Chương 70: Chịu đấm ăn xôi

CHƯƠNG 70: CHỊU ĐẤM ĂN XÔI

“Bụt! Không…”

Vô Ngân hét lên, mặt hắn đã tái đi vì lo lắng.

Tràng diện chiến đấu kết thúc trong chóng vánh, Vô Ngân không thể nào ngờ, tư thái vô địch của Bụt bày ra lúc trước đã bị phá vỡ chỉ trong một chiêu.

Không tự chủ được, thân hình Vô Ngân nhào lên trước, tinh thần hắn như bị xé toạc, sự điềm tĩnh ban đầu cũng biến mất đi, giờ thì hắn mặc kệ tất cả, có làm con sâu cái kiến trong mắt kẻ khác thì cũng phải chạy lên, hắn muốn xem Bụt như thế nào, liệu có còn sống không?

“Kịch”.

Bỗng nhiên, trước lồng ngực Vô Ngân bị một cái chân đầy lông cản lại, không ai khác, nó là của Tử Long.

“Vô Ngân! Bình tĩnh đi! Mới khúc dạo đầu thôi”.

Đôi mắt Tử Long như mang ý cười mà híp lại, âm thanh phát ra vô cùng tự tin.

“Dạo… dạo đầu? Ý ngươi là…”.

Lời Vô Ngân chưa dứt, trong đám bụi đất che khuất tầm nhìn, một âm thanh cười cợt vang lên.

“Vô Ngân tiểu tử! Không cần la lớn đến như vậy đâu. Ngươi làm vậy là nghi ngờ pháp quyết luyện thể của cha ngươi đó”.

“Vù… vù… vù…”.

Giọng Bụt vừa cất lên, một cỗ lực lượng vô hình đè ép những hạt bụi xuống, rất nhanh, thân hình Bụt đã lộ ra dưới đáy một cái hố sâu mười mét, thần tình lão ung dung, cả cơ thể không một vết xước, trên cánh tay đối quyền lúc trước là li ti những giọt Tinh hoa màu vàng ẩn dưới lớp da.

Trên trời, Thổ Thần khẽ kinh ngạc, Thần vận màu nâu xung quanh hắn như đậm hơn lúc trước. Nhưng với bản tính trầm ổn, mọi thứ với hắn chỉ là thoáng qua, hắn trầm giọng nói.

“Khá khen cho ngươi, nắm đấm vừa rồi nặng bằng một triệu ngọn núi lớn, ít ra ngươi tạo cho ta một chút hứng thú. Nào! Kẻ ngoại lai hèn mọn, hãy lên đây và giành giật lấy sự sống”.

Vẫn là thái độ đó, Thổ Thần như một kẻ bề trên nhìn xuống dưới, trong mắt hắn, Bụt chỉ là con chuột trốn chui trốn nhủi, không hơn không kém.

Kim Thần, Hỏa Thần và Thủy Thần thì vẫn im lặng mà quan chiến, với họ, kết cục như đã được định đoạt, không có một bất cứ kẻ ngoại lai nào có thể sống sót dưới sự truy quét của họ ngay trên Ngũ Hành Tinh Giới, được sự hậu thuẫn của một giới, họ là đấng toàn năng tại nơi này.

Mộc Thần thì khác, nàng không còn đứng nữa, như biết trước trận chiến này sẽ kéo dài rất lâu, nàng đã vắt chéo chân, chễm chệ ngồi trên một chiếc Thần tọa bằng gỗ, trên tay là một ly trà trái cây thơm mát, vừa nhâm nhi, vừa cười khẽ, bộ dáng như đang xem một trò vui. Bởi lẽ, bốn vị kia sao mà biết được, Mộc Thần mới chính là kẻ thấu hiểu sức mạnh mà Bụt có.

Lần đầu gặp Bụt là bên trong Bách Đoạn Thánh Khí, vây quét lão chỉ là những sợi pháp tắc vô tri kèm theo một tia ý chí của nàng, thương cảm cái sinh mệnh mong manh của Vô Ngân mà nàng cho “qua cửa”. Lúc đó, Bụt đã phong ấn sức mạnh, trong mắt nàng lão chỉ là một ông già đáng thương.

