CHƯƠNG 8: BÁI KIẾN THẤT CÔNG CHÚA
“Khụ khụ khụ! … Khụ khụ khụ!”
Vô Ngân ho khan không ngừng, vừa thoát khỏi ảo cảnh, đầu hắn đau như búa bổ, cái cảm giác tê tâm phế liệt không ngừng kéo đến, đôi mắt hắn tuy đã mở ra nhưng nào nhìn thấy được gì, mọi thứ xoay như chong chóng, cái giá phải trả để quy hồi quá khứ là một chuỗi tác dụng phụ dằn xé hắn. Hắn vội nhắm mắt lại để đầu óc mình thanh tỉnh hơn.
“A, hắn tỉnh rồi, không phải mời đại phu nữa đâu!”
Chưa được bao lâu, có tiếng mở cửa, bên tai Vô Ngân nghe thấy tiếng của ai đó có vẻ quen quen, sau đó là vài tiếng bước chân chạy lại gần hắn.
Vô Ngân lần này cố gắng mở mắt ra một lần nữa, khung cảnh dần rõ nét hơn trong mắt hắn. Nhưng lại khiến hắn giật bắn mình, vì trước đó hắn nhớ mình ngồi giấu mình trong chiếc chum lớn mà, sao giờ này lại nằm trên giường được cơ chứ. Cảm giác bất an ập đến.
“Không xong, việc ta lén điều tra sự việc năm xưa, có khi nào bị lộ rồi không?”
Nhưng rất may, nghe được câu nói tiếp theo, giúp hắn phần nào gỡ bỏ cơn bất an ấy.
“Ngươi bị sao vậy Phó đoàn chủ, ngươi nghiện rượu là đủ rồi, sao lại dính đến Diệp Shisha nữa”
Người lên tiếng với giọng điệu cáu gắt là Liễu Tam. Chưa để Vô Ngân kịp định thần, hắn lại nói.
“Ngươi có biết thứ ngươi hút không phải là nguyên bản ban đầu của Diệp Shisha không, mấy cái loại mô phỏng này hút vào là chết người đấy”.
Vô Ngân cười lạnh trong lòng.
“Mẹ kiếp, hóa ra là sợ ta chết trước thời điểm cần phải chết, lúc ấy nhiệm vụ các ngươi thất bại, sợ bị tên Lý Chiến kia xử đẹp chứ gì”.
Nhưng rồi hắn cũng giật mình, bởi Liễu Tam quả thực tinh mắt, nhìn đống tàn thuốc thôi mà cũng đoán được đây không phải là Diệp Shisha chính phẩm. Cũng may là hắn chỉ liên tưởng đến mấy loại phục chế bán ở hàng chợ đen kia.
“Thôi, được rồi Liễu đại ca, hắn cũng chưa chết mà”.
Đứng bên cạnh, Qua Long lên tiếng can ngăn. Nói rồi, hắn cầm ly nước đưa cho Vô Ngân.
“Phó đoàn chủ uống nước đi, ngài may lắm đấy, hôm nay đợi mãi mà không thấy ngài sang rủ đi nhậu, bọn ta lấy làm lạ, sợ ngài gặp chuyện nên mới chạy sang kiểm tra … à không! Chạy sang kiếm ngài. Quả thực, ngài làm bọn ta hết hồn hết vía”.
Chẳng quan tâm Qua Long luyên thuyên, Vô Ngân đã uống cạn ly nước trên tay. Hắn day day cái trán, miệng tỏ vẻ ăn năn.
“Xin lỗi các ngươi, là do thấy hơi buồn chán nên muốn thử cảm giác mới thôi, ai ngờ suýt sốc thuốc mà chết”.
Nghe vậy, Liễu Tam chỉ hừ nhẹ, nhưng nhìn kỹ, đôi mắt hắn tỏ ra sự chán ghét. Chỉ có Qua Long thì cười cười, rồi muốn tiếp tục an ủi Vô Ngân. Bỗng có âm thanh kỳ lạ.
“Ột … ột … ột”
Là tiếng phát ra từ bụng Vô Ngân. Cơn thèm Trúc Mỹ Nhân lại cồn cào trong người hắn.
