Tôi choáng váng trước cụm “hai điều kiện” đó. Từ khi nào mà nó đã trở thành hai điều kiện?
"Hai điều kiện? Việc thứ nhất là đốt tiền giấy, vậy điều kiện còn lại là gì?"
Chi Hoa ra vẻ kinh ngạc kêu to "Ôi trời! Khách nhân... Ngài đúng là quáy nhân hay quên chuyện a. Ngài đã hứa với Tiểu Linh Đang là sẽ tìm một thứ cho cô ấy rồi mà."
Bây giờ thì tôi đã hiểu được. Liếc nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy mong đợi của Tiểu Linh Đang, tôi gật đầu: "Nhất định! Nhất định sẽ! Tôi sẽ tìm nó giúp Tiểu...Tiểu"
Tiểu Linh Đang thấy tôi đã quên tên của cô ấy, vội vàng nói nhỏ với tôi: “Em là Tiểu Linh Đang.”
“Tiểu Linh Đang, Tiểu Linh Đang! Tôi nhớ kĩ rồi!” Tôi gật đầu lia lịa.
"Về phần điều kiện..." chị Hoa nói: "Cậu thấy Phồn Lâu của chúng tôi như thế nào?”
Phồn Lâu? Tôi mất một lúc thì mới nhận ra đây là tên của ngôi nhà ma. Vì vậy, tôi vội vàng nói: "Tốt, rất tốt! Rất tốt!"
Chi Hoa ngạc nhiên về câu trả lời dứt khoát của tôi. Chị ta cười khúc khích "Nếu cậu đã cảm thấy tốt, vậy thì cậu ở lại làm việc ở đây. Vừa vặn, Phồn Lâu của chúng tôi thiếu người bưng trà rót nước.”
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh ngắt như là bị đóng băng.
Chị Hoa lại cười khúc khích: "Nhìn cậu sự cháu kìa. Yên tâm, tôi vẫn cần cậu đốt tiền giấy cho chúng tôi. Đã lâu rồi tôi không mua quần áo mới."
Lời của chi Hoa khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Dù vậy, tôi vẫn không can đảm đến mức có thể sống trong ngôi nhà ma này. Hơn nữa, những người lớn nói rằng chúng ta không nên tin vào lời của ma. Nhưng, lúc này tôi buộc phải đồng ý với để cứu Tiểu Như. Tôi sẽ không bao giờ đến phố Cao Sơn nữa và cô ấy cũng vậy.
Chị Hoa chắc đã biết tôi nghĩ gì, giọng cô trở nên lạnh lùng: "Cậu nên giữ lời hứa."
Tim tôi rỉ máu, nhưng tôi vẫn gật đầu: "Nếu chị để Hà Tiểu Như đi, tôi sẽ giữ lời hứa."
"Được." Chị Hoa chậm rãi nói.
Toi thấy trước mắt tối sầm, sau đó ngã xuống mặt đất. Khung cảnh rực rỡ và tráng lệ biến mất, bây giờ chỉ còn lại một chiếc đèn pin quay tròn trên sàn.
Ngũ Kiếm cũng ngã xuống. Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng bật dậy, cầm đèn pin rọi khắp xung quanh. Ánh sáng chiếu xuống bóng dáng một người phủ phục ở đằng xa. Khi chiếu đèn vào khuôn mặt của bóng dáng đó, tôi hét lên một tiếng: "Tiểu Như!"
Hoàng Hiểu Long cũng đứng lên, kêu một tiếng: "Mau!"
Lời nói đó đã đánh thức tôi và Ngũ Kiếm, Ngũ Kiếm bước tới và đón Hà Tiểu Như. "Chúng ta lập tức rời khỏi đây!"
Sau khi chúng tôi ra khỏi ngôi nhà ma, Hoàng Hiểu Long nhìn đồng hồ. "Không thể tin được, mới mười hai giờ một phút (12h1')."
Chúng tôi xuất phát vào lúc 11h50'. Mặc dù chúng tôi đã ở trong ngôi nhà ma rất lâu, nhưng bây giờ mới qua nửa đêm có một phút. Tôi rùng mình mootoj cái, nhưng có ai hieuer rõ chuyện của ngôi nhà ma đâu.
Nhìn lại cánh cổng đã đóng kín, tôi vội vàng rời khỏi phố Cao Sơn với Hà Tiểu Như, Ngũ Kiếm và Hoàng Hiểu Long.
Khi chúng tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, bác sĩ cho biết Hà Tiểu Như vừa bị ngất xỉu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Bây giờ đã gần một giờ. Có vẻ như đã có một vụ tai nạn giao thông. Có rất nhiều người trong bệnh viện, điều này giúp tôi bình tĩnh lại.
Ngũ Kiếm vẫn hút thuốc, nhưng là dưới cái nhìn tức giận của y tá. Trong khi đó, Hoàng Hiểu Long vẫn tiếp tục huyên thuyên một mình. Tôi nghe anh ta nói rằng nếu anh ta mang theo một vũ khí thích hợp thì sẽ không pahir chật vật như thế.
Tôi im lặng, nhìn anh ta chằm chằm. Nếu anh thể hiện tài ăn nói của mình, có lẽ những con ma trong nhà ma đã không kiểm soát anh ta nhiều như vậy.
