Sáng sớm hôm sau, tôi đến đường Cao Sơn. Vì tôi đã đưa ra quyết định đối mặt trực tiếp, nên tôi không muốn lãng phí thời gian. Đáng tiếc, ngôi nhà gần ngôi nhà ma vẫn còn là một đống đổ nát, không có dấu hiệu nào của một cửa hàng bán áo liệm. Tôi dừng lại, nghĩ nghĩ một lát, sau đó bắt taxi và lên đường đến cái phố bán hàng tang lễ.
Cái gọi là quen linh cữu cùng đồ mai táng là một con phố cũ, còn chưa được khai thác. Các gia đình trên phố này đặt hai chiếc ghế dài và một tấm biển ở trước cổng để kinh doanh, bán một số đồ thủ công. Tất nhiên, hầu hết họ đều bán đồ dùng cho tang lễ, vì vậy người dân địa phương gọi nó là phố Tấn Táng.
Chiếc đến đầu phố liền dừng lại, không có cách nào để chiếc xe đi vào nữa. Con đường đã hẹp lại còn bị người bán hàng rong lấn chiếm ở hai bên. Ngay cả khi xe có thể chen vào, nhưng lại chưa chắc có thể đi ra.
Tôi trả tiền cho tài xế và bước ra khỏi xe, theo đám đông xuống phố. Hôm nay là ngày họp chợ và nhiều người đến từ các làng và thị trấn xung quanh. Hai bên đường đều là các cửa hàng tạm thời được dựng bằng vải các thứ, bày bán các loại hàng hóa như cao hổ và các loại thuốc dân gian khác. Thậm chí nhiều quầy tang lễ đã bị bỏ hoang thời gian cũng đông nghẹt người.
Tôi đến thẳng nhà bán đồ tang lễ lớn nhất ở giữa phố. Tôi đã từng đến cửa hàng này trước đây, nhưng đó là cách đây vài năm. Nó trông như thể nó đã được cải tạo gần đây, nó sạch hơn rất nhiều so với các cửa hàng khác. Bên trong có nhiều người, nhiều người đang mặc áo tang ngồi khóc nức nở.
Tôi sẽ đến vào lúc khác nếu tôi biết nó sẽ đông như thế này. Nhưng mà tôi cũng không muốn mình lại phải đến đây một lần nữa, vì vậy tôi cẩn thận đi qua các quầy hàng và đến trước một cái nơi tên là “Khiếu Thiên Thọ Dường”.
Cậu nhân viên cửa hàng nhìn tôi một cái rồi nói: "Thực xin lỗi, hôm nay có nhiều người quá."
Tôi gật đầu, rồi nhặt một thỏi giấy vàng. Chất lượng của những thỏi giấy vàng trong cửa hàng này không tệ. Mặc dù không được làm cẩn thận như cửa hàng vải liệm bên cạnh ngôi nhà ma, nhưng nó vẫn tốt hơn mấy cái cửa hàng mà tôi đã đi qua. So với những nơi khác, có vẻ như là chúng có chất lượng tốt hơn. Hy vọng những con ma trong nhà ma sẽ vừa lòng với chúng.
Tôi yêu cầu người bán hàng đưa cho tôi một chiếc túi và bắt đầu bỏ tiền giấy và những thỏi vàng giấy vào bên trong. Tôi cảm thấy mình cần phải mất nhiều thời gian hơn lần trước để thể hiện sự chân thành của mình với những con ma kia. Tôi cũng hy vọng rằng nó sẽ đảm bảo an toàn cho tôi.
Khi tôi đã sẵn sàng thanh toán và lên đường, một người đàn ông mặc áo dài có vẻ như là chủ quán, ông nhìn những thứ trong túi của tôi và đưa cho tôi một danh thiếp. "Tiểu tử, ta là chủ cửa hàng này. Hãy cầm cái này và gọi cho ta nếu cần."
Tôi không lấy thẻ, thay vào đó tôi chỉ nhìn ông già một cách bất mãn. Thông thường, các chủ cửa hàng tang lễ sẽ không chào hỏi khách hàng, vậy mà người này lại đưa danh thiếp cho khách hàng gọi ông ta, lhật là tồi tệ. Tôi cảm thấy như thể là ông ta đang mong chờ cái chết của ai đó gia đình tôi vậy.
Nhìn thấy phản ứng của tôi, lão già kia vỗ vỗ trán, "Ai, nhất định là ta già nên hồi đồ rồi... Tiểu tử, cháu đừng trách ta, chẳng qua ta nhìn khí sắc của cháu không được tốt lắm cho nên......”
Ông già chưa kịp dứt lời thì tôi đã thấy một người đàn ông khác bước ra từ sau quầy. Người này trông rất giống với ông ta, nhưng lại mặc quần áo bình thường. Người này ăn mặc lôi thôi, kéo ông già kia sang một bên và nói với tôi: "Anh bạn trẻ, tôi xin lỗi. Đây là anh trai tôi, đừng để ý đến anh ấy. Đến đây, tính tiền thôi.”
Ông già này nói cũng coi như dễ nghe, đây mới là booj dạng của người buôn bán. Tôi đưa túi đồ và ông ta bấm vài nút trên máy tính của mình. "Anh bạn trẻ, tổng cộng là 374 Nhân dân tệ. Hôm nay tôi tính là 360 cho cậu."
Tôi gật đầu, trả tiền, lấy túi và sau đó nhìn ông già một lần cuối trước khi hòa vào đám đông.
