CHƯƠNG 69: KHÔNG CHỊU NỔI MỘT CHIÊU
“Đến là đón! Đụng là trụng! Xưa nay, Bụt ta… chưa ngán ai bao giờ!”.
Thanh âm của Bụt không lớn, nhưng bá khí mười phần, phảng phất là sự tự tin và ngạo nghễ, như lời thách thức của lão tới cả chốn thiên địa này.
Ánh nắng vàng hoe như ôm trọn lấy thân hình Bụt, chúng lướt qua từng thớ thịt màu rám nắng, rồi uốn lượn theo những múi cơ săn chắc. Lồng ngực nở nang, được ghép bởi hai khối thịt vuông vức. Bờ vai rộng và vững chãi, tựa như gánh được cả núi sông. Bắp tay lão thì như thép nguội được quấn vào, cuồn cuộn như sóng xô.
Nhìn từ xa, bóng hình cường tráng của Bụt hiên ngang như một chiến thần, duy ngã độc tôn trước giờ khai chiến. Sức mạnh vô địch được thu liễm vào từng thớ thịt, có thể sánh ngang với Thần thú. Nếu không bởi chòm râu xổ dài trước ngực, thêm mái tóc bạc trắng như mây, thì có lẽ, ai cũng nghĩ đây là thân hình của một vị hán tử trẻ trung, đầu đội trời, chân đạp đất.
Trên cao, Mộc Thần tròn xoe đôi mắt nhìn Bụt, từ chiếc miệng xinh xắn, một chiếc lưỡi hồng nho nhỏ đưa ra, nó không ngừng liếm quanh vành môi đỏ mọng. Biểu cảm thèm thuồng lộ ra, quả thực không nên xuất hiện trên một khuôn mặt trong sáng và ngây thơ như vậy.
“Phì…”.
Bên dưới, Tử Long đang nằm thì bỗng phì ra một làn khói dài, đôi mắt ngựa dần híp lại, tỏ ra bộ dáng khinh bỉ như thường ngày.
Còn kẻ kinh tâm động phách nhất lại là Vô Ngân, hắn đã hóa đá mà nhìn Bụt.
Bất giác, không biết từ lúc nào hai bàn tay của Vô Ngân đã đặt trước bụng. Trong vô thức, hắn véo chặt vào lớp da dày cộm, một thớ mỡ dấu bên dưới lớp vải phính ra khỏi hai bàn tay, từ sự kinh ngạc lúc ban đầu, rốt cuộc hắn xấu hổ mà thầm nghĩ.
“Đây… đây mà là cơ thể của một ông già hay sao?”.
Vô Ngân nào đâu ngờ được, đằng sau chiếc áo bào rộng thùng thình là một thân hình vạm vỡ, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến Bụt cởi trần, nó hoàn toàn thay đổi cái nhìn của hắn về lão.
Trong mắt Vô Ngân, hắn chỉ có thể mô tả Bụt bằng đúng một từ duy nhất, đó là… “Lực”. Đúng! Chỉ có từ này mới có thể nói lên hết những gì hắn thấy.
Tự ti với chiếc bụng phệ của mình, Vô Ngân thầm hồi tưởng. Ngày xưa thân hình hắn cũng đẹp lắm, múi nào ra múi đó, tuy không được như Bụt bây giờ, nhưng nó lại vô cùng săn chắc và dẻo dai. Một phần là do công pháp hắn tu luyện, thiên về ám sát và tốc độ nên cần sự linh hoạt của cơ thể rất cao, một phần nữa là lúc đó hắn còn trẻ, cơ thể chưa hoàn toàn phát triển. Nhưng sau ba năm đắm chìm trong mỹ tửu, hình tượng của hắn hoàn toàn sụp đổ, sáu múi cơ ngày nào đã dồn thành “một trái”, hổ thẹn không nói thành lời.
Đột nhiên, Vô Ngân chợt thanh tĩnh, hắn nhận ra có cái gì đó sai sai. Liếc nhìn Bụt, lại ngước đầu lên nhìn Mộc Thần, hắn ngờ ngợ giữa hai người kia, hẳn là có điều gì mờ ám.