Sau khi nằm trên giường bệnh cả đêm, Hà Tiểu Như từ từ tỉnh dậy. Cha mẹ cô ấy đã đến, một người trong số họ cảm ơn tôi và sau đó đưa Hà Tiểu Như đến một bệnh viện khác, một bệnh viện lớn hơn ở tỉnh lỵ. Không có cơ hội để cô ấy nói chuyện với tôi, cô ấy dùng khẩu hình nói "WeChat" trước khi rời đi.
Khi cô ấy đi rồi, Ngũ Kiếm đứng trước mặt tôi, an ủi tôi và vỗ vai tôi: "Cô ấy đến thành phố khác là một việc tốt. Ít nhất, cô ấy sẽ rời khỏi ngôi nhà ma."
Tôi lặng lẽ gật đầu. Hoàng Hiểu Long đi về phía tôi: "Đừng lo lắng, tôi sẽ trở về tìm ba mẹ học tập. Học không tốt, tôi tuyệt đối sẽ không ra ngoài, cậu chờ.”
Sau đó anh ta rời đi. Anh ấy làm một cử chỉ kiên định ở ngưỡng cửa, nhìn lại chúng tôi. Tôi nghĩ đó là lần cuối cùng chúng tôi nhìn thấy anh ấy.
Khi bóng dáng của Hoàng Hiểu Long biến mất dần ở phía xa, Ngũ Kiếm đỡ tôi dậy và nói: "Ăn sáng đi."
Tôi gật đầu.
Ngồi đối diện với tôi trong một quán ăn gần đó, Ngũ Kiếm nói: "Anh có định sống trong ngôi nhà ma đó không?"
Tôi lắc đầu: "Có lẽ tôi nên rời đi."
Ngũ Kiếm dường như cảm thấy không thoải mái với quyết định của tôi, nói: "Anh không định đốt tiền giấy và giúp Tiểu Linh Đang tìm thứ mà cô ấy bị mất?"
Tôi ngập ngừng, nhưng vẫn ngư ra: "Không."
Ngũ Kiếm gật đầu, "Ừ, có lẽ anh nên tránh xa ngôi nhà ma. Tuy nhiên, hãy cẩn thận. Chị Hoa nói rằng ma sẽ không để yên nếu anh không giữ lời hứa."
Tôi nói: "Tôi sẽ sống trong một ngôi chùa. Một ngôi chùa chắc là có thể chống lại ma."
Ngũ Kiếm hỏi: "Anh giải thích điều này với mẹ như thế nào? "
Tôi không biết phải nói gì. Đúng vậy, còn mẹ tôi và Tuyết Nhi thì sao? Tôi có thể trốn tránh những con ma đó, nhưng mẹ tôi và Tuyết Nhi cũng có thể nhìn thấy những bức ảnh đó. Chưa kể, tôi đã quên hỏi về những bức ảnh đó ...
Tôi kể cho Ngô Kiến nghe những gì tôi vừa nhớ ra. Ngũ Kiếm cười khổ: "Anhcó thể rời đi với mẹ và cháu gái của anh, hoặc..."
Tôi biết những gì Ngũ Kiếm muốn nói. Nhưng liệu mẹ tôi và Tuyết Nhi có bỏ tôi đi vì ngôi nhà ma không? Tôi biết tính cách của mẹ tôi, bà sẽ chỉ mời mấy cao nhân hayy pháp sư gì đó đến ngôi nhà ma để bắt ma. Liệu họ có thể chiến thắng? Tôi không nghĩ vậy. Những người đó giống như Hoàng Hiểu Long, đều là một đám lừa đảo.
Tôi bối rối không biết phải làm gì.
Ngũ Kiếm vỗ vai tôi: "Nếu chúng ta không thể tránh nó, chúng ta hãy đối mặt với nó. Chúng ta không thể trốn tránh nó mãi mãi. Hơn nữa, tôi thực sự tin rằng những con ma đó sẽ không làm hại anh. Có lẽ như lời chị Hoa nói, họ chỉ muốn ai đó đốt tiền giấy cho họ. "
Tôi gật đầu một cách yếu ớt,trong đầu tôi là một mớ rối ren. Tôi không biết anh ta rời đi từ khi nào, tất cả những gì tôi nhớ là Ngũ Kiếm tôi đối mặt. Nếu từ nay về sau những hồn ma này ngừng làm hại con người, vậy là tốt. Đó là tất cả điều mà anh nói.
Tôi lắc đầu như để giải tỏa tâm lý. Tô mì trước mặt tôi đã nguội lạnh, không thể ăn nữa, và tôi cũng không muốn ăn. Tôi đứng lên, sau một lúc, tôi đã lấy thăng bằng được.
Vì tôi không thể tránh nó, tôi nên đối mặt với nó. Tôi đã đến ngôi nhà ma vài lần, tôi đã bớt sợ hãi hơn.
Tuy nhiên, tôi không thích cái nghề mới là quản gia của mình cho lắm. Vấn đề cần quan tâm bây giờ chính là tiền giấy mà tôi đã mua trong cửa hàng vải liệm bên cạnh ngôi nhà ma. Sau khi đi ngang qua nhà ma nhiều lần, tôi không thấy cửa hàng đó nữa. Tôi không biết liệu tiền giấy và nến tôi mua ở nơi khác có tác dụng gì khôngkhông. Tôi hy vọng là có thể dùng được, nếu không tôi sẽ thực sự gặp rắc rối.