Chương 9: Ta đợi ngươi một năm

CHƯƠNG 9: TA ĐỢI NGƯƠI MỘT NĂM

Tại một hồ cá nhỏ nằm giữa rừng hoa, vài nhành cúc phải uốn cong mình bởi nàng bướm khẽ đậu, thi thoảng là tiếng lách cách khi những chú cá nhảy lên khỏi mặt hồ, làm khuấy động không gian tĩnh lặng. Sát bên là hàng cây xanh um tùm, nó vươn mình trong gió, như bảo vệ cho thế giới nhỏ bé này khỏi sự xô bồ bên ngoài. Ánh nắng len lỏi qua tán lá, tạo thành vô số vệt sáng lung linh trên mặt nước, tựa như những viên ngọc được rải đều khắp mọi nơi.

Hương thơm ngọt ngào của những bông hoa hòa quyện cùng mùi đất ẩm, mang đến cảm giác thanh khiết và dễ chịu. Đây là nơi tâm hồn tìm thấy sự bình yên, nơi những suy tư được thả lỏng và tiếng lòng được lắng nghe. Giữa khung cảnh tuyệt vời này, cái đẹp không chỉ đến từ thiên nhiên mà còn từ cảm xúc, từ sự yên bình mang lại cho những ai dừng chân nơi đây. Hồ cá không chỉ là một phần của rừng hoa, mà còn là một góc nhỏ an yên trong cuộc sống, nơi mỗi người đều có thể tìm thấy chút hạnh phúc giản dị cho riêng mình.

“Bống bống bang bang lên ăn cơm vàng cơm bạc nhà ta”.

Âm thanh của một thiếu nữ như tiếng chuông ngân hòa mình trong gió. Bóng của thiếu nữ đổ xuống mặt hồ tựa như một tuyệt tác, mỹ lệ mà thanh tao. Một đàn cá như nghe được câu thần chú, chúng thi nhau ngoi lên mặt nước để được thưởng thức một bữa ăn đầy mỹ vị.

Vô Ngân đứng đằng xa nhìn bóng hình ấy, cảm giác vừa lạ lại vừa quen. Hắn không dám cất tiếng, hắn sợ, sợ sau này sẽ không được ngắm nhìn hình bóng xinh đẹp ấy nữa, hắn hiện tại chỉ muốn nhìn lâu hơn một chút.

“Vô Ngân đại nhân nay sao lại có nhã hứng đến thăm bổn công chúa vậy?”

Giọng thiếu nữ lạnh lùng vang lên, phá tan đi bản âm sắc được hòa tấu bởi thiên nhiên lúc trước. Nàng chính là Thất công chúa Ngô Nguyệt Nhan.

Như lãng tránh câu hỏi của Nguyệt Nhan công chúa, Vô Ngân chỉ tấm tắt khen.

“Ba năm không gặp, Thất công chúa quả không làm người trần mắt thịt như ta thất vọng, cái danh đệ nhất mỹ nữ Mộc Long đế quốc quả không lừa người a”.

“Còn ngươi thì làm ta thất vọng lắm, là bậc nam nhi anh tuấn trong mắt bao thiếu nữ, giờ nhìn lại mà xem, như con heo, ốm đến nỗi ta còn không nhìn thấy cái tai của ngươi nữa mà”.

Nguyệt Nhan lạnh lùng châm chọc.

Vô Ngân vô thức sờ lấy cái tai mình, lại thấy có gì đó sai sai, hắn bèn rụt tay lại mà vân vê chóp mũi của mình. Hắn cười khổ, thầm nghĩ.

“Giận rồi, giận rồi, nói chuyện kiểu này chẳng mấy chốc thành người dưng nước lã mất”.

Nghĩ rồi, hắn lại chuyển chủ đề.

“E hèm, tại hạ cước bộ đường xa đến đây, miệng có hơi khát, thiết nghĩ Thất công chúa có trà chứ nhĩ?”.

“Ngươi còn biết uống trà?”

Nguyệt Nhan công chúa làm bộ giật mình hỏi.

Vô Ngân cảm thấy ê răng, quả thật, ba năm qua hắn làm gì uống trà, rượu hắn còn uống thay nước được mà. Hắn định nói gì đó, chợt một tia minh ngộ chạy qua não hắn.