Lần thứ hai, Bụt bùng nổ sức mạnh dị loại để thu hút Mộc Thần, mới đầu chỉ là sự hứng thú với nguồn sức mạnh ấy, nhưng khi bước vào cánh của gỗ và trực tiếp gặp nàng, hai người đã đôi co kỳ kèo mặc cả điều kiện, đến nỗi, nàng như biến thành Yêu Mộc mà đe dạo lão. Nhưng rồi thì sao chứ, người lão phình to, năng lượng hủy diệt được kéo lên tới đỉnh điểm, như một kẻ liều chết, lão vô sỉ hét lên: “Ngươi còn ép ta nữa, ta cho nổ nát cái Mộc Châu đại lục này”. Khiếp sợ trước cái sức mạnh có thể uy hiếp đến chính mình, rốt cuộc nàng cũng phải hạ thấp điều kiện xuống mức thấp nhất. Khi lão rời đi, trái tim nàng vẫn còn treo trên cao đến tận cổ.

Trở lại với trận chiến, ngay khi lời lẽ đậm chất khinh nhờn của Thổ Thần văng vẳng vào tai, Bụt chỉ khẽ cau mày, chiến ý một lần nữa ngưng tụ. Ánh mắt như không như có liếc nhìn chiếc kén lửa, nó vẫn chưa có biểu hiện gì khác thường, sâu trong đáy mắt là tia sáng mờ mịt, lão đang thầm tính toán gì đó.

“Ầm”.

Dẫm mạnh chân, lớp đá dưới chân như sâu thêm cả mét, tốc độ của Bụt đã gấp đôi lúc trước, nhanh như thiểm điện, lão đã xuất hiện trước mặt Thổ Thần, hai bàn tay như hai cái gọng kìm, vỗ mạnh vào đầu Thổ Thần, nếu đòn này đắc thủ, đầu Mộc Thần sẽ nát như tương.

“Bang… bang”.

Hai tay của Bụt bị cản bởi hai cánh tay màu nâu sậm. Tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên.

Lúc này, Thổ Thần đã đưa hai tay trấn thủ hai bên đầu, Hóa Thân Pháp Tắc tuy không có hình dạng lực lưỡng được như Bụt, nó thon gọn và có chút mảnh mai, nhưng sức mạnh chứa đựng bên trong lại bằng cả một giới. Hai cẳng tay dựng thẳng tựa hai ngọn thái sơn, trước đòn đánh hung hiểm, nó không hề suy suyển dù chỉ một chút.

Thổ Thần hừ nhẹ, sát khí bùng lên, bàn tay hắn xòe ra, chuyển từ đấm sang chém. Nhanh như chớp, hai cái máy chém bằng tay nhắm thẳng mạn cổ đối phương, lực đạo dồn vào cũng đã nặng gấp ba lần nắm đấm dùng lúc trước.

“Phanh, phanh”.

“Uỳnh…”.

Một lần nữa, thân hình Bụt cắm thẳng xuống đất, đào thành một hố cực đại, đỉnh núi Ma Kê vì thế mà rung lên như động đất.

Thổ Thần đắc thủ, hắn không buông lời chế giễu nữa. Hắn biết, Bụt sẽ đứng dậy và tiếp tục lao lên. Bởi vừa rồi, trúng phải đòn đau, nhưng lão chẳng thèm rên lên một tiếng. Chỉ có hai trường hợp, một là bị miểu sát không kịp phản ứng gì, còn trường hợp thứ hai, là đòn vừa rồi chỉ đủ gãi ngứa cho lão.

“Ầm”.

Đúng như Thổ Thần dự đoán, thân hình Bụt từ trong bụi mù bay lên, tốc độ nhanh đến nỗi lớp bụi bên trong bị cuốn ngược ra ngoài, tạo thành một đám bụi hình chiếc nấm.

“Chát, chát… uỳnh!”.

“Binh, binh… uỳnh!”.

“Bang, bang… uỳnh!”.

Bụt như một chiến thần thiêu thân, không ngừng lao vào Thổ Thần. Mỗi lần, lão chỉ tiếp được vài chiêu rồi bị nện thẳng xuống đất. Nhưng dường như, mọi đòn đánh của Mộc Thần đều không thể gây tổn thương lên người lão, cứ như thế, bị đập xuống thì lão lại phi lên, không chết không ngừng.

“Tử… Tử Long! Bụt cứ như vậy, là… là vẫn dạo đầu thôi đúng không?”.

