CHƯƠNG 68: ĐẾN LÀ ĐÓN, ĐỤNG LÀ TRỤNG
“Bụt! Miễn là nàng được trở lại lần nữa, tất cả do ngài định đoạt!”.
Dứt lời, Vô Ngân đưa tay áp nhẹ vào gò má xinh đẹp của Thất công chúa rồi từ từ tách miệng nàng ra.
Thi hài Thất công chúa đã săn cứng lại từ lâu, cơ năng vốn đã không còn, việc tách miệng nàng ra có chút khó khăn. Nhưng không vì vậy mà Vô Ngân dám xuất lực mạnh bạo, hắn cảm tưởng như nàng còn sống mà sợ làm nàng đau. Mộc lực từ bàn tay nhu hòa tràn ra, chậm rãi thẩm thấu vào từng thớ cơ trên mặt nàng, chẳng mấy chốc, miệng nàng đã há to, đủ để nhét một quả trứng.
“Tốt”.
Bụt không nhiều lời, chỉ hô lên một tiếng. Tay lão cách không khống chế quả huyết cầu, nhẹ nhàng đặt vào miệng Thất công chúa. Ngay tức khắc, huyết cầu tan ra ngay trong miệng nàng, từng làn khói đỏ cũng từ trong đó mà lượn lờ bay ra.
“Đóng miệng nàng lại”.
Bụt trầm giọng quát lên. Sau đó, lão lần nữa nhìn lên cao, mặt trời lúc chính Ngọ đã đứng bóng, lão biết thời khắc vàng đã tới.
Vô Ngân răm rắp làm theo, nắm tay hắn siết chặt, hồi hộp chờ đợi kỳ biến.
“Vô Ngân! Tử Long! Lát nữa dù động tĩnh như thế nào, không được vọng động, đứng im một chỗ cho ta, hôm nay… Bụt ta làm chủ”.
Không cần biết một người một ngựa trong miệng Bụt có đồng ý hay không, lão liền dùng hai ngón tay điểm vào mi tâm của chính mình, miệng bắt đầu niệm chú.
“Đông Sơn Ấn! Khai”.
“Rắc… rắc… rắc…”.
Âm thanh như bẻ khóa phát ra từ người Bụt, trên áo bào trắng tinh, từng dòng ký hiệu lạ mắt được xếp thành vòng tròn quấn quanh người lão, có tất cả mười tám vòng tròn khác nhau, lấy thân hình lão làm trục, không ngừng dịch chuyển xoay quanh.
Chỉ trong một hơi thở, khí tức bá đạo từ Bụt được kéo lên nhanh chóng, y phục không gió mà bay, khí tràng phát ra như muốn đè ép mọi thứ, bá đạo vô cùng.
Cạnh bên, Vô Ngân không dám thở mạnh, tim hắn bất chợt đập nhanh, cảm giác Bụt phá bỏ phong ấn lúc này khác xa so với lúc hắn được nhìn trong huyễn cảnh. Lúc trước chỉ là nhìn, hắn còn thấy mọi thứ không đến nỗi đáng sợ, nhưng đến khi trực tiếp cảm nhận như lúc này, hắn mới biết mình nhỏ yếu đến mức nào.
Tử Long nằm dưới đất, cái mặt ngựa của nó đã bắt đầu đanh lại, mắt nó chăm chú dán chặt vào Bụt, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như ngày thường nữa.
“Phanh! Phanh! Phanh! ...”.
Mười tám tiếng nổ liên tiếp, tuy phát ra âm thanh không lớn, nhanh lại chấn động lòng người. Rốt cuộc, sau bao nhiêu năm nín nhịn, Bụt lần nữa mở ra phong ấn trên người mình.
Trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Vô Ngân, không có hào quang vạn trượng, cũng chẳng có cảnh trời long đất lở. Có chăng, xung quanh Bụt chỉ là từng làn khói trắng đen xen kẻ, lơ lửng bên người lão.
Vô Ngân thầm hiểu, trước đây mình khai mở phong ấn, năng lượng đều là bị đông mà bộc phát ra, căn cơ của hắn không thể làm chủ được nguồn năng lượng ấy, từ đó mới để nó phát ra dị tượng. Ngược lại, Bụt trong mắt hắn lúc này lại vô cùng thu liễm, đến mức như hòa hợp với tự nhiên, nhưng cảm giác lão đem lại cho hắn, là cực kỳ nguy hiểm.
Trong làn khói trắng và đen, Bụt tựa như một vị tiên nhân đăng phong tạo cực, lại vừa như một ác ma âm dương quái khí. Khác với lần mở phong ấn để kêu gọi Mộc thần trước đây, lần này lão đã mở toàn bộ phong ấn trong người mình, bởi lẽ, sắp tới đây lão phải dùng toàn lực.
Bụt đưa bàn tay phải ra trước, xòe rộng bàn tay rồi đặt xuống đầu của Thất công chúa. Khói trắng và đen tức thời bủa vây lấy thân hình nàng, miệng lão hét lớn.
