Chương 81: Tử Long thi triển thần uy

CHƯƠNG 81: TỬ LONG THI TRIỂN THẦN UY

“Kẹt…”.

Cánh cửa gỗ dần khép lại, bàn tay Vô Ngân miết nhẹ lên từng thớ gỗ có chút sần sùi bởi mưa nắng. Lần trước cũng vậy và lần này cũng thế, bởi đây là lần thứ hai hắn xa nhà.

Hít một hơi thật dài, từng giọt nắng ấm áp quyện theo hơi thở của Vô Ngân mà chui vào chiếc lồng ngực to lớn, hắn không chỉ muốn mình thanh tĩnh hơn, mà còn muốn lưu giữ lại cái cảm giác yên bình và ấm áp nơi đây vào trong trí nhớ của mình.

Lịch duyệt Hồng trần lúc trước chỉ vì nhiệm vụ nên mới rời đi, hiển nhiên trong lòng sẽ mang một chút không nguyện ý. Nhưng lần này lại khác, Vô Ngân rời đi không phải vì ép buộc, chuyến đi này của hắn mang chí nguyện trở thành một cường giả, hắn đi là vì chính mình, vì Nguyệt Nhan, vì một tương lai được kề vai sát cánh cùng cha và Bụt.

“Vô Ngân! Đi thôi, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi!”.

Bỗng nhiên một tiếng thúc dục vang lên. Gần đó, trái ngược với bộ dạng lưu luyến không nỡ rời xa của Vô Ngân, “chú ngựa nhỏ” Tử Long lúc này như vừa mới mở được cánh cửa sắt trong tâm hồn mình, nó ngóng chờ từng giây từng phút để bước ra thế giới ngoài kia, nơi mà ba mươi năm qua chỉ có thể nghe qua lời dụ dỗ của Bụt.

Bị kéo đột ngột ra khỏi thế giới nội tâm, Vô Ngân tỏ ra không vui mà quát lớn.

“Ngươi vội cái gì? Mấy chục năm rồi không phải chui rúc một chỗ sao? Ở lâu chút nữa ngươi sẽ chết à?”.

Ấy vậy mà Tử Long xem lời Vô Ngân như tiếng muỗi vo ve ngoài tai, nó thản nhiên nói.

“Lòng ta đã thông, ta không muốn chết già ở nơi này nữa, Mộc Châu đại lục sẽ là bàn đạp đầu tiên, để ta trở lại với đỉnh cao năm xưa”.

Vô Ngân nghe được những lời này, lòng hắn chợt nở rộ, vui mừng khôn siết. Hóa ra điệu bộ giận dữ vừa rồi là diễn cho tên kia xem, hắn muốn lần nữa kiểm chứng phản ứng của con ngựa nổi tiếng là cứng đầu cứng cổ kia. Nó từng khiến cho Bụt, một con “cáo già” phải lao tâm khổ tướng trong suốt ba mươi năm mà không xoay chuyển được gì.

Nào ngờ, khi vào tay Vô Ngân, chỉ bằng một câu nói bâng quơ đã thông não được nó. Hắn thề, khi trở lại Kinh đô Lai Châu sẽ hậu tạ Qua Long thật lớn.

Chưa từ bỏ ý định, lần nữa Vô Ngân hắng giọng mà lên tiếng.

“E hèm! Ta nghe Bụt nói, để chữa bệnh thì mới đem ngươi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên. Nhưng giờ bệnh ngươi đã khỏi, thiết nghĩ… ngươi nên ở lại Bạch Mã sâm lâm…”.

“Không được!”.

Lời Vô Ngân chưa dứt, Tử Long đã xen vào, nó trầm giọng nói.

“Ngươi thì biết cái gì, ta vốn lựa chọn đồng nguyên với thế giới này, không phải chỉ vì lòng ta thông suốt. Với thân thể lúc trước, đi theo chỉ là gánh nặng cho ngươi, con đường tu luyện lắm chông gai, chỉ có cầu phú quý trong nguy hiểm thì mới có thể nhanh đột phá. Là ta không muốn trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngươi bỏ ta lại mà chạy mất, chết như vậy… không đáng”.