Cặp mắt Vô Ngân lúc này chỉ như quả lắc, hết đưa lên rồi lại đưa xuống, tuy không nhìn kịp chiêu số của hai ngươi kia, nhưng mắt hắn vẫn cố dán chặt vào thân hình Bụt. Nhìn lão bị tra tấn như thế kia, lòng hắn lại bất an đến khó tả. Thần tiên đánh nhau quá khác với một kẻ phàm nhân như hắn, chỉ với sức mạnh cơ thể thôi mà đã kinh thiên động địa.

“Ngươi lo lắng chuyện gì à?”.

Tử Long thản nhiên hỏi lại. Cặp mắt ngựa to tròn và đen nhánh, sự an nhiên trong đó toát lên sự tin tưởng tuyệt đối của nó về Bụt.

“Không lo sao được! Tuy ta không rõ ràng hai người kia đánh nhau như thế nào, nhưng Bụt cứ bị người ta hành hạ như vậy, ta sợ… sợ ngài ấy trụ không nổi mất”.

“Phì…”.

Lời Vô Ngân chưa dứt hẳn thì mũi của Tử Long đã phì ra một luồng khói lớn. Như thể tận cùng của sự khinh bỉ.

Vô Ngân đang ngơ ngác trước biểu cảm của Tử Long thì trong đầu hắn là tiếng thì thầm to nhỏ.

“Tiểu tử ngươi đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời. Lão là đang “chịu đấm ăn xôi” mà thôi”.

“Chịu đấm ăn xôi?”.

Vô Ngân bất giác cất giọng hỏi lại.

“Suỵt! Chớ nói ra thành lời”.

Tiếng thì thầm của Tử Long lại vang lên trong đầu Vô Ngân. Hắn biết mình đã thất thố, Tử Long bí mật truyền âm trực tiếp vào não hắn, chứng tỏ có điều gì đó thập phần cơ mật. Mắt hắn cũng sáng lên một tia hy vọng, hắn hồi hộp chờ Tử Long nói tiếp.

“Ta không biết lát nữa cục diện chiến đấu sẽ biến chuyển tới đâu, Bụt không dùng toàn lực và tên kia cũng vậy. Ngoài ra còn có ba tên nữa đang trợ chiến, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên lấy đông hiếp ít. Vậy nên, lão chịu bị đánh là có lý do”.

Nghe Tử Long phân tích, Vô Ngân gật nhẹ đầu, hắn chỉ biết giữ im lặng để lắng nghe.

Thấy Vô Ngân có vẻ chăm chú, Tử Long đắc ý truyền âm tiếp.

“Thứ nhất, mục đích chính hôm nay của chúng ta chính là Nguyệt Nhan, Bụt gỡ bỏ phong cấm cũng chính vì chuyển sinh cho nàng, thế nên lão là đang giả yếu để câu giờ mà thôi. Cố ý giảm nhịp độ và cấp độ trận chiến xuống mức tối thiểu, đối phương muốn chơi mèo vờn chuột thì cứ chơi, lão càng thích. Miễn sao câu đến khi nào Phượng hồn của Nguyệt Nhan phá kén là được.

Thứ hai, lão đang thể hiện bản chất của người cố địa chúng ta, đó là Dĩ hòa vi quý, không quá mạnh bạo, không mang tính uy hiếp đến Ngũ Hành Tinh Giới. Vì lão chưa biết bốn tên kia lợi hại ra sao, nên cứ tạm thời chịu khổ trước đã. Thử bốn kẻ kia là người của Tiên vực phương Bắc mà xem, hẳn lão sẽ liều mạng vặt đầu bọn chúng xuống.

Điều cuối cùng, là lão đang ủ mưu… một âm mưu thâm độc”.

Nói tới đây, mắt Tử Long híp lại, biểu tình lộ ra một tia hung ác.

Vô Ngân nghe mà khấy động tinh thần, hắn đâu ngờ hành động của Bụt lại sâu xa đến như vậy. Hơn nữa, hắn bất ngờ hơn với đạo tâm của Bụt. Kẻ mạnh nào mà chẳng có ngạo khí, mặt mũi là hàng đầu, ngay cả hắn cũng vậy, dù địch mạnh tới đâu cũng sẽ bung hết sức ngay từ đầu ra mà chống trả, thà chết chứ không lui.

