CHƯƠNG 83: HUYẾT ÁN ĐÊM GIAO THỪA
An Thượng là một ngôi làng nhỏ ẩn mình trong Bạch Mã sâm lâm, nơi nó tọa lạc không nằm sâu trong rừng núi, nhưng cũng đủ cách biệt với thế giới bên ngoài. Vốn nó được lập bởi một nhóm người dân tộc thiểu số, hiện có khoảng bốn mươi hộ dân, họ hiếm khi ra khỏi bìa rừng, lấy nghề săn bắt và thu gom thảo mộc để mưu sinh.
Tuy vô cùng hoang sơ, nhưng làng An Thượng không hẳn là một địa danh bí ẩn, tên của nó vẫn nằm trong bản đồ của Mộc Long đế quốc. Thỉnh thoảng, một vài nhóm thương nhân lặn lội đường xa vào tới đây để thâu mua tài nguyên với giá rẻ, thường thì họ sẽ bị ép giá bởi những gã thương nhân giảo hoạt và giàu có, nhưng cũng chịu thôi, người ta đã không quản nguy hiểm mà đi vào đây, chính điều ấy cũng thất thoát của họ một đống tiền rồi.
Những ngôi nhà gỗ ở làng An Thượng khác xa với nhà trong thành thị. Tại đây, nhà không chỉ là nơi ở, mà còn là nơi trú ngụ an toàn, bảo vệ con người tránh khỏi sự lăm le của mãnh thú. Những ngôi nhà được dựng lên san sát vào nhau, xếp thành một hình tròn khá lớn, mặt sau ngôi nhà đều hướng ra bên ngoài và được gia cố vô cùng chắc chắn, tạo nên một bức thành lũy hình tròn bằng gỗ. Cứ cách vài căn nhà là một cái chòi thô sơ được dựng lên, nơi đây dành cho các cung thủ thay phiên nhau quan sát, bảo vệ cho ngôi làng.
Trời chập tối, khi những tia nắng cuối cùng đã khuất sau rặng núi từ lâu, làng An Thượng hôm nay lại sáng hơn thường ngày, Mộc Linh Đăng vốn là một mặt hàng xa xỉ, nay được treo dày trên con đường lớn trong làng. Trước cổng mỗi căn nhà là những chiếc lồng đèn đỏ thắm đang không ngừng xoay vòng vòng theo chiều gió. Thêm nữa, những chậu hoa cúc xinh đẹp với đa dạng màu sắc được xếp gọn trong sân, mang lại không khí tươi vui hơn bao giờ hết.
Từ xa, Làng An Thượng tựa như một bánh xe ngựa tròn trĩnh, nó phát ra ánh sáng lung linh và huyền ảo giữa góc rừng tăm tối. Hàng năm, vào thời điểm này nó đều trở nên đẹp đẽ như thế, bởi lẽ, hôm nay là giao thừa, người người, nhà nhà đều cùng nhau trang hoàng ngôi làng mình thật đẹp để đón chào năm mới.
“Leng keng! Leng keng!”.
Gió Xuân từ trên trời sà xuống, làm lay động những chiếc chuông gió treo trước hiên nhà. Thế nhưng, đó là tất cả những gì có thể nghe được, lẽ ra thời khắc này không khí phải rất rộn ràng và nhộn nhịp.
Dưới ánh sáng mờ ảo, con đường lớn vắng hoe không một bóng người. Có chăng chỉ là những cơn gió cuốn theo vài chiếc lá, nếu cảm nhận thật kỹ, trong cơn gió kia còn mang theo một thứ nữa, đó là… mùi tanh của máu.
Dọc theo con đường lớn, nó dẫn đến một bãi đất trống nằm chính giữa ngôi làng, đây thường là nơi để thôn dân tập kết tài nguyên mỗi khi có thương nhân từ bên ngoài tới, hoặc là nơi tổ chức các lễ hội truyền thống hàng năm, đặc biệt là lúc chào đón giao thừa, lửa trại sẽ được đốt lên thật lớn, hòng xua đi tà khí trong năm và đón nhận thật nhiều may mắn.
