Chương 15 Công ty của những người đẹp
Đến ngôi nhà ma, Hoàng Hiểu Long cuối cùng cũng bỏ bàn tay đã nắm vai tôi ra, sau đó sờ sờ vào cằm mình. Có vẻ như sau đó anh ta đã nhận ra rằng mình không có râu, vì vậy anh ta...gãi cằm.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: "Ở đây có oán khí rất nặng nha." Câu này của anh ta sẽ có vẻ ấn tượng hơn nếu anh ta không ợ một cái ngay sau khi nói.
Tôi do dự một lúc, với một chút cố gắng cuối cùng mà tôi còn, tôi nói với Ngũ Kiếm, "Cảnh sát Kiếm, chúng ta có thể quay lại vào lần khác mà."
Ngũ Kiếm liếc tôi không nói gì, sau đó bắt đầu đi đến cổng của ngôi nhà ma. Hoàng Hiểu Long an ủi tôi bằng cách vỗ nhẹ vào lưng tôi, tôi cũng không thể làm được gì khác ngoại trừ đi theo.
Căn nhà vẫn tồi tàn rách nát như lần trước, phủ đầy bụi bặm. Ngũ Kiếm đứng ở cổng sân nhưng không vào. "Tôi nhớ là đã khóa cổng khi tôi rời đi rồi, nhưng có vẻ như sợi dây xích và ổ khóa cũng đã pay màu, tấm gỗ niêm phong cũng bốc hơi luôn rời."
Giọng của Ngũ Kiếm thản nhiên, như thể anh ta đang đề cập đến một sự việc vô cùng bình thường , nhưng tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Hoàng Hiểu Long lấy từ trong túi ra một thanh kiếm cỡ lòng bàn tay. Khẽ vẩy một cái, thanh kiếm đột nhiên dài đến sải tay, nhìn vô cùng ấn tượng, nhưng tôi biết nó chỉ là một thanh kiếm có thể rút gọn. Nhưng dù sao thì nó cũng còn tốt hơn là không có gì. Bây giờ tôi chỉ có thể hy vọng rằng người này đáng tin, mặc dù tôi thực sự đã từ bỏ hy vọng.
Ngũ Kiếm nhìn thanh kiếm trong tay Hoàng Hiểu Long, khhông nói gì. Sau đó, anh ta lấy ra một chiếc đèn pin, đi thẳng về phía ngôi nhà ma, Hoàng Hiểu Long và tôi theo sát.
Khoảnh khắc bước chân vào ngôi nhà ma, mọi thứ xung quanh bỗng bừng sáng. Sảnh chính đổ nát ban đầu nở rộ, một chiếc đèn chùm pha lê tuyệt vời lấp lánh ánh sáng trên trần nhà. Những bộ bàn ghế mới tinh được xếp thành hàng.
Tôi rụt cổ ột cái, nuốt một ngụm nước bọt, thầm niệm trong đầu: "Là ảo giác, là ảo giác, mọi thứ đều là ảo giác." Ngũ Kiếm và Hoàng Hiểu Long cũng giật mình, cảnh giác nhìn xung quanh.
"Ồ, có khách tới này. Chị Hoa hữu lễ!" Một giọng nói quyến rũ cất lên. Chỉ thấy một người phụ nữ chừng 30 tuổi mặc sườn xám tiến về phía chúng tôi, vừa đ vừa quăng ra mị nhãn. Cô ấy lớn tiếng gọi: "Các cô gái, chúng ta có khách."
Bốn phía xung quanh lập tức vang lên vô số giọng nói mềm mại, hoặc quyến rũ hoặc lạnh lùng. Tôi ảm giác như mình đã đến một nơi mà mình không nên đến, tất nhiên, nào nơi không thể nào là bên trong ngôi nhà ma được.
Ngũ Kiếm nhỏ giọng phân phó mồng tiếng: “Yên lặng chờ thay đổi”. Anh ta mỉm cười gật đầu với chị Hoa.
Chị Hoa đến gần, đưa tay vuốt nhẹ qua lồng ngực của Ngũ Kiếm, nói: "Ngài ngồi xuống đây.” Sau đó, cô kéo Ngũ Kiếm đến một chiếc bàn gần đó.
Tôi cảm thấy đầu gối của mình như nhãn ra, đóng băng tại chỗ. Hoàng Hiểu Long nhìn thấy vậy thì liền kéo tôi đến chỗ của Ngũ Kiếm.
Chị Hoa gọi vài người đẹp và ngồi xuống bên cạnh chúng tôi. Tôi cúi đầu vào hai tay không dám nhìn họ. Mặc dù tôi cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng tôi không dám di chuyển.
"Anh à, anh đã hứa sẽ tìm giúp em rồi mà." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh tôi
“Tìm cái gì?” Tôi run rẩy hỏi
“Tìm da của em a...” Một con quái vật máu thịt không rõ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí tôi. Tôi hét to một tiếng và ngã ngửa ra, trùng điệp đập vào maejt đất. Sau đó, tôi nhìn thấy một cô gái tầm 15, 16 tuổi, nhỏ nhắn, nước da trắng, bộ dáng xinh đẹp cực kì đang đứng bên cạnh tôi.
