chỉ vì sợ hãi mà thôi. Tất cả những gì tôi có thể xoay sở để là một câu trả lời yếu ớt: "Tôi chưa bao giờ giết cậu bé đó."

Ngũ Kiếm gật đầu: "Tôi tin tưởng cậu."

Tại sao anh ta luôn nói như vậy một cách mỉa mai?

Ngũ Kiếm dường như biết tôi không tin anh ấy khi anh ấy nói điều đó, vì vậy anh ta nói lại: “Thực sự, tôi tin tưởng bạn. Kẻ sát nhân đã bị tóm vào ngày hôm qua, đó là chú của đứa trẻ. Thành thật mà nói, tôi chỉ tò mò về lý do tại sao cậu lại cso thể cảm thấy cậu bé đó đang gặp nguy hiểm. ”

Nghe nói rằng kẻ sát nhân đã bị bắt, tôi hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm: "Bắt được là tốt rồi! Bắt được là tốt rồi!”

Ngũ Kiếm vẫy tay trước mắt tôi, "Cậu vẫn chưa trả lời tôi."

“Xin lỗi, chỉ là như tôi đã nói...tôi có cảm giác.”

Ngũ Kiếm có vẻ hơi ngạc nhiên khi nghe tôi tiếp tục câu chuyện của mình: "Còn gì nữa không?"

Tôi cân nhắc một lúc xem có nên kể cho anh ta nghe mọi thứ về mấy bức ảnh hay không. Cuối cùng, tôi lắc đầu. Anh ta chỉ cần tin rằng đó chỉ là điều mà tôi cảm nhận được là được rồi.

Vẻ mặt của Ngũ Kiếm cho thấy anh ta nghĩ tôi đang nói dối, sau đó thở dài, "Tôi biết cậu sẽ không nói sự thật cho tôi." Anh ta dừng lại một chút và tiếp tục: “Tốt thôi, cậu có thể rời khỏi đây, nhưng cậu không thể rời thành phố. Đây là danh thiếp của tôi.”

Sau đó anh ta đưa một cái danh thiếp màu trắng cho tôi. Thấy tôi cầm lấy, anh ta mới nhỏ giọng nói: “Lần sau hãy gọi cho tôi nếu cậu cảm giác được sắp có chuyện. À ừm, cậu bé đó không bị treo cổ. Tôi đã nói dối." Sau đó, anh ta chớp mắt một cái rồi nhìn xuống dưới một lúc, chìm trong suy nghĩ.

Mấy tấm ảnh đó là thực. Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để nghĩ về điều đó. Tôi đứng dậy, gật đầu với Ngũ Kiếm. Tất nhiên, cái gật đầu chỉ là vì lịch sự, thật sự rất ngu ngốc nếu tôi gọi cho anh ta. Tôi không thể làm điều gì đó ngu ngốc như vậy.

Cuối cùng, tôi bỏ cái danh thiếp vào túi.

Vì tôi không thể bỏ chạy, tôi nghĩ có lẽ tôi nên làm gì đó với những chuyện đang xảy ra với mình. Như Ngũ Kiếm đã nói, cậu bé đó thực sự rất dễ thương.