Tôi không đủ tiền đi taxi trở lại; Tôi đã tốn hơn ba trăm nhân dân tệ để mua tiền giấy và hiện tại không có việc làm, tôi không có nguồn thu nhập ổn định. Mặc dù tôi đã tiết kiệm được một số tiền trong vài năm qua, nhưng nó chỉ được khoảng một vạn Nhân dân tệ. Rất rõ ràng, tôi phải bắt đầu tiết kiệm tiền. Cũng may là , đường về tôi ở cũng chỉ tầm khoảng 20 phút đi bộ mà thôi.
Tôi đi bộ chậm rãi trên phố trên đường về nhà. Tôi đã mua tiền giấy, điều đó có nghĩa là điều kiện đầu tiên đã được đáp ứng. Đối với cái thứ hai, tôi thực sự không biết nên làm thế nào. Làm thế nào tôi có thể giúp một con ma tìm thấy da của nó?
Mối quan tâm thực sự của tôi là về việc sống trong ngôi nhà ma. Mẹ tôi đến nhà tôi ít nhất một lần một tuần để giúp tôi dọn dẹp. Nếu mẹ tôi phát hiện ra rằng tôi không còn sống ở đó nữa, bà sẽ biết là có chuyện.
Về đến nhà, tôi vẫn chưa nghĩ ra ý tưởng gì nên tôi quyết định gác lại.
Đặt đống đồ vừa mua được vào trong tủ, tôi vội vàng bật máy tính lên. Một tin nhắn từ Hiểu Như đang đợi tôi trên WeChat, nó đã được gửi lại một vài giờ.
Phật Tổ Như Gia: Anh có đó không?
Phật Tổ Như Gia: Em đang ở bệnh viện làm kiểm tra, thật nhàm chán.
Phật Tổ Như Gia: Họ biết em đã đến nhà ma, hiện tại bị cấm ra ngoài rồi. Em không thể ra ngoài trong một thời gian, anh không sao chứ?
Phật Tổ Như Gia: Em bị mất điện thoại, cái này được gửi từ điện thoại di động của em trai em. Một lát nữa em sẽ liên hệ lại với anh.
Đọc xong những dòng tin nhắn, tôi thấy lòng mình dịu lại. Thành thật mà nói, mặc dù thời gian chúng tôi ở bên nhau rất ngắn nhưng tôi cảm thấy như thể tôi đã biết cô ấy từ lâu. Có lẽ...cũng có một phần là do cô ấy xinh đẹp.
Tôi nhắn lại một tin hỏi thăm sức khỏe nhưng cô ấy không nhắn lại. Chắc cô ấy đã trả lại điện thoại cho em trai mình.
Ngồi trước máy tính, tôi không biết phải làm gì khác. Đúng lúc này, tôi nghe thấy cửa trước mở. Tôi nhanh chóng đứng dậy, nhưng chưa kịp ra tới cửa, mẹ đã xách một túi thức ăn vào. Khi nhìn thấy tôi, mẹ nói lớn: "Sao hôm nay con không đi làm? Còn không mau ra đây hộ mẹ một chút!”
Tôi nhanh chóng bước tới cầm lấy cái túi: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Mẹ thường đến vào thứ bảy hoặc chủ nhật. Vì mẹ thường ảnh thời gian để chăm sóc Tuyết Nhi.
Mẹ mệt mỏi rũ xuống đôi tay của mình: "Mẹ không thể tới hay sao? Lần trước mẹ đây, thấy trong tủ lạnh của con không có gì. Mẹ mang cho con ít đồ ăn, đừng ăn mì gói nữa!" Mẹ cau mày nhìn những cốc mì gói trong thùng rác.
Tôi rụt cổ, xách vội cái túi vào bếp. Tôi nghĩ về việc tôi sẽ nói với mẹ rằng tôi sẽ chuyển ra ngoài ở như thế nào. Tôi chắc chắn không thể nói rằng tôi chuyển đến ngôi nhà ma.
Khi tôi quay lại, mẹ tôi ngồi ở mép giường: "Sao hôm nay con không đi làm?"
Tôi nảy ra một ý tưởng, "Công ty định cho con đi công tác, vì vậy nên họ cho con hai ngày để thu dọn đồ đạc."
Mẹ cau mày: "Đi bao lâu?"
Tôi thốt ra: "Một tháng."
Mẹ nói: "Sao lâu thế? Để làm gì?"
"Thực ra đó không phải là một chuyến công tác. Đó là một cuộc đào tạo của công ty." Tôi nghĩ ra một lời giải thích tốt hơn.
Mẹ gật đầu. "Còn lương của con thì sao? "
A, tiền... Tôi sửng sốt một chút, vội vàng đáp: "Như bình thường."
Mẹ chỉ gật đầu: "Tốt quá. Tháng sau, Tuyết Nhi sẽ đi học khiêu vũ, cần khoảng 1000 Nhân dân tệ. Tại sao con không nói với mẹ là con sẽ đi? Làm cho mẹ mua nhiều đồ ăn như này..."
Hơn 1000 Nhân dân tệ, đó là số tiền lớn a... Thấy mẹ lại nói về vấn đề ăn uống, tôi vội vàng chạy đi lấy cái túi vừa nãy để trả cho mẹ. Mẹ càu nhàu, giúp tôi thu dọn quần áo rồi bỏ đi luôn.
Bây giờ tôi đã thuyết phục được mẹ là tôi sẽ ra đi, nhưng tôi cũng chỉ có một tháng. Thoi thì đi một bước lị tính một bước.