Chương 82: Ngửi thấy huyết tinh

CHƯƠNG 82: NGỬI THẤY HUYẾT TINH

Tại một xó xỉnh nào đó tại Bạch Mã sâm lâm.

“Ọe… Phì! Phì!... ọe!”.

“Thứ bột kia là gì? Sao mà thối quá vậy?”.

Tử Long nôn thốc nôn tháo, cái bụng tròn trĩnh của nó không ngừng co giật, dường như muốn tống tất cả mọi thứ ra ngoài.

Nhưng trả lời Tử Long là một cặp mắt nghiêm nghị đang nhìn chằm chằm vào nó, không khí xung quanh có chút đè nén mà trở nên ngột ngạt.

Sau một hồi tĩnh lặng đến đáng sợ, rốt cuộc cũng có người lên tiếng.

“Nói! Ngươi đã làm gì khiến cả Bạch Mã sâm lâm náo động đến như vậy?”.

Trong cơn giận dữ, Vô Ngân gằn lên thành từng chữ. Suýt nữa con hàng này tạo ra Thú triều Dị Thú Triều Nguyên, may mà hắn đã giảm cân, thân pháp và sức bền tăng lên một đoạn lớn, nên mới nhanh chân bảo toàn tính mệnh. Nhưng vụ việc vừa rồi làm hắn mất gần nửa ngày trời để cắt đuôi bọn Dị thú, bảo sao hắn không giận cho được.

Tử Long nhận thấy tình hình có vẻ không ổn, nó lắp bắp.

“Ta… ta…”.

Đang định nói gì, Tử Long đột nhiên ngưng bặt, như muốn nuốt lại những gì sắp sửa thốt ra.

“Hừ! Ngươi ngập ngừng cái gì, dám làm không dám nhận hay sao?”.

Nghe được lời này, đôi mắt Tử Long có chút né tránh, một tia xấu hổ không nói thành lời phát ra từ sâu trong đáy mắt.

Cảm giác có gì đó sai sai, mặt Vô Ngân bắt đầu đanh lại, hắn quyết tâm moi ra cho bằng được nguyên nhân ẩn giấu đằng sau. Hắn trầm giọng quát.

“Được! Ngươi không nói thì thôi! Chia hành lý, đường ta nay rẽ làm đôi. Vừa mới ghép đội chưa đầy ba tiếng, ngươi đã chơi ta một vố lớn đến như vậy, thử hỏi sau này sao ta dám đồng hành cùng ngươi? Thôi! Ngươi về lại Ma Kê Vực Thẳm đi”.

Vô Ngân biết lời mình có chút nặng, nhưng với một con ngựa có cái não bằng sắt, hơn nữa, là ngựa nhưng lại cầm tinh con báo. Nếu hắn làm không gắt, có thể sau này sẽ phát sinh nhiều biến cố hơn, hắn không muốn suốt ngày đối đầu với những nguy hiểm không từ trên trời rơi xuống như vậy.

“Ực!”.

Tử Long thấy cơn giận của Vô Ngân đã lên tới đỉnh điểm, nó biết mình không còn lý do gì để trốn tránh, nuốt một ngụm nước miếng, nó lấy can đảm, thấp giọng nói.

“Ta… ta phát hiện, Hoàn Đồng Thần Thụ không chỉ biến ta nhỏ lại, nó… nó còn khiến vạn vật “động tình” mất kiểm soát”.

Cặp lông mày Vô Ngân chợt nhíu lại, phát hiện ra đáp án này đã nằm ngoài dự đoán của mình. Hắn lập tức hỏi.

“Ngươi nói rõ hơn xem nào”.

Tử Long lúc này mới ngẩng đầu lên, cặp mắt to tròn nhìn vẻ mặt chăm chú của Vô Ngân, không nghe ra bất kỳ ý tứ châm chọc nào cả, lúc này nó mới an tâm kể.

“Lúc rời khỏi ngươi, ta cứ hướng Nam mà đi tới. Đầu tiên, ta gặp hai con cọp màu tím, chúng đang làm “chuyện ấy” dưới một gốc cây”.

“Rồi ngươi làm gì?”. Vô Ngân bất giác nổi tính tò mò, hắn biết hai con cọp màu tím trong miệng Tử Long, hẳn là Thông Linh Cọp – Dị thú cấp 6.