“Biết ta ko uống trà, theo dõi ta? Vậy là còn quan tâm”.

Vô Ngân như thấy được hy vọng, bắt đầu sắp xếp từ ngữ, giờ này hắn như con thỏ con trước nanh vuốt của cọp cái, chỉ cần nói sai một câu thôi là sẽ bị đá đít khỏi nơi này. Hắn thảo mai vừa cười vừa nói.

“Ha ha, biết chứ! Biết chứ! Người đẹp, cảnh đẹp thì chỉ có trà mới giúp con người ta dễ đi vào câu chuyện”.

“Không có trà”.

Câu trả lời của Nguyệt Nhan công chúa khiến tiếng cười đang râm ran trong họng Vô Ngân vội tắt ngấm. Thấy dáng vẻ như heo bị thiến của Vô Ngân cảm thấy mà hả dạ, nàng tiếp lời.

“Nhưng mà có nước cây Chó đẻ, ngươi uống không?”

“Ngươi! Ngươi cố ý chửi xéo ta đúng không”. Vô Ngân tính hậm hực đáp trả, nhưng lại nuốt ý nghĩ đó xuống bụng. Hắn mặt dày trả lời.

“Uống! Mắc gì không uống, không phải nước cây Chó đẻ giúp người ta giải độc gan sao, Thất công chúa thật biết nghĩ cho kẻ nghiện rượu như ta, ha ha ha”.

Nguyệt Nhan công chúa nghiến răng ken két, giờ nàng khẳng định cái mặt tên này mặt mập lên thì chắc chắn da mặt cũng sẽ dày hơn. Nàng day day thái dương, tay còn lại phất nhẹ về hướng Dương Nhi.

“Dương Nhi muội, đi sắc nước Chó đẻ cho hắn uống”

Dương Nhi đứng cạnh bên hai người nảy giờ mà chẳng hiểu mô tê gì. Người nói đông, người nói tây chẳng ra thể thống gì. Tuy nhiên, đây là lần hiếm hoi nàng thấy Thất công chúa nói chuyện ngông đến như vậy, bởi Thất công chúa là người của Hoàng thất, mọi lời ăn tiếng nói của nàng đều phải nằm trong khuôn khổ, cho dù người đối diện nàng là người nàng không thích đi chăng nữa. Dương Nhi hành lễ rồi cúi người lặng lẹ rời đi, nhưng đi được nữa đường, nàng mới chợt nhớ ra một điều “cây Chó đẻ là cây gì?”.

…………..

“’Ngươi không còn là Vô Ngân ta biết”

Thấy thân hình Dương Nhi đã đi xa, Nguyệt Nhan công chúa trong vô thức cất giọng nói.

“Ta xin lỗi”

Đột nhiên Vô Ngân nói lời xin lỗi, Nguyệt Nhan công chúa nghe mà cũng ngây người. Giữa hai người chợt có một khoảng lặng nhỏ.

Từ lúc Vô Ngân diện kiến Thất công chúa đến giờ, hắn đều lãng tránh ánh mắt của nàng. Lúc này, hắn lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt vị tuyệt sắc giai nhân kia rồi nói.

“Xin lỗi ngươi, thực tình ba năm qua, là ta không dám gặp ngươi”.

Không đợi Thất công chúa nói gì, Vô Ngân thở dài một hơi, lại tiếp lời.

“Cái lúc tỉnh dậy từ cơn mê, ta mừng là mình vẫn còn sống, nhưng khi biết được Mộc hồn tự dưng biến mất, ta lại cứ ngỡ đó chỉ là một cơn mơ, và rồi hiện thực vẫn cứ ép ta phải tỉnh lại. Xung quanh ta, mọi ánh mắt ngưỡng mộ của bao người giờ nó đã chuyển thành sự thương hại, những kẻ xưa nay không ưa gì ta cũng bắt đầu kiếm chuyện, họ hả hê cười đắc ý trên nỗi đau của ta kèm theo bao lời miệt thị. Rồi đến cả những kẻ đã từng kề vai sát chiến với ta nữa, từ kính ý với ta, giờ thì câu nói nào cũng là ẩn ý. Tất cả đều xem trên thân thể ta còn bao nhiêu phân lượng, ta càng tàn, họ đối xử càng nhạt. Từ ấy, ta ngộ ra một thứ từ nhân sinh, đáy biển dù sâu nhưng vẫn có thể đo được, còn lòng người tuy nông nhưng lại chẳng ai thấu bao giờ”.