Bụt xưa nay Vô Ngân biết rõ, không thể nào chỉ vì một câu khiêu khích mà trở nên kích động đến nỗi phải thể hiện bản thân. Nhưng lúc trước Mộc Thần chỉ châm chọc lão một câu già yếu, để giờ đây, lão phơi hẳn bụng cho người ta xem, phải chăng chỉ muốn chứng minh rằng mình… không có yếu.
Còn Mộc Thần, cái bộ dạng trong sáng và thánh khiết đi đâu rồi? Nàng nhìn Bụt như thể một món ăn, sự thèm muốn biểu lộ rõ trên khuôn mặt nàng.
Vô Ngân bắt đầu lo sợ, Bụt vốn là một linh thể đã tồn tại hàng triệu triệu năm, mà Mộc Thần có khi là từ nguyên tố Mộc mà biến thành, một ác cảnh chạy ngang qua đầu, làm hắn thất kinh mà thốt lên thành lời.
“Không lẽ… không lẽ cái ước hẹn kia là vậy, Mộc Thần muốn hấp thu Tinh hoa của Bụt, nên mới có thỏa thuận tính được bằng năm, thời gian càng dài, lượng Tinh hoa Mộc Thần hấp thu sẽ càng lớn, bảo sao Bụt có biểu hiện khó chịu đến như vậy. Điều này có khác gì xẻ thịt chính mình cho người ta ăn đâu?”.
Vô Ngân lòng đau nhói, tuy chỉ là phỏng đoán, nhưng hắn luôn tin vào trực giác của mình. Bụt hy sinh thân mình để cứu vợ chồng hắn, ơn nghĩa này, hắn biết mình sẽ không bao giờ đền đáp nổi.
Bỗng nhiên, giọng nói của Bụt kéo Vô Ngân ra khỏi suy tư.
“Vô Ngân, thân hình của ta… đẹp không?”.
Để thêm phần minh họa, một bên ngực Bụt hẩy lên từng hồi, làm nó giật lên theo nhịp.
“Mẹ… mẹ kiếp! Ta đang nghe cái gì thế này?”.
Hình tượng Bụt trong lòng Vô Ngân vốn đang cực kỳ thần thánh mà treo cao, bỗng chốc chìm vào hố sâu, còn sâu hơn Ma Kê Vực Thẳm nữa. Hắn không nghĩ lão lại tự luyến đến như vậy.
Thế nhưng, Vô Ngân nào dám khinh thị lão trước mặt người ngoài. Hắn xoa xoa cái cơ mặt có chút đơ lại của mình rồi nói.
“Đẹp! Lần đầu ta mới thấy một cơ thể thập toàn thập mỹ đến như vậy”.
Giọng của Vô Ngân có hơi cứng nhắc, tuy lời hắn nói ra là đúng với những gì hắn thấy, nhưng lại trắng trợn đem ra mà khen như vậy, hắn thấy lưỡi mình còn chưa đủ dẻo.
Sắc thái Bụt vẫn vậy, chẳng có chút xấu hổ nào cả, lão còn gật đầu nở một nụ cười thỏa mãn. Sau đó, lão tự hào nói một tràng dài.
“Đây thành quả của pháp quyết tu luyện Thánh thể mà cha ngươi truyền lại, ta đã luyện tập vài trăm năm, nhưng chỉ bằng một góc của cha ngươi thôi. Muốn Phi thăng, để có thể chứa cả Nhân sinh, thì phải cần một cái bình đủ chắc, đó là lý do phải luyện pháp quyết này.
Nay Song Mộc hồn của ngươi có chút thành tựu, khí tức của chúng đủ để lấp đi Thánh thể của ngươi ở giới này, vậy nên ta sẽ truyền lại cho ngươi pháp quyết tu luyện Thánh thể. Ngươi có bằng lòng nhận không?”.
Vô Ngân lúc này mới vỡ lẽ, rằng mình đã hiểu nhầm Bụt rồi. Hóa ra, lão là đang tự hào với công pháp của cha mình truyền lại, nhưng cách hỏi của lão, quả thực không hiểu nhầm không được.