“Quả thực, ta chẳng làm gì ngoài việc phát ra toàn bộ khí tức của một Thần Thú cấp 1. Là ta muốn xem phản ứng của bọn chúng, có thực sự e ngại mà tránh đường cho ta hay không?”.

“Có phải bọn chúng chẳng những không sợ, còn bổ nhào tới mà ăn tươi nuốt sống ngươi?”.

Vô Ngân không nhịn được, hắn nhanh miệng hỏi tới.

“Không! Mọi chuyện không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Mới đầu, hai con cọp vì e ngại ta mà dừng làm “chuyện ấy”, sau đó, một trong hai con cọp quả thực bổ nhào tới ta. Nhưng ngươi biết không, hành động tiếp theo của nó là không ngừng đưa mũi vào mông ta, đã thế còn đưa lưỡi liếm vào nữa. Thế là con cọp còn lại bỗng nhiên tức giận, nhe nanh múa vuốt vồ tới”.

Nghe tới đây, hàm răng Vô Ngân đã ê lên thành từng đợt. Rốt cuộc hắn đã hiểu lý do, con Thông Linh Cọp liếm vào mông Tử Long hẳn là cọp cái. Mùa Xuân là thời gian sinh sản của Dị thú, Tử Long chẳng những phá hỏng chuyện vui của người ta, khí tức Thần Thú của nó vô tình cướp đi bạn tình của cọp đực, thù cướp vợ ngay trên giường là thù bất động đái thiên, một khi “tinh trùng đã dồn lên tới não”, dù là Thần Thú đi chăng nữa cũng sẽ liều chết xông vào mà trút giận.

Có điều, Vô Ngân không khỏi thắc mắc, Tử Long vốn là ngựa, thế quái nào lại thu hút được bạn tình của một giống loài khác.

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Vô Ngân, Tử Long làm như vô tội mà kể tiếp.

“Lúc ấy, ta biết mình đã phá hỏng đại sự của tên kia, nên nhượng bộ rút lui mà không hề đánh trả. Ta dứt khoát chạy đi, nhưng chẳng hiểu sao, con cọp liếm mông ta lúc trước cứ một mực chạy theo. Thế là, dù có chạy nhanh đến mấy, hai con cọp kia vẫn một mực bám riết lấy ta”.

“Ta đoán! Ngươi lại lạc vào một cái ổ Dị thú khác?”.

Vô Ngân nhíu mày hỏi, hắn biết mọi chuyện lúc này không còn đơn giản như trước nữa rồi.

Tử Long nhanh nhảu gật đầu đáp.

“Đúng! Ta chạy loạn, nào ngờ đụng phải một cái hang gấu”.

“Ngươi đừng nói là ở đó có hai con gấu, và chúng cũng đang làm chuyện ấy nha?”.

Lần này, giọng Vô Ngân có chút tiếu ý mà gặng hỏi.

Tử Long lắc lắc cái đầu phản bác, đám lông mượt mà trên cổ bởi vậy mà bồng bềnh, múa loạn lên từng hồi, trông vô cùng đẹp mã. Sau đó nó mới nói.

“Không! Lần này có tới năm con gấu, là con gấu mẹ đang cho bốn con gấu con bú. Nhìn thấy ta và hai con cọp chạy tới, nó gầm lên giận dữ. Nhận thấy khí thế của gấu mẹ hơn hẳn ta một bậc, ta liền bùng phát toàn bộ khí tức Thần Thú một lần nữa. Thế rồi, bỗng nhiên thần tình nó dịu lại, không còn hung dữ nữa. Thế nhưng, giống như con cọp lúc trước, gấu mẹ bỗng dưng âu yếm mà liếm mông ta. Vì quá sợ hãi, ta… ta tiếp tục chạy”.

Tới đây, Vô Ngân thầm phỏng đoán trong đầu, có lẽ con gấu mẹ kia là Địa Đầu Hùng – Dị thú cấp 5, xét về thực lực thì quả nhiên hơn Tử Long đang trong bộ dạng ấu niên một bậc.

Và rồi, Tử Long lần lượt kể thêm một loạt biến cố đằng sau nữa, từng cái ổ Dị thú cường đại của Bạch Mã sâm lâm đều được nó ghé thăm, kéo theo “gia chủ” mà chạy loạn khắp chốn rừng sâu, gây náo động cả cánh rừng.