Hoàng Hiểu Long, giật mình vì tiếng kêu của tôi, định đứng dậy, nhưng bị một người đẹp mặc sườn xám chặn lại. Chị Hoa lạnh lùng nói: "Có vẻ khách nhân không hài lòng với Tiểu Linh Đang?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Linh Đang lộ rõ vẻ bị tổn thương. Tôi biết phải trả lời như thế nào? Tôi chỉ buột miệng nói: "Hài lòng, hài lòng, tôi rất hài lòng."
Giọng chị Hoa trở lại bình thường: "Nếu đã hài lòng, vậy thì Tiểu Linh Đang, mau tiếp khách."
Tiểu Linh Đang vội vàng vươn cánh tay mảnh khảnh nâng tôi dậy, nhưng tôi tránh đi: "Tôi có thể tự đứng lên."
Sau đó, tôi vội vàng đứng dậy và ngồi trên một chiếc ghế đẩu, sợ hãi nhìn Ngũ Kiếm và Hoàng Hiểu Long để cầu cứu.
Ngũ Kiếm ám chỉ Hoàng Hiểu Long bằng ánh mắt của mình, nhưng Hoàng Hiểu Long không làm gì, chỉ nói chuyện với những người đẹp xung quanh mình. Tuy nhiên, tay anh ta đặt trên bàn đang run rẩy, có vẻ như anh ta không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài cho lắm.
Tôi không khỏi thở dài trong lòng, tất cả những gì anh ta có thể làm là nói chuyện. Tôi bây giờ chỉ có thể đặt tất cả hy vọng của mình vào Ngũ Kiếm.
May mắn thay, Ngũ Kiếm đã không làm tôi thất vọng. Anh ta đẩy ly rượu mà những người phụ nữ đưa cho mình, ho nhẹ nói: "Ừm, chị Hoa, gần đây chị có thấy một cô gái tên là Hà Tiểu Như không?"
Chị Hoa che miệng cười khanh khách, nhưng giọng nói lại âm lãnh như là gió từ cửu u địa ngục thổi lên vậy: “Thì ra là mấy người tới đây để tìm cô ta a.”
Anh ta gật gật đầu, nhưng không dám lên tiếng nữa, xem ra cũng bị dọa không nhẹ.
Tôi liếc nhìn vẻ máu chờ đợi của Tiểu Linh Đang, cúi đầu. Tôi lấy hết dũng khí, nói: "Tôi đã đốt tiền giấy cho mấy người, mấy người có thể để cô ấy đi không? Cô ấy vô tội."
“Người vô tội!” Khi nghe tôi nói vậy, chị Hoa như hể là nghe được một điều gì đó rất buồn cười. Chị ta ấy cười, rồi nói bằng một giọng quyến rũ, "Đó là vì bạn cậu cho tiền mà chúng tôi nên chúng tôi mới tiếp đãi cậu. Còn cô gái nhỏ kia, ôi, không biết nên làm thế nào đây.”
Tôi hơi bối rối trước những gì chị ta đang nói, nhưng tôi tiếp tục: “Vậy thì phải làm sao thì mới có thể thả cô ấy đi?”
Chị Hoa nói, “Ai, chị sẽ phải suy nghĩ thật kỹ... nhưng đêm xuân ngắn quá, tại sao phải lãng phí thời gian đi tìm một cô gái trẻ chưa đủ lông cánh chứ…?” (DG: Xuân tiêu một khắc, đáng giá ngàn vàng!)
Trẻ… Tôi không thể không liếc nhìn Tiểu Linh Đang, người có vẻ còn là một đứa trẻ vị thành niên.
Hoàng Hiểu Long hét lên một tiếng kinh hãi, tôi vội nhìn lên thì thấy anh ta đang lấy tay che miệng để im lặng. Người phụ nữ xinh đẹp mà anh ta vừa nói chuyện đang dùng tay lôi thứ gì đó ra khỏi cốc của Hoàng Hiểu Long. Tôi thấy những ngón tay mảnh khảnh của người phụ nữ gắp ra một con sâu trắng, cô cười ngượng ngùng rồi cho con sâu lên đầu. Con sâu nhanh chóng chui vào tóc cô và biến mất.
Chị Hoa mắng cô ta: "Yến nhi chết tiệt, cô không được phép thả thứ đó ra, nhớ không? Cô đã làm cho một vị khách sợ hãi."
Yến Nhi đáp lại bằng một giọng đầy bực bội: "Tiểu Bàn đã đồng hành cùng tôi gần 100 năm. Cơ thể tôi từng bị thối rữa và chính Tiểu Bàn đã ăn thịt thối rữa đó". Yến Nhi đưa đầu về phía ngực của Hoàng Hiểu Long và nói: "Khách nhân, ngài không trách Tiểu Bàn,đúng?"
Hoàng Hiểu Long liếc nhìn mái tóc đen mượt dưới mũi, buộc ngẩng phải đầu lên, vẻ mặt buồn rười rượi nhìn tôi: "Không, không, không."
Sau khi nhìn thấy cảnh này, tôi hoàn toàn thất vọng với Hoàng Hiểu Long. Tôi vẫn chưa có tin tức gì về Tiểu Như. Tôi lại lên tiếng: "Chị Hoa, Tiểu Như là bạn của tôi. Làm ơn để cô ấy đi, và tôi sẽ số tiền giấy mà chị mong muốn."
Chị Hoa giả vờ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chị có thể giúp cậu. Nhưng cô phải hoàn thành hai nhiệm vụ, và cậu phải hứa với chị một điều nữa."