“Ha ha ha, Phó đoàn chủ ngươi đói rồi phải không, để ta đi mua gì đó cho ngài lót dạ, ăn xong, ngài ngủ một giấc, đảm bảo sẽ khỏe lại thôi”.
Qua Long nhanh miệng mở lời. Nhưng câu trả lời tiếp theo khiến cả hắn và Liễu Tam như muốn gục ngã.
“Ha ha, xấu hổ quá, bụng ta kêu vậy không phải đói canh, đói cơm mà là “đói rượu”. Đi! Để chuộc lại cái lỗi lầm này, tối hôm nay ta quyết định mời hai ngươi đi uống”.
Dứt lời, hắn lồm cồm rời khỏi giường, thân thể úc núc của hắn vẫn còn hơi loạng choạng bởi tác dụng phụ của thuốc. Hai tên kia cũng chẳng thèm đỡ lấy hắn.
“Mẹ …”
Cả hai người Qua Long và Lý Tam đều như đồng thanh chửi thầm. Trong đầu bọn hắn đều có chung một suy nghĩ, biết vậy tối nay chỉ cần kiểm tra hắn còn thở hay không, tiếp đó quăng hắn lên giường rồi lén chuồn về cho rồi. Hai người chỉ biết nhìn nhau, vừa khóc thầm, vừa ân hận không thôi.
………………………..
Sáng sớm hôm sau.
Lúc này Vô Ngân đã rời quán rượu được mười phút rồi, đi bộ trên đường, nhiều lần Vô Ngân tự hỏi có phải mình bị nghiện rượu là cái bẫy của Lý Chiến hay không, cuộc đời hắn ba năm nay chỉ có uống say rồi về ngủ, chẳng đi đâu, và cũng chẳng làm gì, cứ như vậy Lý Chiến sẽ dễ dàng nắm hắn trong nay, cứ như một con heo vậy, nuôi cho béo rồi đợi đến ngày lấy thịt. Vô Ngân cũng thoáng giật mình, nhìn lại từ trên xuống dưới hắn cũng chẳng khác heo là mấy, làn da thì cũng trắng đấy, thân hình thì cũng mập đấy. Lắc lắc hai cái má phúng phính mỡ của mình, Vô Ngân vội vứt hình tượng con heo ra sau đầu, hắn cũng bác bỏ luôn cái âm mưu gây nghiện Trúc Mỹ Nhân của Lý Chiến, bởi Vô Ngân hắn rất tự tin vào cảm nhận của mình, hắn nghiện Trúc Mỹ Nhân là xuất phát từ bản năng, lần đầu tiên ngửi thấy mùi loại rượu ấy thì cả cơ thể hắn phản xạ thèm muốn đến mất kiểm soát luôn rồi chứ không phải kiểu nghiện như Diệp Shisha, phải dùng trực tiếp vài lần rồi mới nghiện. Vô Ngân cũng không phải kẻ khờ, hắn cũng đã kiểm tra thử Trúc Mỹ Nhân nhiều lần, nhưng đều không tìm ra vấn đề gì cả, không có mộc dược gây nghiện, chỉ có điều, mỗi lần uống xong, cơ thể hắn khoan khoái đến lạ thường, nỗi âu lo đều được buông bỏ, giống như mọi dục vọng đều được thõa mãn vậy, từ ấy, hắn chạy theo tiếng gọi từ bản năng của cơ thể mình, chỉ say và xỉn.
Tửu lầu Xuân Phong ở phía Nam kinh đô Lai Châu, nhà Vô Ngân thì ở phía Đông thành, nhưng con đường hôm nay hắn đi, lại về hướng trung tâm. Nơi ấy, có một người hắn cần gặp, không, phải nói là cần người ta giúp đỡ, trong suy nghĩ của hắn không ngừng thầm nhủ một điều “liệu người ta có còn thèm nhìn mặt mình không?”.