“Mẹ… mẹ kiếp! Lại có lý do này nữa sao, sợ liên lụy đến ta thì cứ nói thẳng, đã ngượng mồm rồi còn làm bộ làm tịch”.

Trán Vô Ngân lúc này tràn đầy hắc tuyến mà thầm chửi trong bụng. Nhưng trái lại, lòng hắn rất vui, nếu đã nói tới như vậy, ít ra Tử Long đã xem hắn là người nhà.

Vui thì vui nhưng mặt Vô Ngân vẫn chưa giãn ra một tí nào, trán vẫn nhăn tít lại. Hắn nghiêm túc hỏi.

“Vậy tu vi hiện tại của ngươi là gì?”.

“Thần Thú cấp 1, nhưng vì cơ thể bị biến về ấu niên, sức mạnh chỉ ngang Dị thú cấp 6”.

Tử Long nhanh nhảu trả lời, dường như nó sợ Vô Ngân không cho mình đi cùng.

“Vậy, những thần thông lúc trước…”.

“Ta đã tán công mà tự phế rồi, muốn phát uy còn phải suy nghĩ, lo được lo mất mà kháng cự với Pháp tắc, như vậy phiền lắm! Hơn nữa, ta muốn đồng nguyên với thế giới này, mạnh lên bằng một cách khác. Chẳng phải năm xưa ta yếu đuối nên mới trọng thương hay sao, không bằng mạnh mẽ đi lên bằng một con đường mới, phá bỏ cực hạn năm xưa”.

Tử Long không đợi Vô Ngân hỏi cho hết câu thì đã trả lời. Những gì nó nói chứng tỏ đạo tâm vô cùng kiên định, tu vi mất đi, nhưng ý chí của một kẻ từng là cường giả là không bao giờ phai nhạt.

Chợt Vô Ngân mỉm cười, một nụ cười thỏa mãn, hắn không ngờ Tử Long đã thay đổi đến bực này. Nhìn sâu vào “chú ngựa con” trước mặt, ngọn lửa trong lòng bùng lên, tay nắm chặt thành quyền mà đưa về phía trước, hắn quyết tâm nói.

“Được! Tử Long! Ta và ngươi sẽ lấy Mộc Châu đại lục làm đá mài đao, dấu chân cường giả ở thế giới này ắt sẽ có hai ta sánh bước”.

“Ta thì nhanh thôi, ít ra cũng là Thần Thú, còn ngươi thì… Hài! Đừng cản con đường cường giả của ta”.

Tử Long chẳng thèm phối hợp làm kẻ tung người hứng, nó nhổ ra một câu khinh bỉ rồi quay đít rời đi, tiện thể dập tắt luôn ngọn lửa nhiệt huyết của tuổi trẻ vừa mới được thắp lên bởi ai kia.

Nhìn cái đuôi xinh đẹp phe phẩy trong sự phấn khích ở đằng xa, Vô Ngân nghiến răng ken két, hắn lầm bầm.

“Khốn kiếp! Bản tính đanh đá này không nên có ở một con ngựa đực à nha”.

………….

Đầu Xuân, Bạch Mã sâm lâm mang trong mình một năng lượng tươi mới. Mộc lực không biết từ đâu ùa về, nuôi dưỡng thêm hàng triệu mầm non Linh thụ. Mặt trời ấm áp hòa vào cơn gió nhẹ, chúng tinh nghịch dạo chơi khắp nơi, không ngừng lay động từng tán cây, ngọn cỏ, tựa như bàn tay của mẹ thiên nhiên, đang vỗ về đàn con nhỏ dại.

Cùng với âm thanh lanh lảnh của chim hót, vượn kêu. Nhiều Dị thú với thân hình dị hợm thi nhau gầm gừ như cũng muốn khoe giọng. Tươi đẹp và đáng sợ, hai sắc thái vốn có của Bạch Mã sâm lâm như muốn quyện lại vào nhau, tạo ra một bản hòa âm du dương và rùng rợn.

“Hộc! Hộc! Phì…”.

“Hộc! Hộc! Vô Ngân! Chạy… chạy mau!”.

Tử Long phi nước đại với tứ chi ngắn ngủn của mình, miệng nó không ngừng hét lớn về đằng trước.

