Chương 7: Manh mối xuất hiện

CHƯƠNG 7: MANH MỐI XUẤT HIỆN

Sau một hồi đè ép nhau bằng uy áp của Linh thụ, hai cường giả Hóa Hình bắt đầu thi triển sát chiêu của mình.

Lý Chiến dùng tay kết một thủ ấn kỳ lạ, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, sau đó hắn đưa bàn tay phải hướng thẳng lên trời, năm ngón tay bắt đầu xòe ra. Dường như bàn tay phải của hắn lúc này phải chịu một áp lực gì đó rất lớn, nó run lên bần bật, hóa ra đây là lý do tại sao tay trái của hắn phải nắm chặt cánh tay còn lại. Bỗng nhiên, cảnh tượng kỳ lạ xảy ra, Ngũ Diện Linh Thụ sau lưng Lý Chiến bắt đầu rung lắc dữ dội, nếu nhìn kỹ hơn, có thể thấy các dao động của nó giống y hệt như bàn tay của Lý Chiến, năm ngón tay đang run của hắn chợt chập lại với nhau, từ xa nhìn hắn như đang giả làm một cái đầu chim bằng tay, nếu hắn làm động tác này ở quán rượu thì chắc chắn sẽ tạo nên những tiếng cười giòn giã, nhưng đây là chiến trường, mỗi giây trôi qua đều có người chết, nào có ai dám cười. Sau động tác ấy, Ngũ Diện Linh Thụ cũng bắt đầu chập lại, năm mặt kính vừa chạm vào nhau, một lượng uy áp bằng Mộc lực tản ra như một làn sóng, khiến cho quân lính hai bên đang giao tranh đứng gần đó đều phải thổ ra một ngụm huyết. Ngay sau đó, tại điểm tiếp giáp giữa năm mặt gương của Ngũ Diện Linh Thụ hình thành một quả cầu được tạo bởi bốn màu vàng, đỏ, tím, nâu, từng mảng màu di chuyển theo hình xoán ốc về trung tâm quả cầu, có vẻ như Lý Chiến muốn hòa trộn bốn Mộc hồn lại với nhau thành một, khí thế từ quả cầu tỏa ra khiến không khí trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.

Tử Long Đằng lúc này cũng không rảnh mà đứng nhìn Lý Chiến, hắn xòe bàn tay, hàng vạn xúc tu màu tím từ đó mà chui ra. Các xúc tu không ngừng đan lại với nhau, bàn đầu chúng nó tạo thành hình thù như một cái rọ lớn, giữa chúng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng lớn nhỏ. Nhưng như vậy là chưa đủ, các xúc tu cứ như là vô hạn từ trong bàn tay Tử Long Đằng xông ra, chúng nó bắt đầu bổ khuyết cho những lỗ hổng kia, lúc này trông hắn lại giống một nghệ nhân mỹ nghệ trong nhân gian hơn là một Chủ soái uy phong. Chẳng mấy chốc, người ta có thể nhận ra “tác phẩm” của Tử Long Đằng là gì rồi, nó y hệt như cái đầu nấm hình chuông trên Kim Cang Cổ Thụ, từ hình dáng cho đến các hoa văn kỳ lạ trên bề mặt, chỉ khác ở một chỗ đó là cái chuông mà Tử Long Đằng đan từ tử đằng kia nó có kích thước to gấp nhiều lần so với Kim Cang Cổ Thụ. Không tạo ra thanh thế áp bách như Lý Chiến, chiếc chuông khổng lồ của Tử Long Đằng nó âm u đến đáng sợ, màu tím của tử đằng giờ này đã chuyển thành màu đồng cũ kỹ. Nhưng thứ làm người ta sợ hãi không nằm bên ngoài mà chính là bên trong lòng chiếc chuông, bởi trong đó chờ đợi ngươi chính là hàng triệu xúc tu bằng tử đằng sắc nhọn không ngừng ngoe nguẩy. Tử Long Đằng đan chuông xong, bàn tay kết nối với chiếc chuông được hắn nhấc lên trời, chiếc chuông khổng lồ không ngừng ngân lên từng tiếng u u ghê rợn, chỉ cần hắn chụp xuống bắt nhốt được Lý Chiến bên trong, thì tên kia chỉ có thể rơi vào cảnh thập tử vô sinh.

Nói thì dong dài, nhưng thực tế hai vị cường giả tụ lực chỉ trong vài hơi thở thì sát chiêu của bọn họ đã thành hình. Từ xa nhìn về nhau, cái bọn họ chờ đợi chỉ là cơ hội, chỉ cần một sơ hở nhỏ sẽ có người phải chết.