Kinh đô Lai Châu là thành thị sầm uất nhất Mộc Long đế quốc, nơi đây không chỉ là địa điểm giao thương bậc nhất đế quốc, nó còn thể hiện sự kiêu hãnh của Hoàng quyền, nhiều kiến trúc to lớn được xây lên, không chỉ là những dinh thự hoàng nhoáng, từ công viên đến quảng trường, mọi thứ đều được Hoàng thất đầu tư rất lớn. Vậy nên lượng người ở đây rất đông, không chỉ là dân bản địa mà còn thu hút một số lượng lớn người chỉ đến để du lịch, khám phá đó đây.
Bộ hành được khoảng một giờ, rốt cuộc Vô Ngân cũng đến nơi cần đến. Dinh thự của Thất công chúa – Ngô Nguyệt Nhan. Hoàng thất ai cũng mang họ Ngô, nhưng nghe đồn trước đây thì không phải, tổ tiên lập nên gia tộc mang họ Phạm. Đến khi gia tộc họ Phạm trở nên hùng mạnh, quân đội gia tộc đánh đâu thắng đó, các gia tộc phụ thuộc ngày càng đông, từ ấy họ khai quốc, lấy hiệu là Mộc Long đế quốc, nhưng thứ làm các gia tộc kia tôn sùng lại là Linh thụ của gia tộc họ Phạm, bởi Mộc hồn của dòng chính họ Phạm đều là Ngô Đồng Thần Thụ, xếp hạng 20 Linh Thụ Bảng, là một loại Thần thụ nhưng lại mang tính hỏa, có thể ngưng tụ ra Phượng hoàng lửa khi chiến đấu. Từ ấy, để duy trì uy danh của mình, họ Phạm đã được đổi thành họ Ngô, và tất nhiên, trong Hoàng thất, chỉ có những ai sinh ra mang Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ thì mới được vinh dự lấy họ Ngô.
“Bộp … bộp … bộp”.
Vô Ngân gõ vào cánh cổng lớn. Hai bên cánh cửa đều có binh sĩ gác cổng, nhưng sau khi thấy Lý Chiến đưa lệnh bài Sát Mộc sư đoàn ra thì mặc nhiên để hắn gõ cửa. Bọn họ chỉ có chức trách bảo vệ an toàn bên ngoài cho Phủ công chúa, còn việc khách gõ cửa mà người bên trong có muốn gặp hay không thì không phải việc của họ.
Sau một hồi, Vô Ngân cũng không dám gõ thêm như ở tiệm thuốc hôm trước, hắn biết nơi này là nơi uy nghiêm, mọi hành động đều phải có quy củ.
“Kẻo kẹt”
Đợi được một phút, cánh cổng nặng nề hé mở, nhưng nó không được mở hết, chỉ vừa đủ cho một người đi qua, một cái đầu đột ngột ở phía trong nhoi ra như muốn hù dọa vị khách mới đến, Vô Ngân vừa nhìn đã biết đó là ai, tuy hắn không giật mình vì hành động ấy nhưng cánh tay vẫn làm bộ vuốt vuốt nhẹ cái ngực tỏ vẻ sợ hãi của mình.
“Thôi bỏ đi, cái mặt ngươi có giống kẻ đang giật mình đâu”.
Một cô gái thánh thót nói vọng ra như vẻ giận hờn.
“Xin chào Dương Nhi sư muội, mấy năm không gặp, cô nương càng lớn càng xinh đẹp đó nha”.
Vô Ngân chào hỏi người đằng sau cánh cổng. Tại sao hắn lịch sự đến như vậy ư, vì người ta là nha hoàn thân cận nhất của Thất công chúa cơ mà. Hai người đó tuy là mối quan hệ chủ tử, nhưng Vô Ngân biết, Thất công chúa luôn xem Dương Nhi là muội muội ruột thịt trong nhà.
Như đoán được Vô Ngân tới tìm ai, Dương Nhi không khách khí trả lời.
“Phì! Còn nhớ cả tên ta cơ đấy, ngươi về đi, công chúa không muốn gặp Vô Ngân đại nhân đâu”.
“Là chính miệng Thất công chúa nói sao?”.
Vô Ngân hồ nghi hỏi lại.
“Không! Là ta nói”.