Vô Ngân thầm tặc lưỡi, quả thật Tử Long không làm gì sai, cái sai là khí tức Thần Thú của nó có vấn đề. Đúng như lời nó nói, Hoàn Đồng Thần Thụ ngoài việc biến nó trở về ấu niên, hẳn là còn tác dụng thu hút bạn tình.

Nhưng trước giờ, Vô Ngân chưa đọc qua điển tịch nào nhắc đến chuyện này cả, hắn đoán, công năng của Hoàn Đồng Thần Thụ nếu chỉ dừng lại ở việc cải lão hoàn đồng thì chắc chắn không thể nào có thứ hạng cao đến như vậy trong Linh Thụ Bảng được. Bởi trước đây, chỉ với hai con Dị thú cấp 3 thôi đã san bằng một mảng lớn Cúc Phương sâm lâm, sức mạnh của Thần Thú hẳn sẽ phải vượt trội hơn nhiều, nếu so sánh có lẽ chênh lệch như giữa trời và đất.

“Thôi! Từ nay về sau, ngươi nên nội liễm khí tức của Thần Thú. Đợi vào Kinh đô Lai Châu, ta sẽ tìm điển tịch nghiên cứu giúp ngươi”.

Vô Ngân cười hòa ái và nói lời an ủi, hắn biết chuyện này không thể mãi trách cứ Tử Long được.

Nghe vậy, đầu Tử Long khẽ gật, cái miệng đầy lông nhếch lên, nở một nụ cười hòa giải, khoe ra bộ răng trắng hếu đều tăm tắp. Nhưng câu nói tiếp theo của Vô Ngân, ngay lập tức dập tắt nụ cười trên miệng nó.

“Nhưng ta nhắc ngươi! Con đường phía trước ta sẽ làm chủ, ta không muốn vô cớ phát sinh bất cứ một mối nguy hại nào nữa. Ngươi hiểu không?”.

Tử Long vội gật đầu, biến cố vừa rồi đã dọa nó sợ. Thế giới mới này có hơi kỳ quái so với sự tưởng tượng ban đầu, nó đành thu lại cái tôi của mình mà theo sau Vô Ngân.

Khi Vô Ngân và Tử Long đạt thành hiệp nghị, cả hai đều không nói gì cả, họ đưa mình vào trạng thái nghỉ ngơi. Cả một ngày tra tấn thể lực ở cường độ cao, chuyện phục hồi là điều cấp thiết.

Theo Vô Ngân, việc náo loạn Bạch Mã sâm lâm cần một chút thời gian để thần trí của đám Dị thú kia bình thường trở lại. Hắn quyết định nán lại nơi đây thêm một ngày nữa rồi mới rời đi, như vậy mới đảm bảo an toàn.

Mới ngày đầu xuống núi, bộ đôi “hoàn cảnh” đã chật vật không thôi. Kế hoạch bộ hành ra khỏi Bạch Mã sâm lâm phát sinh thêm một ngày, Vô Ngân chỉ biết thở dài cười khổ. Nhưng rồi, rất nhanh hắn đã lấy lại được sự tự tin vốn có của mình.

Năm dài tháng rộng, hà cớ chi phải muộn phiền chỉ vì một điều nhỏ nhặt, còn nhiều khó khăn và thử thách chờ đợi ở phía trước, cứ như lời Bụt nói: “đến thì đón, đụng thì trụng” mà thôi.

………….

Sau tám ngày trèo đèo lội suối, Vô Ngân và Tử Long rốt cuộc cũng sắp ra khỏi địa phận Bạch Mã sâm lâm. Lúc này trời đã ngả chiều tà, cả hai cũng bắt đầu thấm mệt, chiếc bụng đói không ngừng kêu réo, nhắc nhở bọn họ phải kiếm gì đó bỏ vào bụng.

Những ngày này, Tử Long vô cùng hợp tác với Vô Ngân, hắn nói gì nó làm cái đó, điệu bộ cực kỳ ngoan ngoãn. Đôi lúc, Vô Ngân còn tưởng rằng, vai vế của hắn ở cái nhà này đã được cải thiện, không còn một Vô Ngân thấp cổ bé họng nữa rồi.