Nói rồi, Vô Ngân quay người về phía hồ cá, tâm tình và đôi mắt hắn giờ đây tràn đầy sự thất vọng. Cả khung cảnh cũng muốn lặng im như hòa làm một với hắn.

“Vậy đó là lý do ngươi né tránh không dám gặp ta, bụng dạ ta trong mắt ngươi đều giống như vậy sao?”

Giọng của Nguyệt Nhan công chúa trở nên gấp gáp, không giữ được sự lãnh tĩnh như ban đầu nữa.

“Không! Với nàng thì khác”.

Vô Ngân trả lời như bản năng.

Nguyệt Nhan công chúa nghe vậy, nàng bước đến gần Vô Ngân, tay nàng túm lấy cổ áo của hắn mà kéo lại gần.

“Khác! Ngươi nói khác chỗ nào hã? Tên khốn kiếp, ngươi biết là ta lo cho ngươi đến như nào không, bốn ngày ngươi nằm hôn mê bất tỉnh, bổn công chúa đến thăm ngươi đến tám lần, tới cái lúc ngươi tỉnh lại thì gián cáo thị đóng cửa giả bộ bế quan, ta thừa biết ngươi lén chạy đi khắp nơi trong đế quốc để tìm người chữa trị, đến khi về lại đây rồi thì chỉ biết ủ rũ trong quán rượu, ta đến gặp thì ngươi lờ đi như kẻ xa lạ. Thân là nữ nhi, là công chúa đấy, mà còn phải đích thân tìm ngươi nơi tràn ngập tửu sắc, khiến ta làm trò cười cho cả kinh thành hay. Ba năm, phải ba năm ngươi mới tìm đến ta. Ngươi là tên khốn kiếp! tên khốn kiếp!”

Nước mắt Nguyệt Nhan công chúa giàn giụa, nàng như muốn nói hết tiếng lòng của mình, bao nhiêu nỗi niềm, bao nhiêu tâm sự trong ba năm qua nàng muốn trút hết trong hôm nay. Tay nàng siết áo Vô Ngân càng chặt, tức thì nàng dùng sức, kéo mạnh rồi quăng hắn bay về phía hồ cá. Còn nàng thì suy sụp mà ngồi bệt hẳn xuống đất mà khóc, nàng khóc rất to, như thể ba năm qua nàng chưa từng khóc.

“Bõm”.

Cả người Vô Ngân cứ như thế mà rơi xuống hồ, phải biết nước trong hồ mùa này rất lạnh, dù vậy, được sự quan tâm của một cô gái, lòng hắn ấm áp đến lạ thường, có lẽ đây mới là người duy nhất quan tâm hắn lúc này, mặc dù cách quan tâm của nàng có hơi chút đặc biệt.

“Lẹp bẹp, lẹp bẹp”.

Thân hình ướt sủng của Vô Ngân bước trở lại tiểu đình nhỏ, vừa đi, hắn vừa móc con cá bống ra khỏi ngực áo rồi sau đó nhẹ nhàng thả nó về lại hồ nước.

“Phịch”.

Vô Ngân ngồi ngay bên cạnh Nguyệt Nhan công chúa, giờ này nàng ấy vẫn còn thút thít khóc. Đây là lần đầu tiên có người khác giới vì hắn mà khóc, và cũng là lần đầu tiên tiên hắn bối rối không biết phải làm sao, hắn tính ôm nàng vào lòng, nhưng cách biệt về địa vị khiến hắn không dám làm điều ấy.

Cảm giác bất lực, lưng Vô Ngân tựa vào hàng rào gỗ, hai tay hắn ôm lấy đầu gối của mình, hắn nói.