Dương Nhi nhanh nhảu trả lời. Sau đó không đợi Vô Ngân nói gì, cô tiếp lời.
“Vì công chúa nhờ ta hỏi ngươi một câu, nếu ngươi trả lời không đúng thì đi về đi, nên ta nghĩ với câu hỏi đó chắc chắn người sẽ không bao giờ trả lời đúng”.
Vô Ngân cười khổ, tính nết vị Thất công chúa này xưa nay vẫn không thay đổi, vẫn thích ra vẻ cao siêu trước mặt người khác. Hắn hỏi lại.
“Không biết Thất công chúa muốn hỏi gì?”
Dương Nhi lạnh lùng đáp, điệu bộ bày ra y như dáng vẻ thần bí của Thất công chúa lúc ấy.
“Thất công chúa hỏi: Đã ba năm rồi, ngươi nghĩ bổn cung đã trẻ hơn ngươi chưa?”.
Nói xong, mặt Dương Nhi nhìn vào Vô Ngân còn đang ngẩn ngơ bởi câu hỏi không đầu không đuôi kia. Nàng đoán, chắc chắn hắn sẽ trả lời sai, bởi vì nếu hắn trả lời đúng, có khác nào hắn đang mạo phạm Thất công chúa đâu.
Vô Ngân hơi bất ngờ với câu hỏi của Thất công chúa, hắn thở dài, hắn cảm thấy mình thật có lỗi. Hắn đáp.
“Thất công chúa vẫn không trẻ hơn ta”.
Dương Nhi nghe thế mà đứng hình. Nàng chỉ vội vàng mở rộng cánh cửa, đưa tay mời lịch sự.
“Mời Vô Ngân đại nhân, Thất công chúa đang chờ ngài tại hồ cá sau hậu hoa viên”.
Nàng đi trước dẫn lối, trong đầu nàng còn đang thắc mắc, hà cớ gì Vô Ngân trả lời đúng nhĩ. Đã ba năm hắn không gặp công chúa rồi, tình cảm hai người trước đây tuy mập mờ, nhưng ba năm nguội lạnh không một lần gặp mặt, giờ này ngươi vác cái mặt dày tới cầu kiến công chúa, thì ít nhất cũng phải khen người ta trẻ đẹp chứ. Tính cách công chúa thì nàng thừa biết, luôn chăm chút đến vẻ bề ngoài, nào đâu chịu tiếng xấu. Nhớ lúc công chúa đưa ra câu trả lời cho nàng nghe “ta vẫn không trẻ hơn hắn” thì nàng thầm đoán công chúa đã không muốn gặp hắn rồi. Ai ngờ đâu tên này lại trả lời đúng, làm phỏng đoán của nàng trở nên rối loạn.
Vô Ngân đi phía sau Dương Nhi, hắn thấy cô nàng này từ trạng thái đắc ý chuyển sang lầm lì suy tư thì biết đang không hiểu chuyện gì xảy ra rồi. Hắn cũng lười giải thích, vì đây là chuyện riêng của hắn và Thất công chúa mà thôi. Vô Ngân hoàn toàn hiểu Thất công chúa hỏi gì, nếu hắn trả lời “Thất công chúa vẫn trẻ, còn trẻ hơn cả ta” thì người thất vọng lại là công chúa, bởi đó là câu trả lời của một Vô Ngân đã mất đi ý chí, chỉ biết nịnh bợ để cầu cạnh, Vô Ngân trước đây sẽ không hề vậy, tuy hắn không nói ra nhưng nàng biết tên này luôn cao ngạo chê nàng hơn tuổi hắn. Lúc ấy, hắn hoàn toàn có thể rút ngắn mối quan hệ với Thất công chúa để tạo ra một con đường tắt đến đỉnh danh vọng nhanh hơn, nhưng hắn cự tuyệt, hắn muốn tự đánh ra danh vọng của mình. Nói ngắn gọn, câu hỏi của Thất công chúa chỉ đơn giản là đang chứa một câu hỏi khác “Vô Ngân! ngươi vẫn là Vô Ngân kiêu hùng của ba năm trước sao?”.
----------- HẾT CHƯƠNG 8 -----------