Chợt khóe môi Vô Ngân khẽ co giật, liếc nhìn Mộc Thần trên cao, Bụt cũng tùy tiện quá mức, trước kể cố sự thì sợ người ta nghe lén, nhưng giờ “chủ nhà” có mặt luôn ở đây rồi, miệng thì cứ nói trốn trốn tránh tránh Pháp tắc thế giới này, lão không thể nào nói nhỏ hơn được sao?
Nhưng Vô Ngân ý thức được, Bụt không cố kỵ hẳn có lý do, hắn vội vã chắp tay cúi người, trịnh trọng đáp.
“Bụt! Ta luôn sẵn lòng học những điều mới”.
Bụt gật đầu, lão trầm giọng nói, chẳng lo pháp quyết có bị lộ hay không, âm thanh vẫn cứ đều đều, như muốn cả thiên địa đều được biết.
“Thánh thể là pháp quyết tu luyện cơ thể. Bên trong, biến nó thành một bình chứa Nhân sinh vững chắc. Bên ngoài, khiến vạn vật bất xâm, giúp cơ thể cường tráng, sức mạnh phi thường.
Pháp quyết rất đơn giản chỉ có mười bốn chữ thôi, khi luyện tập, phải vừa luyện vừa liên tục đọc to: Tập thể dục, tập thể thao, da dẻ hồng hào, sức khỏe nâng cao”.
Khuôn mặt Vô Ngân ngốc trệ, nào có cái pháp quyết nào đơn giản đến như vậy. Nhưng cơ thể Bụt đang bày ra trước mắt, muốn không tin cũng không được.
Không để ý đến ánh mắt ngờ vực của Vô Ngân, Bụt tiếp lời.
“Mỗi ngày phải luyện chống đẩy một ngàn cái, gập bụng hai ngàn cái, thụt dầu ba ngàn cái, đẩy tạ ba trăm cân bốn ngàn cái, và cuối cùng, chạy hai vòng Ma Kê Vực Thẳm. Rồi! Vừa luyện vừa đọc pháp quyết, bấy nhiêu thôi là đủ”.
Vô Ngân chỉ mới nghe xong mà cả người trở nên rệu rã, xương cốt hắn run lên thành từng cơn, kia là tra tấn chứ “thể dục, thể thao” chỗ nào.
“Sao? Ngươi nghi ngờ pháp quyết của cha ngươi?”.
Thấy mặt của Vô Ngân có vẻ không mặn mà cho lắm, Bụt cau mày quát lớn.
“Không… không! Bụt! Ngài cứ yên tâm! Ta sẽ sớm luyện thành tài”.
Như có tật giật mình, Vô Ngân vội vàng đáp ứng, lòng hắn lúc này đã khóc thành một dòng sông.
Trên cao, Mộc Thần nhìn có vẻ rất tự nhiên mà nhìn trời, nhìn đất. Nhưng đôi tai nhọn xinh đẹp đã bán đứng nàng, nó khẽ nhếch nhẹ trong gió, lắng nghe những gì Bụt nói. Pháp quyết của một thế giới khác cũng đáng để nàng lưu tâm, hơn nữa là nó bắt nguồn từ một vị cường giả như Bụt.
Còn bên dưới, Bụt vẫn trang nghiêm mà đứng, sắc mặt chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng, lão đã thầm cười lạnh.
“Pháp quyết mẹ gì chứ, vốn Thánh thể cứ kiên trì rèn luyện Nhân sinh là thành. Nhưng sau này, không có ta ở đây, ai mà quản được con heo mập nhà ngươi, suốt ngày say xỉn thì biết khi nào mới giảm được cân. Cha ngươi anh tuấn ngời ngời biết bao nhiêu, nhìn con heo mập nhà ngươi mà xem, có xứng là con của Thánh nhân, chẳng hiểu sao lại câu dẫn được một cô vợ xinh đẹp nữa chứ. Nghĩ mà chán!”.