Không phải đợi lâu, phía dưới chân phải Tử Long Đằng, từng sợi tử đằng tách ra, nó bện lại như một chiếc lò xo, Mộc hồn Kim Cang Cổ Thụ của hắn truyền mộc lực vào, khiến cái lò xo mềm yếu trở nên cứng cáp, dẻo dai. Tử Long Đằng nghiêng nhẹ người, lo xò trên chân được hắn nén lại đến cực độ.

“Uỳnh”

Thân hình Tử Long Đằng bật về phía trước, mô đất dưới chân vì bước lầy đà của hắn mà nổ ra tạo thành một cái lỗ lớn. Âm thanh còn chưa lặng xuống mà thân hình Tử Long Đằng đã xuất hiện trước mắt Lý Chiến rồi, bọn hắn giờ này chỉ cách nhau có năm mét, cự ly này vừa đủ để hắn chụp chết Lý Chiến.

Ánh nắng mặt trời trước mặt Lý Chiến giờ đây đã bị che khuất bởi chiếc chuông khổng lồ trên cao. Phản xạ nhanh như thiểm điện, hắn bắt đầu xuất lực, tay hắn hướng chuông đồng, Ngũ Diện Linh Thụ hành động y hệt hắn, quả cầu hắn tích lực từ trước bắn thẳng về phía cái chuông để phá chiêu của địch nhân.

“Bùm … Ông …. Oang”

Tiếng nổ va chạm của hai đại sát chiêu như muốn xé rách màng nhĩ người xung quanh. Dư chấn tạo ra san bằng một khoảng đất xung quanh Lý Chiến, từ cát đá cho đến cây cỏ xung quanh đều bị dọn sạch.

Ngỡ như hai sát chiêu sẽ cân bằng triệt tiêu lực lượng lẫn nhau. Ấy vậy mà uy lực của chiếc chuông vẫn không dừng lại, một mép thành chuông nện thẳng vào ngực Lý Chiến khiến hắn bay ra ngoài hơn mười mét, miệng hắn ói ra một ngụm máu lớn, xương sườn bị gãy làm mấy đoạn. Rất may cho Lý Chiến, sát chiêu hình cầu của hắn đã làm thay đổi quỷ đạo của chiếc chuông, khiến cái chuông chụp xuống hắn bị lệch đi, chỉ một chút nữa thôi là hắn bị nhốt vào bên trong, những xúc tu ở trong đó mới thực sự khiến Lý Chiến đau đầu. Nhưng độ cứng của cái chuông kia không phải nói chơi, chỉ nện trúng một lần thôi đã khiến hắn phải bị trọng thương.

“Ha ha ha, Lý Chiến ngươi đúng chỉ giỏi bày ra thanh thế, gom một đống Mộc hồn về chỉ tạo ra từng ấy uy lực thôi sao, đúng là không chịu nổi một kích”.

Tử Long Đằng khoái chí cười sau khi nhìn thấy kết quả, tuy không chụp nhốt được Lý Chiến vào bên trong, nhưng khi thấy Lý Chiến hộc máu mà trọng thương thì hắn đã rất thỏa mãn. Phải nói, uy thế lúc mà Lý Chiến hợp nhất Mộc hồn tạo ra cũng khiến hắn kinh hồn bạt vía, tưởng chừng sẽ phải một hồi sinh tử giao tranh, ngờ đâu chỉ trong một chiêu đã định kết quả, hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Vừa mới thả lỏng chưa được vài giây, bỗng nhiên Tử Long Đằng cảm giác có cái gì đó không ổn, một cảm giác bất an nhồi vào tim hắn. Chưa kịp phòng bị, thân thể hắn bị trói buộc cứng ngắc, mộc lực hắn dồn hết vào chiếc chuông kia vẫn chưa kịp rút về thì sát tai hắn đã có tiếng nổ lớn.

“Bùm … Xoẹt … Xoẹt”

Nhiều sợi tử đằng trên thân thể Tử Long Đằng bị nổ nát bắn lên tung tóe, chưa hết, trong vụ nổ có dấu cả những mảnh hồn lực sắc bén như đao kiếm, chúng nó không ngừng đâm sâu vào trong nội thể hắn, nhiều mảng tử đằng vì vậy mà rớt ra.

Lúc này Tử Long Đằng nhìn thê thảm vô cùng, huyết dịch màu tím trong cơ thể hắn không ngừng ứa ra, nếu xét về thương thế thì hắn còn thảm trọng hơn cả Lý Chiến. Lúc này hắn giận sôi máu, hắn tự trách mình không thôi, chỉ một khắc lơ la, hắn đã trúng bẫy của tên địch nhân xảo trá kia, nhưng tên kia công kích hắn từ khi nào và bằng cách nào thì hắn vẫn chưa nghĩ ra được.