Lúc này đây, mảnh đất nhỏ ở trung tâm đã đứng chật kín người. Lửa trại đã được đốt lên từ lâu, nhưng nào có không khí hân hoan, nhộn nhịp như trong tưởng tượng. Không khí lặng im đến đáng sợ, dưới ánh lửa bập bùng, hiện ra từng khuôn mặt xanh mét, mắt họ goằm xuống đất, nỗi sợ hãi khiến họ không thể ngẩng đầu lên. Thỉnh thoảng có tiếng trẻ con khóc ré, âm thanh trong vắt nhưng chói tai, không ngừng cứa vào trái tim của những con người yếu đuối.
Một người phụ nữ trung niên vội dùng bàn tay bịt miệng đứa con mình lại, cả người run rẩy ôm chầm lấy đứa nhỏ vào trong lòng, nhưng càng làm vậy đứa nhỏ khóc càng lớn, tiếng u u phát ra từ kẻ tay, trong cuống họng, đứa nhỏ nấc lên thành tiếng.
“Xoẹt”.
Không biết từ đâu ra, một ánh sáng vàng nhạt chợt lóe lên, tựa như ánh trăng huyền ảo.
“Phốc… phịch!”.
Thân hình cả hai mẹ con đang ôm ấp nhau ngã nhoài ra mặt đất, dòng máu nóng hổi tràn ra, một mảng cỏ vốn đang xanh mướt chợt nhuộm thành sắc đỏ.
“Không! Các ngươi… các ngươi! Quân giết người…, trả lại mạng vợ con ta đây!”.
Không khí tĩnh lặng bỗng nhiên bùng nổ, từ trong đám đông, một nam tử hét lớn mà chạy lại ôm chầm lấy hai người nằm gần đó. Mắt hắn đỏ ngầu, nét mặt hung tợn đến cùng cực, nào còn dáng vẻ hiền lành, chất phát của một thôn dân. Hai bàn tay nhuốm đầy máu không ngừng lay động người nằm bên dưới, miệng hắn gằn lên trong uất hận.
“Mục nhi! Cửu nhi! Ta… ta liều mạng với các ngươi!”.
“Xoẹt”.
Một lần nữa ánh trăng vàng nhạt lại hiện lên, mọi thứ trở nên im bặt, không một tiếng kêu la, không một lời oán thán, đầu người đàn ông gục xuống, sà vào lòng vợ và con mình.
Thảm cảnh xảy ra khiến ai ai cũng sợ hãi, mới đây thôi, một gia đình ba người đã không còn nữa. Hơn một trăm người lẳng lặng đứng nhìn, bàn tay họ siết chặt, không ít bờ môi đã bị hàm răng chính mình cắn nát. Sự bất lực và tuyệt vọng không ngừng quấn lấy nơi đây.
Đột nhiên, một giọng nói hữu lực nhưng vô hồn vang lên, dội thẳng vào những trái tim nhỏ bé.
“Mới hơn ba mươi người mà thôi! Làm loạn bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!”.
Lời vừa dứt, một Hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, thân hình cao lớn được giấu kín trong bộ y phục màu đen. Ẩn sâu trong chiếc mũ trùm đầu là một chiếc mặt nạ với nhiều họa tiết kỳ quái, nhưng nổi bật nhất chính là tiêu ký hình trăng khuyết màu vàng nhạt ở giữa trán, tôn lên sự nguy hiểm và bí ẩn. Trên tay gã, một thanh Nguyệt nhận còn loang lổ máu, từng giọt, từng giọt cứ như vậy mà nhiễu xuống đất. Chừng ấy đủ nói lên rằng, gã chính là kẻ vừa rồi thẳng tay hạ sát một gia đình.
Giữa vòng tròn được tạo bởi những con người tuyệt vọng, Hắc y nhân khoan thai mà đứng, gã tựa như một vị Tử thần trong truyền thuyết, hễ điểm tới ai là kẻ đó phải chết.
Cách Hắc y nhân khoảng mười bức chân là một ông lão già nua đang khúm núm đứng, sự sợ hãi hiện rõ trên từng nếp nhăn trên khuôn mặt. Dưới chân, một thằng bé trạc bảy, tám tuổi đang ôm lấy bắp đùi lão, nhưng lạ thay, nó khác với những đứa trẻ đồng trang lứa, đôi mắt ngây thơ dán chặt vào thân hình Hắc y nhân gần đó, từng tơ máu lan tràn trong mí mắt, toát lên sự căm phẫn đến cùng cực.