Bỗng nhiên, sắc mặt Bụt biến đổi, lão nheo mắt nhìn lên trời, chiến ý cứ thế mà kéo lên ngùn ngụt.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! “.
Bốn tia sét đánh xuống, tiếng nổ rền vang. Dị thú trong Bạch Mã sâm lâm hoảng hốt mà co đầu rụt cổ, sự sợ hãi đến từ bản năng không ngừng đe dọa chúng nó.
Bốn tia sét kia không đánh xuống đất, nó chỉ xẹt ngang qua bầu trời. Mỗi tia sét mang một màu khác nhau, tạo thành bốn vệt màu hằn rõ lên khoảng không, nếu bỏ cái dư âm đáng sợ kia ra, thì có thể xem nó là kỳ quan của tạo hóa.
Tiếp đó, không khí như muốn sệt lại, có một sức ép vô hình đè nén cả vùng trời, như thể không cho ai được thở.
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt… xoẹt…”.
Bốn tia sét sau một hồi dạo quanh tại chín tầng mây, rốt cuộc nó cũng hướng xuống dưới, tốc độ nhanh khủng khiếp.
Tưởng chừng chúng sẽ lao tới chỗ Bụt, nhưng không! Ngay khi hạ tới độ cao nơi Mộc Thần đang đứng, chúng đã dừng lại giữa không trung.
Vô Ngân bị áp lực vô hình đè lên, lưng và vai trở nên nặng trĩu, nhưng hắn vẫn gượng sức nhìn lên, với khoảng cách này, hắn đã biết bốn tia sét kia được tạo thành bởi cái gì rồi.
Hàng triệu sợi Pháp tắc bện vào nhau mà ghép thành một bó lớn. Có tổng bốn bó Pháp tắc như vậy, mỗi bó lại phát ra một màu ánh sáng riêng biệt, chúng bao quanh lấy Mộc Thần ở giữa, thứ tự là Đỏ, Xanh dương, Nâu và Trắng. Đặc biệt hơn, khí tức mỗi bó Pháp tắc tỏa ra lại mang cho hắn một cảm giác khác lạ: nóng rực, mát lạnh, trầm ổn và sắc bén.
“Hi hi! Bốn vị lại ghé thăm nhà a! Đến là được rồi, không cần dọa sợ con dân bé bỏng của ta như vậy chứ?”.
Mộc Thần che miệng cười duyên, tiếng cười lanh lảnh tựa chuông treo trước gió. Nàng phẩy nhẹ tay, không khí vốn đã cô sệt bỗng dưng dịu nhẹ, sự tươi mát lan tràn khắp nơi, trấn an mọi sinh vật.
Bỏ mặc lời thăm hỏi của Mộc Thần, bốn bó Pháp tắc đột nhiên cuộn trào, từng sợi Pháp tắc nhỏ lay động, giống như những con rắn không đầu tủa ra nhiều hướng mà nhìn ngó. Sau đó, chúng thay nhau cuộn lại, như muốn đan dệt một thứ gì đó. Thoáng chốc, chúng tạo ra bốn cái Pháp tắc hình người.
“Đây là Hóa Thân Pháp Tắc trong miệng Mộc Thần hay sao? Vậy, bốn vị kia hẳn là Hỏa Thần, Thủy Thần, Thổ Thần và Kim Thần của Ngũ Hành Tinh Giới”.
Vô Ngân thều thào trong sự ngạc nhiên, hắn như một con kiến nhỏ, trộm nhìn cả thần linh. Liếc nhìn qua Bụt, hắn thấy lão vẫn vậy, bình chân như vại mà đứng, sự thản nhiên từ lão lộ ra làm hắn có chút yên lòng.
Sự chấn nhiếp ban đầu tuy đã bị Mộc Thần hóa giải, nhưng lúc này đây, bốn cái Hóa Thân Pháp Tắc đã thành hình, năng lượng bên trong chúng dần được kéo lên, như thể đang triệu hồi một sức mạnh gì đó vô cùng rất lớn. Hóa Thân Pháp Tắc vẫn vậy, là những sợi Pháp tắc bện chặt vào nhau, vô cùng tinh sảo, nhưng tiếc rằng chúng không hề có ngũ quan trên mặt.
“Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!”.
Trong phút chốc, bốn âm thanh trầm đục vang lên, bốn cỗ Hóa Thân Pháp Tắc khí thế tỏa bức người, Thần vận quấn quanh, không hề thua kém Mộc Thần ở giữa. Có chăng, sức mạnh ẩn chứa bên trong bốn Hóa Thân Pháp Tắc kia không thể nào sánh bằng Mộc Thần lúc này được.
“Mộc Thần! Ngươi trái lệnh Đại nhân, dám đưa kể ngoại lai vào trong Ngũ Hành Tinh Giới?”.
Âm thanh chấp vấn vô cùng sắc bén, chúng như kim châm cứa lên làn da láng mịn của Mộc Thần. Nó phát ra từ Hóa Thân Pháp Tắc màu Trắng, đó chính là Kim Thần.
“Hi hi! Kim Thần tỷ tỷ bớt giận, ta nào dám trái lệnh Đại nhân, triệu năm nay Mộc Châu đại lục vẫn yên ổn đó thôi”.
Vẫn là nụ cười trong sáng ấy, Mộc Thần điềm tĩnh đáp lại.
“Vậy ngươi nói cho ta nghe, kẻ đứng dưới kia là ai? Dị lực nội liễm trên người hắn đã sắp bằng cả một giới, pháp trận kì quái kia lại câu thông với cả trời đất, đâm qua Thủy Châu đến tận Hỏa Châu. Mộc Thần! Ngươi đang phá luật, chẳng may có chuyện gì xảy ra, bốn người chúng ta cũng phải chịu tội chung hay sao?”.
Lần này Hóa Thân Pháp Tắc màu Xanh dương cất tiếng, âm thanh nữ giới nhẹ nhàng và hòa hoãn hơn Kim Thần rất nhiều, đó là Thủy Thần.
Hai Hóa Thân Pháp Tắc còn lại là Hỏa Thần và Thổ Thần thì im lặng mà đứng, như thể để cho hai vị nữ Thần kia ra mặt. Riêng Hỏa Thần, khí tức phát ra từ chiếc kén lửa bên dưới đang thu hút lấy hắn, năng lượng tuy đồng nguyên với Hỏa Châu đại lục, nhưng xen kẻ trong đó có một tia không đúng, nhưng hắn chưa phát hiện ra là thứ gì. Hắn lầm bầm trong miệng tự hỏi.
“Quái lạ! Là Phượng nhưng không phải Phượng”.
Trở lại với Mộc Thần, nghe Thủy Thuần khéo léo chấp vấn mình mà cười khẩy, nụ cười ấy biến nàng thành một con người khác. Nàng gằn giọng nói.
“Đừng lấy Đại nhân ra để uy hiếp ta nữa! Ta chẳng làm sai gì, ta giống như các ngươi, là đang thực hiện nhiệm vụ mà ngài ấy giao cho mà thôi”.
Thủy Thần nghe thế thì giật mình, tuy ngũ quan không có, nhưng Thần vận tỏa ra từ Hóa Thân Pháp Tắc có chút hỗn loạn.
“Ngươi nói là lão già trông như gần đất xa trời bên dưới kia ư? Mộc Thần! Đừng đùa chúng ta, nhiệm vụ mà Đại nhân giao phó chỉ còn vài trăm năm nữa mà thôi, ngươi tính làm liều à?”.
Lần này đến lượt Kim Thần lên tiếng, giọng điệu giễu cợt thấy rõ.
“Chẳng phải là các ngươi ép ta hay sao? Bốn người các ngươi mới gọi là làm liều, cách của các ngươi chắc chắn sẽ thất bại, đừng bắt ta phải chịu tội chung. Người thành công luôn có lối đi riêng, đạo bất đồng, khó nói chuyện!”.
Mộc Thần như hóa thành một cơn bão mà gào thét, lời nàng vừa thoát ra, toàn cây cối ở Bạch Mã sâm lâm liền cộng hưởng, chúng rung lên dữ dội, tựa như cơn giận trong lòng nàng.