Hóa ra, uy thế mà Lý Chiến tạo ra không phải là giả. Trong mắt người ngoài tưởng chừng Ngũ Diện Linh Thụ chỉ ngưng tụ ra một quả cầu thôi, nhưng không, tất cả đã bị lừa, thực tế hắn ngưng tự đến hai quả cầu mộc lực. Quả cầu đầu tiên, Lý Chiến hắn chỉ bỏ ra hai phần mộc lực để ngưng tụ, mục tiêu của quả cầu này là đánh lạc hướng Tử Long Đằng, còn khí tức đáng sợ kia chính là quả cầu thứ hai. Nhưng tại sao ngoài hắn ra thì không ai biết cả, ngay cả cường giả như Tử Long Đằng còn không nhìn ra được, bởi lẽ quả cầu thứ hai kia dung hợp Mộc hồn thứ năm - Vô Tướng Thần Thụ, chính nó đã dùng tính chất vô sắc vô hình của mình để che đi cả bốn mộc hồn còn lại.

Và hơn thế nữa, để đảm bảo Tử Long Đằng chủ quan không rút Mộc hồn về phòng ngự, Lý Chiến buộc phải bắt mình nhận thiệt thòi từ sát chiêu của Tử Long Đằng. Ngay sau khi bắn quả cầu thứ nhất để phòng thủ, hắn đã chủ ý đánh lệch quỷ đạo cái chuông khổng lồ kia chỉ bằng hai phần lực lượng rồi, thực ra hắn cũng chẳng dám cược cái mạng mình, khi thấy chiếc chuông kia bị lệch đi một sát na, lúc ấy hắn mới dám bắn quả cầu còn lại về phía Tử Long Đằng. Vết sẹo dài trên đầu lúc nào cũng nhắc nhở hắn một điều: mạng sống của mình là quan trọng nhất. Rất may mọi thứ đều diễn ra đúng theo kế hoạch mà hắn mong muốn.

Hai cường giả Hóa Hình tuy đã trọng thương nhưng vẫn tiếp tục lao vào nhau chiến đấu, ai cũng nghĩ trong đầu rằng đối phương đã nỏ mạnh hết đà, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ phải chết. Nhìn bề ngoài, Lý Chiến có vẻ ổn hơn Tử Long Đằng đang bê bếch máu, nhưng chỉ có những cường giả mới hiểu được sức mạnh mà họ gây ra cho đối phương, Lý Chiến xương trong ngực đã gãy đi mấy đoạn, mỗi hô hấp của hắn đều phải cần trọng, sai một nhịp thôi là phần xương gãy sẽ cắm thẳng vào phổi, lúc này hắn chỉ có thể điều động Mộc hồn phòng ngự duy nhất của mình vào vị trí vết thương, bỏ qua tất cả các vị trí khác, dù là đang giao đấu với Tử Long Đằng. Còn phía Tử Long Đằng thì ngược lại, tuy phần xương cốt của hắn không vấn đề gì, nhưng những vết thương nhỏ li ti cắm vào nội thể cứ không ngừng âm ỉ, mỗi cử động của hắn đều khiến máu của hắn rò rỉ ra ngoài, nếu càng kéo dài trận chiến, hắn không phải chết vì bị người ta giết nữa mà là tự chết bởi mất máu quá nhiều.

Đạo lý trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết không phải không có lý, giờ này hai vị cường giả đang nôn nóng kết liễu kẻ địch trước khi vết thương của mình trở nên xấu hơn, nên sự tập trung của họ trở nên cao độ, đừng thấy họ bị thương mà tính nhào vào tìm kiếm một cơ hội ám toán, nếu không cùng cấp độ, việc can thiệp của người nhiều khi lại giúp đối phương tìm thấy sơ hở của Chủ soái nhà mình, vậy nên việc ấy như là một điều đại kị ngoài chiến trường. Tuy nhiên, nếu sự ám toán đó là một kế hoạch được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước thì sao?

Vô Ngân đã đứng gần vị trí hai người kia giao phong lắm rồi, khoảng cách chỉ là hai mươi mét, với khoảng cách ấy, hắn tự tin mình đủ năng lực để can thiệp vào cuộc chiến này, chỉ cần một cơ hội thôi, hắn sẽ dồn toàn bộ lực lượng để nhất kích tất sát.