“Khốn nạn! Ngươi là con Báo chứ nào phải là Ngựa”.

Trên một cành cây cao, Vô Ngân tức giận mà chửi đổng lên. Mắt hắn nhìn về đằng xa, đồng tử co rụt liên hồi.

Phía sau Tử Long, hàng trăm Dị thú đang hăm he hàm răng sắc nhọn, lớn có, nhỏ có. Trên khóe miệng, nước miếng của chúng chảy dài, theo mỗi nhịp chạy mà không ngừng tóe ra tứ phía, nhếch nhác và hôi hám vô cùng.

Tử Long vừa chạy vừa la hét, khí chất cao cao tại thượng dường như mất sạch. Nó không ngờ lần đầu tiên xuống núi, thế giới mới chào đón một vị cường giả nồng nhiệt đến như vậy. Lúc này đây, nó hối hận không thôi về sự ương bướng của mình.

Trở lại nửa ngày trước, sau khi đồng hành cùng Vô Ngân được vài giờ, Tử Long bắt đầu mất kiên nhẫn.

Theo lời Vô Ngân kể, một mực bộ hành về phương Nam khoảng mười ngày đường sẽ ra khỏi Bạch Mã sâm lâm. Tưởng chừng sẽ chỉ đi theo một con đường thẳng, Vô Ngân không ngừng dẫn dắt Tử Long hết quẹo trái rồi rẽ phải, lòng vòng đến loạn não. Tuy Vô Ngân tỏ ra rất thông thạo và quen thuộc trên mọi quãng đường, thế nhưng nó lại vô tình thách thức bản tính cao ngạo của Tử Long.

“Vô Ngân! Sao không đi một đường thẳng cho nhanh?”.

Tử Long đi đằng sau, lòng có chút hậm hực thốt lên, cước bộ của nó rất lẹ, lại thêm thân hình nhỏ nhắn, luồn lách khéo léo qua những bụi gai sắc nhọn.

“Xoẹt! Xoẹt!”.

“Không được đâu! Khắp nơi là hang ổ của Dị thú, đi qua lãnh thổ của chúng khác gì tự tìm chết”.

Vô Ngân bình thản trả lời, tay hắn không ngừng chém loạn Vô Hình Đao để mở đường, nhìn như tùy ý nhưng đao pháp tinh chuẩn vô cùng, hẳn là hắn cũng đang luyện tập, muốn một công đôi việc.

“Ta là Thần Thú, chúng dám manh động làm càn sao? Năm xưa, khí tức Thánh Thú của ta tỏa ra bức người, nơi ta đi qua, vạn thú triều bái, ta…”.

Không đợi Tử Long khoe mẽ hết câu, Vô Ngân vội cắt lời.

“Thôi thôi! Ngươi đừng ăn mày quá khứ nữa. Về với thực tại mà sống đi, nghe lời ta, kinh nghiệm ở thế giới này ta hẳn hơn ngươi nhiều lắm”.

Lời Vô Ngân cực kỳ thẳng thắn, hắn chẳng bận tâm đến mặt mũi của Tử Long. Một phần đây là sự thật không thể chối cãi, một phần là hắn còn thù dai chuyện lúc sáng, ngươi đái vào mặt ta một bãi, ta quyết đái vào mặt ngươi hai bãi.

“Hừ! Chớ có khinh thường ta. Chống mắt mà xem ta thi triển thần uy, ngươi đi sau là được”.

Tử Long như chém đinh chặt sắt gằn giọng. Thoáng chốc, khí thế trên người nó bùng phát, đám lông dài mượt mà màu xám bạc trên lưng bỗng nhiên lơ lửng mà dựng lên, trông khí thế vô cùng.

Thế rồi, Tử Long nhanh chóng rời đi, phi thẳng hướng Nam mà chạy.

Vô Ngân đình chỉ mọi động tác, hắn đứng tần ngần nhìn bóng ngựa khuất dần sau những tán cây rậm rạp, sắc mặt hắn khác hẳn với lúc trước, nào còn sự bình thản vốn có, đôi mắt dần nhíu lại, khóe miệng vênh lên, cười như không cười mà nói khẽ.