“Phía Hoàng thất sau khi nghe tin ta bị phế, cũng đã gửi ngự y giỏi nhất xuống xem giúp, nhưng vẫn không ra được kết quả gì, rồi vài ngày sau, cha nàng gửi thẳng mật chỉ xuống cho ta, bảo rằng ta phải biết tự lượng sức mình, hắn nhấn mạnh cách biệt giữa ta và nàng lúc ấy đã là vực, là trời”.

Vô Ngân thở dài nói tiếp.

“Không cần hắn nhắc nhở, chính ta cũng thấy vậy mà, trước đây ta kiêu ngạo bởi ta là một con hổ có hàm răng sắc nhọn, nhưng giờ thì sao chứ, răng bị nhổ đi rồi thì khác gì một con mèo bệnh đâu. Một con mèo như ta, làm sao dám trèo lên cây Ngô Đồng để sánh vai cùng với một con Phượng Hoàng như nàng được cơ chứ”.

Không khí thoáng chốc lại chìm trong im lặng, Vô Ngân giờ cũng chẳng biết nói gì nữa, điều cần nói thì hắn đã nói hết rồi. Nguyệt Nhan công chúa thì đã ngừng khóc, nhưng nàng chẳng thèm nhìn về phía tên heo mập kia, đôi mắt nàng xa xăm nhìn về khoảng trời phía xa như đang tiêu hóa những gì tên kia nói. Phải một lúc sau, Nguyệt Nhan công chúa lấy tay gạt đi giọt nước cuối cùng trên mí mắt, nàng quay đầu về phía Vô Ngân hỏi.

“Vậy một con mèo bệnh như ngươi sao không tiếp tục sống trong men rượu tiếp đi, nay ngươi đến gặp ta để làm gì?”.

“Muốn uống rượu thì phải còn mạng mới uống được, ta chỉ uống được hai ngày nữa thôi”.

Vô Ngân buồn bã đáp.

Nguyệt Nhan công chúa giật mình, nàng biết tên này không nói chơi. Sát khí trong nàng bỗng chốc bùng lên, phía sau là một cây Ngô Đồng Thần Thụ, tuy chưa hiển hóa ra Phượng Hoàng lửa, nhưng đã xuất hiện những vệt lửa màu đỏ không ngừng bay quanh thân cây tạo nên một cảnh tượng cực kỳ thần thánh, nhiệt độ không khí khắp bốn phía dần trở nên nóng rực.

“Ngươi không giết được hắn đâu”.

Vô Ngân cười khổ mà nói tiếp. Hắn cũng khâm phục nàng, mới ba năm, từ Kết Tinh hậu kỳ, giờ nàng đã ở tu vi Hóa Hình sơ kỳ, khoảng cách của nàng và hắn quả thực đã là hai thế giới.

“Là ai?”. Giọng của Nguyệt Nhan công chúa trở nên lăng lệ.

“Đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn – Lý Chiến”. Vô Ngân trung thực trả lời, ở cái đất kinh đô này, nàng là người hắn tin tưởng nhất, hắn tin, nếu hắn chết, nàng là người đầu tiên đi báo thù cho hắn, còn người thứ hai ư? Chắc không có. À! Sẽ có, nhưng người này đang ở một nơi rất xa.

Nghe tới tên người này, Nguyệt Nhan công chúa đột ngột thu hồi Mộc hồn, nàng lại rơi vào trầm mặc.

“Sao! Sợ rồi à?”. Vô Ngân giả bộ châm chọc.

Nguyệt Nhan công chúa không vì lời châm chọc của Vô Ngân mà nổi nóng. Đầu óc nàng lúc này không ngừng xoay chuyển. Nàng cất lời.

“Lý Chiến giờ đã là phò mã tương lai của ta. Hai ngày trước hắn vừa mới tâu lên Bệ hạ, hắn xin được hôn phối với ta và Bệ hạ đã chấp nhận”.

Câu nói của Nguyệt Nhan công chúa như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Vô Ngân, tâm tình hắn chìm hẳn vào đáy cốc, hắn cảm nhận như mình vừa mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, nhưng người ta đã là gì của hắn đâu, hắn có tư cách gì mà níu lấy chứ?

Vờ như không thấy sự biến đổi cảm xúc của Vô Ngân. Nguyệt Nhan công chúa lãnh đạm nói.