“Nhất Niệm Chuyển Sinh! Chuyển!”.
Bụt biết thời gian không chờ người, Niệm lực trong người đã được kéo lên cực đại, tập trung toàn bộ vào chú chuyển sinh.
“Phùm”.
Cả quan tài Thất công chúa bỗng nhiên bốc cháy, từ trong cơ thể của Thất công chúa, có một ngọn lửa đỏ thẫm không ngừng tỏa ra, thiêu đốt mọi thứ xung quanh nàng.
“Phịch”.
Vô Ngân ra đứng sát quan tài, bị lửa nóng táp vào mặt, không những thế, như có một áp lực vô hình đẩy hắn ra, mạnh đến nổi khiến hắn té ngửa ra sau.
Mặt đất xung quanh quan tài khoảng bốn mét, dần dần bắt đầu xuất hiện một vòng tròn lớn bằng lửa, như thể, lửa từ dưới đất mà chui lên.
“Lách xách… lách xách”.
“Phanh”.
Âm thanh chiếc quan tài bằng gỗ đang rực cháy bất chợt bị cắt ngang, xung lực phát ra từ Thất công chúa làm nó nổ tung thành bụi mịn, thân hình nàng được bọc trong màn khói của Bụt mà lơ lửng giữa không trung.
“Xèo… xèo… xèo”.
Tiếp đó, lớp khói bao bọc Thất công chúa tựa như lớp giấy mỏng đang gói một ngọn Thần hỏa, chẳng mấy chốc bị nó thiêu cháy.
“Nguyệt… Nguyệt Nhan!”.
Gần đó, Vô Ngân không tự chủ được mà thốt lên, Thất công chúa của hắn đã trong một hình hài khác mà xuất hiện.
Lúc này, tại trung tâm vòng tròn lửa, Thất công chúa không còn ở tư thế nằm nữa, nàng như được một sức mạnh kì bí nào đó nâng thẳng người lên, tựa một người sống mà đứng giữa thiên địa.
Toàn bộ y phục của Thất công chúa đã bị cháy sạch, thay vào đó là một bộ giáp lửa đỏ thẫm ôm sát lấy thân hình kiều diễm của nàng. Chưa hết, mái tóc đen huyền cũng đã thay bằng những sợi lửa mảnh mai, mềm mượt nhưng cực kỳ nóng bỏng. Đôi mắt đẹp ngày nào cũng đã bị thiêu rụi, từ trong hốc mắt, ánh lửa đỏ chói phát ra, nhiệt lượng từ mí mắt bốc lên, leo lắt uốn lượn trong gió.
Trên tay Thất công chúa, chiếc lông vũ nhỏ bé đã không còn, dường như nó đã hóa thân thành ngọn lửa, dung nhập một chỗ với nàng.
“Phừng”.
Uy áp tỏa ra từ Thất công chúa đột ngột tăng lên, vòng tròn lửa xung quanh nàng vì thế mà bốc cháy cao hơn, tựa như một tấm màn bằng lửa. Từ sau lưng, một cặp cánh lộ ra và dần biến lớn, chẳng mấy chốc, cặp cánh bằng lửa đã lớn bằng cả thân hình nàng, mĩ lệ và kiêu sa xòe ra giữa không trung.
Mặt trời ban trưa giữa mùa Đông lạnh giá vốn chỉ đủ làm ấm trời đất, nhưng dị biến xuất hiện trên người Thất công chúa vừa lộ ra, nung nóng cả một vùng, không khí bị đốt cháy, biến dạng mà trở nên vặn vẹo, tưởng chừng Ma Kê Vực Thẳm đang chìm trong mùa hè nóng bức.
Diệu kỳ và diễm lệ là vậy, nhưng sắc thái Thất công chúa lại vô hồn vô thức, dù sao, nàng cũng đã chết rồi, cảnh tượng trước mắt chỉ là một phần của Niết Bàn Tái Sinh.
Bụt lúc này không nhìn vào Thất công chúa, mắt lão đang nheo lại nhìn lên hư không, từng nếp nhăn trên trán xếp lại thành một khối, lão đoán những khí tức nguy hiểm sẽ lũ lượt kéo đến.
“Vù… vù”.
Phất nhẹ bàn tay, thân hình Vô Ngân và Tử Long nhẹ bay về một chỗ gần đó, Bụt niệm chú.
“Nhất Niệm Hộ Thân”.
Một làn khói đen bay ra, sau đó tách ra làm hai mà bay vào thân thể Vô Ngân và Tử Long. Bụt cất tiếng.
“Các ngươi đứng đó đi, chúng sẽ không chủ động mà tấn công các ngươi”.
Nói rồi, lão đặt bàn tay xuống đất, từng dòng ký hiệu trắng và đen chạy dọc từ tay lão tràn ra mặt đất, chẳng mấy chốc đã phủ kín vòng tròn lửa. Sau đó, từng ký hiệu rực sáng lên, tạo thành một pháp trận hai màu đen trắng. Xong việc, lão thở ra một hơi nhẹ nhõm, vội nhảy ra khỏi vòng tròn.