Nhưng với Bụt thì không! Gạt đi ngạo khí của cường giả, lão chịu đựng cho người ta chà đạp, thân là trưởng bối, trước mặt tiểu bối nhà mình mà vứt đi cả mặt mũi, kệ cho kẻ khác cười chê. Xen vào đó, lão vẫn thầm bố cục, trù tính sâu xa, tất cả chỉ là để hoàn thành ước nguyện ban đầu. Vậy, thế gian này, mấy ai làm được như lão.

Vô Ngân sực nhớ ra, Bài học cuối cùng Bụt từng dạy, giờ đây nó vang vọng lại lần nữa trong lòng hắn.

“Nhớ! Khắc cốt ghi tâm mà nhớ cho ta! Từ nay, tất cả phải dựa vào chính mình, quang minh chính đại cũng được, mưu hèn kế bẩn cũng chẳng sao, phải là từ chính mình mở ra con đường sống, đừng bao giờ dựa dẫm vào kẻ khác. Đây là bài học cuối cùng ta dành cho ngươi”.

Nắm tay Vô Ngân siết chặt, hắn như ngộ ra một điều gì đó. Hắn dặn với chính lòng mình.

“Hóa ra, lâu nay ta mới chỉ là một kẻ Thông minh chứ chưa bao giờ là kẻ Thông tuệ. Dù ở tình huống nào cũng phải luôn có cái nhìn đại cục, càng gò bó chính mình vào khuôn khổ thì chẳng khác gì cầm ngược lưỡi dao. Bụt! ngài làm được thì Vô Ngân ta cũng sẽ làm được”.

Trong lúc Vô Ngân còn minh ngộ cho đạo tâm của mình. Cuộc chiến của Bụt và Thổ Thần bỗng nhiên đã dừng lại.

Đỉnh núi Ma Kê lúc này đã bị tàn đến phá nghiêm trọng, hàng trăm chiếc hố lớn nhỏ đục sâu vào lòng núi, đất đá ngổn ngang khắp nơi, cây cối thì đổ gãy, chấn động quá lớn khiến gà Đông Tảo cũng chạy hết sạch. Giờ đây, nó chỉ là một đỉnh núi tiêu điều và xơ xác. Nhưng không biết là vô tình hay cố ý, chỉ mỗi mảng đất nhỏ của Vô Ngân và chiếc kén lửa là vẫn bình yên vô sự.

“Sao? Kẻ ngoại lai hèn kém, ngươi không còn đủ sức để đánh nữa sao?”.

Hóa Thân Pháp Tắc của Thổ Thần cao cao tại thượng từ trên cao nói vọng xuống. Nhưng trong thâm tâm hắn, một chút e ngại đã hiện ra.

Mười sợi Pháp tắc bện trong bàn tay Thổ Thần đã đứt, sức nặng mỗi đòn đánh của hắn đã tương đương với Thổ Châu đại lục, tức là bằng cả tỷ ngọn núi gộp lại. Nhưng nhìn những hố sâu bên bên dưới mà xem, lỗ thì sụp xuống mười mét, lỗ thì mười lăm mét, còn lỗ sâu nhất chỉ là mười bảy mét. Chứng tỏ, sức mạnh của kẻ ngoại lai kia đã muốn ngang ngửa với hắn mà triệt tiêu lẫn nhau, mỗi chiêu, hắn chỉ nhỉnh hơn một chút.

Thổ Thần không biết lão già kia có phải cố ý hay không, nhưng hắn cũng không chủ động tố giác, đằng sau hắn còn ba vị Thần nữa đang quan chiến, vì chút sĩ diện, hắn vẫn giả như là đang chơi đùa.

Bên dưới, bụi mù vừa tán đi, thân hình cường tráng của Bụt lần nữa hiển lộ, tấm lưng trần lúc này đã có vài vết thâm nhỏ, trên ngực còn hằn rõ một dấu tay.

“Rắc… rắc…”.

Bụt lắc đầu qua một bên, tiếng xương cốt kêu lên răng rắc, nhìn một lượt thương tích trên người, lão chỉ làm bộ nhíu mày một cái. Cái nhíu mày này là đã cho Thổ Thần mặt mũi lắm rồi, còn bắt lão oai oái kêu lên thì chịu, lão không diễn được.

Tuy đầu ngước nhìn Thổ Thần trên cao, nhưng Bụt vẫn duy trì một tia chú ý đến chiếc kén. Lão lầm bầm trong miệng.

“Chậc chậc! Con Phượng này có vẻ to à nha!”.

---------- HẾT CHƯƠNG 70 ----------