“Đàm Nhất Vong! Một già làng như ngươi, nguyện để họ vô duyên vô cớ mà chết hay sao? Nói! Thứ kia ngươi giấu ở đâu?”.
Hắc y nhân lần nữa lên tiếng, ẩn trong lời nói vô hồn là muôn vàn sát khí, vồ vập vào tấm thân già yếu của ông lão.
“Ta… ta không biết Hoạt Thi Bí Điển trong miệng các ngươi là gì. Chúng ta chỉ là thường dân lương thiện, dựa vào Bạch Mã sâm lâm mà sống qua ngày. Ta… ta xin ngươi! Ngươi… ngươi đừng lạm sát người vô tội nữa!”.
Ông lão Nhất Vong thoáng giật mình khi kẻ bí ẩn kia nói chính xác cả tên lẫn họ của mình, sau đó lắp bắp trả lời trong sợ hãi, vẻ mặt lão không giấu được sự thống khổ khi nhìn thấy hơn ba mươi cỗ thi thể nằm la liệt trước mắt mình.
“Có vẻ như… ba mươi tư người là chưa đủ”.
Đáp lại lời Nhất Vong, Hắc y nhân cười gằn mà nói lời đe dọa. Thế rồi, gã nhẹ nhàng xòe ba ngón tay đen kịt lên cao, tựa như là một ám hiệu nào đó.
“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”.
Tức thì, ba âm thanh sắc bén lần lượt vang lên, ba người nữa ngã gục trong vũng máu. Kẻ ra tay là thủ hạ của Hắc y nhân kia, hành động bất ngờ này khiến những con người thiện lương nơi đây phải co rúm lại, tim đập mỗi lúc một nhanh, treo cao đến đỉnh điểm.
“Ngươi…!”.
Nhất Vong run run ngón tay chỉ thẳng vào Hắc y nhân, cơn giận khiến lão không nói thành lời, hoặc có thể là sự sợ hãi đã lấy đi toàn bộ sự can đảm của lão.
Đột nhiên, một người phụ nữ trong bộ dạng lam lũ hét lớn.
“Già làng! Đồ ngươi cất giấu ở đâu, mau đưa cho họ đi, ngươi không đưa, bọn ta sẽ chết”.
Áp lực dồn nén khiến người có tâm hồn yếu đuối nhất phải vùng vẫy. Kế tiếp, hàng loạt âm thanh lớn nhỏ vang lên từ các thôn dân khác, một mực ép thúc Nhất Vong phải giao đồ ra.
“Các ngươi… các ngươi!”.
Nhất Vong lần nữa chỉ tay về đám dân làng, lần này không phải là tức giận, mà là sự ngạc nhiên trong cơn tuyệt vọng.
“Đấy! Ngươi thấy chưa! Ai cũng có quyền được sống. Ngươi đừng lấy họ ra mà làm bia đỡ nữa!”.
“Ta… ta quả thật không giấu cái gì hết! Đến cái tên Hoạt Thi Bí Điển là gì ta cũng chưa từng nghe qua. Sao… sao các người không chịu tin ta?”.
Nhất Vong tức giận mà hét lớn, lần này lão không chỉ muốn nói cho Hắc y nhân kia nghe, mà cả toàn thể những người đang đứng ở đây nữa.
Dưới chân Nhất Vong, thằng bé đã níu chặt y phục của lão, ẩn trong ống tay áo của nó là môn thanh đoản kiếm sắc nhọn, thời thời khắc khắc có thể rút ra để liều mạng với bọn sát nhân hung ác.
“Chậc chậc! Có vẻ như ngươi từng quên mình là ai. Vậy để ta nhắc cho ngươi nhớ”.
Dứt lời, Hắc y nhân phi thân về phía trước, Nguyệt nhận tròn xoe xoay tít trong tay, rít lên một tràng âm thanh ghê rợn. Chưa hết, mộc lực của gã mạnh mẽ tuôn trào, tầng tầng ánh sáng vàng nhạt quấn lấy lưỡi Nguyệt nhận.
“Nguyệt Sát Bộ Pháp”.