Và rồi cơ hội cũng đã tới, Lý Chiến chém ra một kiếm có hiệu quả phát nổ, thân hình hai cường giả vì thế mà tách ra khỏi nhau. Trong lúc bị bật lui, Lý Chiến không cố gắng đứng lại, lợi dụng quán tính, hắn xoay thanh kiếm một vòng để lại một lần nữa chém về Tử Long Đằng, nhưng lần này hắn lại sử dụng Mộc hồn của Vô Tướng Thần Thụ.

Phản xạ nhanh như chớp, Tử Long Đằng hai tay đan chéo vào nhau đưa lên trước mặt để đỡ. Nhưng rồi không có va chạm nào xảy ra, tim Tử Long Đằng một lần nữa treo cao, hai tay của hắn thế mà không rút về được. Hắn thầm chửi bậy.

“Mẹ kiếp! Lại là cái lực lượng ấy, nó vô hình, nó biến tất cả chiêu thức có Mộc hồn của tên kia trở nên vô hình”

Không chỉ tay Tử Long Đằng bị trói buộc mà cả chân tay hắn đều bị, nếu không có hiệu quả của Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ, giờ này ai cũng sẽ nhìn thấy Tử Long Đằng bị một sợi dây màu đỏ quấn chặt từ đầu đến chân như một cái bánh tét. Chiêu này hắn đã hưởng thụ qua lúc bị ăn trọn sát chiêu của Lý Chiến lúc trước. Đó là hiệu quả của Mộc hồn Tri Chu Linh Thụ xếp hạng 1300 trên Linh Thụ Bảng, mộc lực được cường hóa bởi Mộc hồn Tri Chu Linh Thụ sẽ tạo thành một sợi dây dẻo dai bên bỉ, trong vài hô hấp sẽ khiến nạn nhân bị tê liệt, chuyên dùng để trói buộc địch thủ.

Đắc thủ, Lý Chiến không dám dùng Mộc hồn Thù Lù Linh Thụ để đánh, hắn sợ vô tình phá đi thế trói buộc kia. Thế là hắn vận dụng loại Mộc hồn tấn công còn lại của mình để tăng sự sắc bén, thanh trọng kiếm đen xì trong tay chuyển thành ánh tím, có hàng trăm tia mộc lực siêu nhỏ chỉa ra từ mũi kiếm. Lý Chiến sử dụng trọng kiếm đâm tới tấp về phía Tử Long Đằng.

Tử Long Đằng chật vật không thôi, hắn điều động Mộc hồn để chống đỡ, mấy nhát kiếm đầu còn có từng tia lửa bắn ra, nhưng những nhát đâm tiếp theo thì lại là máu của hắn, hắn vừa phải tích lũy mộc lực để thoát khỏi trạng thái tê liệt, vừa phải vận Kim Cang Cổ Thụ chống đỡ những đòn đâm thấu da thấu thịt.

“Giết”

Lý Chiến hét lên, tập trung hết sức mạnh vào tay, thế kiếm đâm mạnh về bộ ngực của Tử Long Đằng. Và tiếng hét này cũng là khẩu hiệu để một kẻ luôn nhìn chằm chằm vào trận đấu xuất hiện.

Vô Ngân biến mất giữa đám binh sĩ, mỗi bước di chuyển của hắn là một lần tích lũy mộc lực lên thanh đoản đao trên cánh tay. Chưa đến một hơi thở, một kẻ vô hình vô dạng đã đến phía sau Tử Long Đằng. Vô Ngân giang rộng cánh tay, hắn súc thế để cho đoản đao có lực chém mạnh nhất có thể. Vì hắn biết, chênh lệch thực lực không phải chuyện đùa, hắn mới Kết Tinh hậu kỳ mà thôi, hắn cần một kích tất sát.

Tử Long Đằng chợt lạnh cả sống lưng, cường giả như hắn sao mà không nhận ra sát khí được cơ chứ, đặc biệt là lúc sinh tử. Lực lượng Mộc hồn phòng ngự của hắn giờ này chín phần đang nằm ở trước ngực để ngăn cản Lý Chiến rồi, đến khi hắn nhận ra có sát ý thì đã quá trễ, gáy hắn đau nhức như một thứ gì đó cực kỳ sắc bén sắp chém đứt.

Đoản đao của Vô Ngân ăn sâu vào gáy của Tử Long Đằng, thế đao sắc lẹm tưởng chừng Tử Long Đằng phải chịu cảnh đầu lìa khỏi cổ, nhưng mới chém đi vào được một nữa thì thế đao chậm lại dần như bị thứ gì đó ngăn cản.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tử Long Đằng đã điều động Mộc hồn Kim Cang Cổ Thụ để cản lại đoản đao, hắn chịu một đâm của Lý Chiến trước ngực. Như tức nước vỡ bờ, sợi dây tạo bởi Mộc hồn Tri Chu Linh Thụ bỗng bị xé tan, cùng với sự nổi giận, Tử Long Đằng thuận thế xoay người đâm mạnh bàn tay đã cường hóa bằng Mộc hồn về phía ngực Vô Ngân.