Ngoài việc bộ hành, thỉnh thoảng cũng xảy ra xung đột, Vô Ngân cũng chẳng phải đấng toàn năng mà hoàn toàn nằm lòng Bạch Mã sâm lâm rộng lớn. Lãnh thổ Dị thú không phải lúc nào cũng y như trong trí nhớ của hắn, nhiều ổ Dị thú vốn trước đây vô cùng hung hiểm, nhưng giờ đây Dị thú đã đi đâu mất, lúc này trở thành nhà của một số loài mãnh thú. Thế nhưng, nhiều nơi tưởng chừng là an toàn, nay lại biến thành hang ổ của Dị thú, vạn vật đều thay đổi theo sự biến hóa của tự nhiên.

Không ít lần Vô Ngân đụng độ Dị thú mạnh mẽ mà đánh nhau đến kiệt sức, không phải là hắn không chạy được, với những đối thủ ngang tầm, hắn ép mình phải chiến đấu để luyện tập thêm.

Tử Long cũng giống như Vô Ngân, thỉnh thoảng sẽ phải xuất thủ. Vô Ngân muốn thông qua chiến đấu để nhìn xem nó làm được gì, có kích phát được năng lực nào nữa không.

Nhưng kỳ quái thay, tất cả những gì Tử Long thể hiện chỉ là sức mạnh cơ bắp tương đương một con Dị thú cấp 6 mà thôi, ngoài linh trí chẳng khác gì loài người, còn lại chẳng có gì nổi trội.

Sau vài lần như vậy, Vô Ngân cũng đành buông tha cho Tử Long, không ép nó phải chiến đấu nữa.

Mặt trời đỏ ửng lặn dần về phía tây, để lại những bóng cây kéo dài trên mặt đất. Đứng trên một gò đất cao, mắt Vô Ngân hướng về mặt trời, bàn tay chai sạn nâng niu một chiếc lọ nhỏ màu hồng, miệng hắn khẽ cười, nụ cười của sự nhớ nhung và hoài niệm.

“Nguyệt Nhan! Ta từng cõng nàng đứng đây mà nhìn ngắm mặt trời. “Bình minh” trong mắt nàng cũng là bình minh trong tim ta. Đợi ta nhé”.

Dứt lời, Vô Ngân áp nhẹ chiếc lọ vào trong ngực mình. Tro cốt Thất công chúa được hắn thu lại, mỗi lần nhớ nàng, hắn đều lấy ra mà trò chuyện.

“Vô Ngân! Đi thôi, trời sắp tối rồi, chẳng phải ngươi nói phía trước có một ngôi làng nhỏ sao? Ta hy vọng đêm nay không phải làm bạn với sương và gió nữa”.

Giọng Tử Long thúc dục vọng lại từ xa, nó hứng khởi với những gì sắp thấy. Không phải nó đang lo về nơi ăn chốn ở, thực chất, nó đang phấn chấn bởi lần đầu được tiếp xúc với nhân loại bản địa của Mộc Châu đại lục.

“Được, chếch về hướng Đông Nam có một ngôi làng, chúng ta sẽ xin tá túc ở đó một đêm, xem như cho ngươi làm quen với con người ở thế giới này”.

Vô Ngân thản nhiên đáp lại, lời của hắn như gãi đúng chỗ ngứa của Tử Long, làm nó nhìn hắn với một con mắt khác, trông mỗi lúc một thuận mắt hơn.

Cả hai cứ như vậy mà chạy nhanh về hướng Đông Nam. Càng gần ra khỏi Bạch Mã sâm lâm, sự nguy hiểm của núi rừng cứ như vậy mà giảm đến bội phần. Vậy nên, sát bìa sâm lâm mới có một ngôi làng nhỏ do con người an cư mà sinh sống.

Sau một giờ phi thân tốc hành trong rừng rậm, Tử Long chạy đằng trước bỗng nhiên dừng lại, vó ngựa thắng gấp cày sâu xuống nền đất ẩm, tạo thành bốn đường rãnh dài trên đó.

“Khịt… khịt”.

Tử Long đưa cái mũi nhỏ của mình lên không trung mà hít lấy hít để. Tưởng chừng vì chạy quá mệt nên mới có biểu hiện như vậy.

“Tử Long! Có chuyện gì vậy?”.

Vô Ngân nhẹ nhàng đáp ngay bên cạnh Tử Long, sắc mặt hắn có chút đanh lại, hắn cũng nhận ra có cái gì đó không đúng.

“Ưm! Huyết tinh bực này? Lâu rồi mới ngửi thấy”.

Tử Long trả lời có chút thản nhiên, nhưng sâu trong đôi mắt to tròn là một tia lãnh ý.

--------- HẾT CHƯƠNG 82 ---------