Hắc y nhân gằn giọng, gã vung mạnh cánh tay, Nguyệt nhận tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, dư ảnh vàng nhạt để lại trong hư không, tựa như muốn vẽ ra một vầng trăng thực thụ. Một kích này gã nhắm tới cánh tay phải của Nhất Vong, muốn phế đi một chi của lão.
“Xoẹt… cheng”.
Khoảnh khắc Nguyệt nhận cách cánh tay Nhất Vong chỉ trong gang tấc, một thanh đoản kiếm màu xám tro đâm mạnh vào nó, khiến quỹ đạo lệch đi trong tích tắc.
“Xoạt! Vút… vút… phập!”.
Tiếng tay áo của ông lão Nhất Vong bị xé mở, nhưng rất may không tạo ra thương tổn gì. Thanh đoản kiếm vì va chạm vừa rồi mà văng đi, mũi kiếm cắm ngập sâu vào một thân cây gần đó.
Giật mình trước biến cố vừa rồi, Hắc y nhân vội thối lui về sau bảy bước, mắt gã nhìn chằm chằm vào thằng bé dưới chân Nhất Vong, bởi lẽ, chính nó là người cản lại một kích vừa rồi.
“Bình nhi! Con không sao chứ?”.
Nhất Vong nhất thời lo lắng, lão hạ thấp người, quỳ một gối xuống đất mà vội hỏi.
“Con không sao! Vong bá bá đừng lo”.
Thắng bé cất giọng trả lời, vì nhỏ tuổi mà thập phần non nớt. Nhưng trên bàn tay phải, hổ khẩu đã rách toạc, máu ứa ra ướt đẫm bàn tay, thoáng chốc, một luồng mộc lực màu xám gần như trong suốt bao phủ lấy bàn tay, khiến cho máu ngừng chảy. Một kích kia quá mạnh, lực phản chấn khiến thằng bé bị thương mà mất đi khả năng chiến đấu. Nhưng với một đứa nhỏ mới bảy tuổi, cản được một kích kia đã là điều không tưởng.
“Kết Tinh đại viên mãn?”.
Đằng sau chiếc mặt nạ, Hắc y nhân bởi kinh ngạc mà thầm hô lên, gã không ngờ một thằng nhóc như vậy mà đã sở hữu tu vi sánh ngang với mình. Chỉ có điều, cơ thể thằng nhóc vốn chưa trưởng thành, xét về sức mạnh, so với một kẻ trưởng thành như gã là kém xa.
“Khặc khặc! Giết thiên tài là nghề của ta”.
Nói rồi, Hắc y nhân lao nhanh về phía hai người già trẻ, lần trước chỉ là một chiêu tùy tiện, lần này gã thực sự nghiêm túc.
“Nguyệt Sát Ám Quang”.
Nguyệt nhận xoay tít, bóng trăng phát ra đã gấp đôi lúc trước, không khí như bị cắt xén thành từng mảnh.
Cảm nhận được sát khí, thằng bé mạnh mẽ đẩy Nhất Vong ra đằng sau, thân hình nhỏ nhắn lập tức chắn ở phía trước, mộc lực phun trào, không biết từ đâu móc ra hai thanh chủy thủ. Đối diện với khí thế của Hắc y nhân, thằng bé chỉ như một ngọn đèn leo lét trước cơn bão. Thế nhưng, đôi mắt nó vẫn toát ra sự can đảm, sẵn sàng bảo vệ Nhất Vong dù cho có phải chết.
“Cheng… bịch… bịch… bịch”.
Đột nhiên, dị biến xảy ra, một bóng đao mỏng cánh ve chặn ngay trước mặt thằng bé, nó chém mạnh vào thanh Nguyệt nhận, bóng trăng vàng nhạt được đúc bằng mộc lực tức thì vỡ tan như bọt nước. Tiếp đó, hai thanh vũ khí ma sát vào nhau, bắn ra vô số tia lửa.
Lực phản chấn vô cùng mạnh, Hắc y nhân bị đẩy ngược ra sau, chân gã dẫm mạnh xuống nền đất, cả người lộn vòng ra sau, tuy có chút chật vật nhưng động tác vô cùng điêu luyện và thanh thoát.
Và rồi, một giọng nói chính trực vang lên ngay sau đó.
“Thân thủ không tệ nha! Nhưng giết con nít là ngươi sai rồi!”.
--------- HẾT CHƯƠNG 83 ---------