“Roẹt …. Hự”

Thân thể Vô Ngân như đụng phải mũi khoan thiết giáp, Thân hình hắn bị xuyên thấu găm dính vào bàn tay của Tử Long Đằng. Hắn đã dồn hết lực cho chiêu vô hình đoản đao kia rồi, lấy đâu ra lực mà phòng ngự nữa, ai mà ngờ được Tử Long Đằng thoát khốn ngay lúc hắn chém xuống chứ.

“Vô Ngân!”

Lý Chiến hét lớn khi thấy Vô Ngân bị đâm xuyên người. Hắn dồn hết mộc lực còn lại chém lên người Tử Long Đằng. Tử Long Đằng vì nổi giận đâm về phía sau quyết giết con chuột nhắt dám ám toán hắn, nào còn phòng bị phía Lý Chiến nữa, cổ hắn lúc ấy vẫn còn dính thanh đoản đao của Vô Ngân chưa kịp lấy xuống. Vừa xoay người về phía Lý Chiến, đón nhận hắn là một thanh trọng kiếm bổ từ trên trời bổ xuống, hắn cũng muốn cản nhưng mà cản không được.

“Xoẹt”

Thân thể Tử Long Đằng bị chém làm hai nữa. Đến lúc chết hắn mới tự hỏi “sao lúc trước ngươi không chém mạnh được như vậy a?”.

Lý Chiến chạy vội đến ôm chầm lấy Vô Ngân, Mộc hồn phòng ngự của hắn không ngừng tràn vào thân thể Vô Ngân để ngăn chặn vết thương chuyển biến xấu.

Vô Ngân lúc này cả người như thoát lực, miệng hắn không ngừng ho ra máu, viễn cảnh thiếu niên anh hùng đánh ra một phương trời danh vọng biến đi mất sạch, trong suy nghĩ của hắn bây giờ chỉ có dục vọng cầu sinh. Hai mí mắt dần nặng trĩu, văng vẳng bên tai là tiếng kêu gọi của Lý Chiến kề bên, hắn vô lực dần dần khép đôi mi lại, có lẽ hình ảnh cuối cùng hắn thấy chỉ là đôi mắt ngấn đầy lệ của vị Đoàn trưởng Sát Mộc sư đoàn kia.

Khí mí mắt Vô Ngân gần như sụp xuống, bỗng dưng mọi thứ im bặt, cả không gian, thời gian đều đứng lại, từng ngọn cỏ, từng cơn gió ngừng bay, những giọt máu vì chém giết mà văng tung tóe như bị ghim lại trên không. Một Vô Ngân thân hình mập mạp đứng nhìn Lý Chiến ôm chính mình dưới đất, hắn bước lại gần rồi bắt đầu chửi.

“Mẹ nó, có thằng nào vừa khóc vừa cười như ngươi không Đoàn trưởng”.

Thứ Vô Ngân nhìn thấy là cái nhếch mép cười của Lý Chiến, nhìn mặt Lý Chiến lúc ấy quả thật rất tà đạo. Vô Ngân nhìn mà muốn xông vào tát cho hắn mấy cái bạt tai, nhưng tiếc là mọi thứ ở đây đều là ảo ảnh, cảnh sắc, con người và mọi hành động tại đây đều do đại não hắn phục dựng lại. Nhưng Vô Ngân cho mọi thứ dừng lại không phải vì nụ cười đáng ghét ấy, thứ hắn nhìn thấy trên trán Lý Chiến mới manh mối hắn khổ công tìm kiếm. Tiêu ký trên trán Lý Chiến không còn là Mộc hồn Ngũ Diện Linh Thụ nữa, nó là hình dạng một chiếc lưỡi màu đỏ thè ra khỏi miệng, trông vô cùng dị hợm, Vô Ngân cũng chưa từng thấy loại Linh thụ nào có hình dáng như vậy.

“Sở hữu Song Mộc hồn cơ đấy, Lý Chiến ngươi đúng là ẩn giấu thật sâu mà”.

Dứt lời, thân hình Vô Ngân dần tan biến, tất cả khung cảnh ở đây cứ như là một lớp bụi mịn bị cơn gió lạ cuốn tan đi.

----------- HẾT CHƯƠNG 7 -----------