“Với tư cách là một công chúa, ngươi đã từng cứu ta khỏi hiểm cảnh, lần này ta sẽ cứu ngươi, trong hôm nay ta sẽ đưa ngươi ra khỏi kinh đô”.

“Không… không cần!”. Vô Ngân hơi mất tự nhiên mà trả lời. Rồi hắn lại nói tiếp.

“Nếu muốn chạy thì ta đã chạy từ mấy hôm trước rồi, ta lần này đến đây chỉ để cầu công chúa một việc, đó là xin một lần được đi vào Mộc Long Thư Các, ta cần làm rõ một số thứ, xong việc lúc ấy mới chạy thì vẫn chưa muộn”.

Mộc Long Thư Các là nơi không ngừng tích trữ các điển tịch về Mộc Châu đại lục, nó không chỉ chứa một lượng thông tin khổng lồ về Mộc hồn, kể cả những hiện tượng kỳ quái chưa từng gặp cũng sẽ được ghi chép và lưu lại nơi đây. Nếu nói Mộc Long Bí Viện là nơi cất giấu nhiều bí kíp võ công nhất, thì Mộc Long Thư Các là nơi chứa nhiều tri thức nhất. Mà vừa hay, Nguyệt Nhan công chúa chính là người được Bệ hạ tin tưởng giao cho nàng cai quản.

Một cái lệnh bài màu đỏ chợt bay tới trước mặt Vô Ngân. Nguyệt Nhan công chúa không nói gì mà đưa luôn cho hắn.

Nhận lấy lệnh bài trong tay, Vô Ngân chắp hai tay mà cảm tạ về phía công chúa. Mục đích đến đây đã đạt được, giờ này hắn cũng không biết lấy lý do gì để nán lại. Hắn mở lời.

“Lý Chiến tuy là kẻ mưu kế đa đoan nhưng lại là bậc kỳ tài trăm năm có một, chúc các ngươi hạnh phúc”.

Dứt lời, Vô Ngân buồn bã dứt khoát xoay người rời đi, bước chân hắn nặng nề tới lạ thường. Bỗng có âm thanh từ đằng sau vọng lại, là tiếng của Nguyệt Nhan công chúa.

“Ngươi không có can đảm mà tranh giành sao?”.

Vô Ngân đứng lại, hắn không trả lời nàng, mà hỏi lại.

“Không phải nàng đã đồng ý với hôn phối này sao?”.

Phải biết, Bệ hạ đã đồng ý với lời thỉnh cầu của Lý Chiến, bậc đế vương nói một lời không khác gì thánh chỉ đã ban xuống, nặng tựa ngàn cân. Phận là nữ nhi, Nguyệt Nhan công chúa dám trái lời sao? Không phục tùng chỉ có cái chết của nàng mới bảo vệ được tôn nghiêm cho Hoàng thất.

Nguyệt Nhan công chúa nhìn thẳng vào mắt hắn. Nàng chắc như đinh đóng cột nói.

“Ngươi dám tranh, thì hôn phối này! ta dám né!”.

Câu trả lời của Nguyệt Nhan công chúa như một liều thuốc lạ bơm thẳng vào trái tim Vô Ngân, khóe miệng hắn nhếch lên. Hắn quyết đoán nói.

“Đợi ta một năm được không, ta cần phải tìm lại cặp răng nanh của mình”.

“Được, ta sẽ tranh thủ cho ngươi một năm, một năm sau, nếu ngươi không đến, thì đợi mà nhìn cảnh ta sinh con đẻ cháu cho tên kia đi”.

Nguyệt Nhan công chúa ra vẻ hung dữ nói. Nàng thầm an tâm trong lòng, hóa ra cốt khí của tên mập kia vẫn còn, nàng chỉ hy vọng lời hứa hẹn ấy của nàng phần nào tiếp thêm dũng khí cho hắn bước tiếp trên đường đời. Còn một năm kia ư? Chính nàng cũng chưa biết làm thế nào để kéo dài mối hôn sự ấy tận một năm, bởi khi mùa xuân đến, cái ngày hoa anh đào nở là ngày nàng phải xuất giá theo chồng. Thực tế, nàng chỉ còn ba tháng nữa mà thôi.

------------ HẾT CHƯƠNG 9 ------------