“Ai da! Thần Thú ấu niên, thơm ngon bổ dưỡng như vậy, hy vọng nó chạy nhanh a”.

………….

Trở về với thực tại, Vô Ngân nhìn đám Dị thú mỗi lúc một gần, lúc này hắn muốn cười cũng không cười nổi. Vốn trong dự đoán của mình, Tử Long đi được một lúc ắt sẽ quay lại, cùng lắm là bị vài con Dị thú cấp cao đuổi theo.

Nhưng sau nửa ngày, chờ mãi không thấy Tử Long quay về, lòng hắn có chút xoắn xuýt, đôi lúc còn tưởng tượng ra cảnh nó bị Dị thú cắn nuốt.

Khi Vô Ngân định đứng dậy đi tìm, thì đã nghe tiếng Tử Long vọng lại từ xa. Khổ nỗi, theo sát cái đuôi của nó không chỉ có vài Dị thú như hắn lầm tưởng, mà có tới vài trăm con Dị thú gào rú theo sau, mới đầu hắn còn hoa mắt, tưởng như Dị Thú Triều Nguyên lần nữa xuất hiện tại Bạch Mã sâm lâm.

“Hộc! Hộc! Vô Ngân! Chạy… chạy mau!”.

Một lần nữa Tử Long hét lớn, nó chỉ còn cách chỗ Vô Ngân khoảng chừng năm mươi mét.

“Thông Linh Cọp – Cấp 6”.

“Địa Đầu Hùng – Cấp 5”.

“Ngũ Sắc Linh Hầu – Cấp 5”.

“Tam Nhãn Độc Xà – Cấp 6”.

“Mẹ… mẹ kiếp!”.

Nhận ra một loạt Dị thú hung mãnh, Vô Ngân nhịn không được mà chửi thề. Nếu cứ tiếp tục để Tử Long chạy loạn, chẳng mấy chốc sẽ tạo ra một cái Thú triều Dị Thú Triều Nguyên thật sự.

Khoảnh khắc Tử Long cách mình còn mười mét, Vô Ngân quyết đoán nhảy xuống, cánh tay phải dang ra, gân guốc nổi lên cuồn cuộn như biến thành gọng kìm bằng thép.

“Phốc… bặc”.

Chân Vô Ngân vừa mới chạm đất thì thân hình Tử Long đã phi tới, hắn căn chuẩn thời gian, cánh tay khép lại, kẹp gọn thân hình Tử Long vào nách. Rất nhanh, đôi chân hắn phát lực, ôm con “báo con” tháo chạy về một hướng khác.

“Phanh! Phanh! Phanh”.

Mũi chân Vô Ngân đạp mạnh vào thân cây, lực đạo quá mạnh khiến chúng toác ra, để lại những cái lỗ lớn như miệng chén.

Vô Ngân ôm Tử Long không ngừng luồn lách trong Bạch Mã sâm lâm. Nhưng sau một hồi, tình thế vẫn không hề giảm bớt, đám Dị thú vẫn một mực bám theo, những cái miệng há lớn, không giấu nổi sự thèm thuồng mà khoe ra chiếc lưỡi dài cùng hàm răng sắc bén.

“Sầm sập! Sầm sập”.

Chuyển động của đám Dị thú làm náo loạn cả một cánh rừng, âm thanh những bàn chân to lớn thi nhau nện mạnh xuống nền đất ẩm, tạo ra áp lực vô hình đè nén lên hai kẻ đang trốn chạy đằng trước.

Thấy tình hình không ổn, cắn chặt răng, Vô Ngân thầm quyết định, tay trái từ nhẫn không gian móc ra một thứ bột gì đó màu trắng ngà.

“Vút… vút… vút”.

Dứt khoát, Vô Ngân không ngừng vứt loạn thứ bột màu trắng trên đường tháo chạy, mùi hương tỏa ra thối không thể tả. Chẳng mấy chốc, Bạch Mã sâm lâm đang chìm trong sắc xuân tươi đẹp như biến thành hầm phân, tiếng ói mửa xuất hiện nhiều vô số kể, ánh mắt Dị thú lập lòe sắc đỏ, thống hận đến vô cùng.

--------- HẾT CHƯƠNG 81 ---------