Lúc này, Thổ Thần rốt cuộc lên tiếng, âm điệu trầm ổn dị thường.
“Các người thôi đi, nếu Mộc Thần không tru diệt kẻ kia, vậy bốn người chúng ta cứ theo luật mà làm, tự tay tiêu diệt kẻ ngoại lai. Mộc Thần! ngươi không ngăn cản chúng ta chứ?”.
“Hi hi! Được, các vị cứ tự nhiên, nếu giết được hắn thì cứ giết. Nhưng nếu không giết được… thì đừng có mà nhiều chuyện xía vào việc của ta. Ta nói rồi, là ta cũng đang thi hành nhiệm vụ mà thôi”.
Mộc Thần đột ngột thay đổi thái độ, hoa cỏ mùa xuân cứ như nở rộ trên miệng nàng, nhẹ nhàng và tươi mát.
“Ực…”.
Vô Ngân bên dưới nghe toàn bộ chuyện, hắn nuốt một ngụm nước bọt, toàn bộ da gà nổi lên trên người hắn. Thái độ của Mộc Thần lật như bánh tráng, lúc trước hắn phán đoán không sai, quả thực nàng bị đa nhân cách. Hắn thầm lo lắng cho Bụt, hắn sợ “xú bà nương” kia một ngụm mà nuốt luôn lão.
Bốn vị Thần xung quanh Mộc Thần thì chẳng có tư vị gì cả, cùng nhau ở Ngũ Hành Tinh Giới cả triệu năm, tính cách của nàng họ đều biết rõ.
Ý tứ đã thông, biết không làm gì được Mộc Thần, bốn vị Thần chuyển mục tiêu, tất cả chú mục vào Bụt bên dưới. Thổ Thần lại lên tiếng.
“Kẻ ngoại lai, lên đây nhận cái chết!”.
Khác biệt với giọng điệu hòa nhã lúc trước, Thổ Thần lúc này một thân cao cao tại thượng, giọng điệu xem nhẹ chúng sinh. Hóa Thân Pháp Tắc màu Nâu của hắn tỏa khí tức trầm ổn, nặng tựa thái sơn, Thần vận tỏa ra kinh người.
“Hừ! Lên thì lên! Bụt ta chưa ngán ai bao giờ”.
Đón nhận lời thách thức, Bụt hừ giọng rồi hét lớn, khí tràng đột ngột tỏa ra, chiến ý xông tới tận trời, lão như một Thần Thú đang ngủ say mà bị đánh thức.
“Uỳnh!”.
Giẫm mạnh xuống nền đất, thân hình Bụt như biến mất tại chỗ, lão bay vút lên cao, tựa mãnh thú vồ mồi mà xông tới, cơ bắp như sắt nung chuyển thành màu đỏ rực. Xúc thế đã lâu, lão tung ra một đấm vào Thổ Thần, không màu mè chiêu pháp, cũng chẳng dùng thần thông, chỉ đơn thuần là một quyền của kẻ phàm phu tục tử.
“Lão già! Dám so thể năng với ta sao?”.
Thổ Thần khinh bỉ mà hét lớn, hắn cũng tung ra một đấm, trực diện đối quyền với Bụt.
“Bang…”.
Hai quyền va vào nhau, âm thanh va chạm như sắt thép, âm hưởng lan tràn ra không trung, đinh tai nhức óc.
“Uỳnh!”.
Thân hình Bụt như hứng phải một kích của thiên lôi, cả người lão ghim thẳng xuống đất tạo thành một cái hố rất to, đất đá văng tứ tung, bụi bay mù mịt.
Trên cao, Thổ Thần kiêu ngạo nói.
“Hừ! Quá yếu! Gà đất chó kiểng, không chịu nổi một chiêu”.
----------- HẾT CHƯƠNG 69 -----------
(Đôi lời tác giả: Tại hạ cầu tương tác trên bình luận ạ, mỗi lời góp ý là một tia thần thông, giúp tại hạ có động lực để viết tốt hơn ạ! ^^)