“Phừng”.
Lửa từ mép vòng tròn bốc cao, chúng cứ vậy mà tràn lên, cùng nhau tạo thành một cái kén bằng lửa bao bọc lấy Thất công chúa vào trong.
“Bụt! Sẽ mất bao lâu mới thành công?”.
Vô Ngân gần đó thấp thỏm cất giọng. Hắn đoán chừng Pháp tắc giới này đang đến, Niệm lực của Bụt đang giúp Thất công chúa Niết Bàn, hắn lo sợ đám Pháp tắc kia sẽ trực tiếp công kích vào chiếc kén, phá hủy đi pháp trận Bụt mới bày ra.
“Ta không biết! Mọi thứ phải làm ta đã làm, nhanh hay chậm là phụ thuộc vào Nguyệt Nhan mà thôi, ta chỉ đảm bảo quá trình Niết Bàn sẽ thành công, đúc ra Phượng hồn cho nàng”.
Bụt không dấu diếm trả lời, đầu lão vẫn hướng về hư không như đang chờ đợi gì đó. Nếu là bình thường, rất nhanh Pháp tắc sẽ “đánh hơi” thấy năng lượng dị loại mà bổ xuống, nhưng lần này thì khác, chúng nó chậm chạp hơn những gì lão dự tính.
Cảnh vật xung quanh bốc chốc lặng như tờ, gió đã ngừng thổi, mây đã ngưng trôi, từng nhành cây ngọn cỏ đứng im không nhúc nhích, tất cả mọi thứ đang tạo nên một cảm giác bình yên đến đáng sợ.
“Sau bình yên luôn là… bão tố”.
Vô Ngân tựa ngửi thấy mùi nguy hiểm mà thốt nên thành lời, bản năng sinh tồn mách bảo hắn rằng nguy cơ đang cận kề ập tới.
“U… u… u…”.
Âm thanh rít lên thành từng cơn phát ra từ chỗ Thất công chúa, lập tức kéo mọi ánh nhìn đều hướng về chiếc kén lửa.
Từng tia lửa đỏ thẫm bốc lên, như muốn nướng chín cả trời đất, lấy chiếc kén làm trung tâm, thỉnh thoảng nó còn phun ra những vòng khí vô hình nhưng bỏng rát. Năng lượng trong chiếc kén cuộn trào, uy áp như bị nén chặt trong đó, một khi nó nổ tung, Ma Kê Vực Thẳm và một góc Bạch Mã sâm lâm có lẽ sẽ bị san phẳng thành hỏa địa.
Bỗng nhiên, không khí chết lặng bị phá vỡ, một âm thanh trong trẻo nhưng tràn đầy giận dữ phát ra, vang vọng cả trời đất.
“Bụt! Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”.
Trên tầng mây, một cánh cửa gỗ đã xuất hiện tự lúc nào, hương thơm tươi mát từ nó thả ra, làm dịu đi vùng trời nóng rực.
“Phanh”.
Một bàn chân thon gầy đạp mạnh vào cánh cửa, làm nó mở toang, lực đạo quá mạnh khiến cho vài bông hoa màu tím rơi rụng, một thiếu nữ thân hình nhỏ nhắn mà xinh đẹp bước ra.
Nàng sở hữu một khuôn mặt thanh tú, làn da mịn trắng ngần, đôi mắt sáng long lanh như giọt nước. Mái tóc màu nâu đỏ tựa vỏ cây cổ thụ, chúng xoăn dài và bồng bềnh tung bay trong gió, đỉnh đầu nàng được được tô điểm bởi một vương miện nhỏ được kết bằng hoa với đủ sắc tím, vàng và cam. Nổi bật nhất là đôi tai nhọn trắng hồng, chúng như hai chiếc lá xinh đẹp được đúc bởi tinh hoa của tạo hóa.
Trái ngược với khuôn mặt thuần khiết, y phục xanh ngắt trên người nàng là được ghép từ những chiếc lá, nhưng chúng chỉ đủ che đi những chỗ nhạy cảm trên người, trông vô cùng khiêu gợi. Dáng nàng tuy nhỏ nhắn trạc một thiếu nữ mới lớn thôi, nhưng đôi thỏ ngọc cao vút trước ngực lại như một thiếu nữ trưởng thành, một nửa e ấp dấu mình trong tán lá, nửa còn lại đầy đặn, căng tròn tràn sức sống như một bông hoa đang khoe sắc. Bờ eo thon trắng trẻo, chiếc váy nhỏ chỉ che đến nữa đùi, lại kết hợp đôi chân suôn gầy, bàn chân trần nhón nhẹ, lơ lửng giữa không trung, thần vận tươi mát không ngừng tỏa ra, mỹ vị đến vô cùng.
“Đẹp! Đẹp quá! Mộc… là Mộc Thần sao?”.
Vô Ngân giương mắt tròn xoe nhìn lên cao mà tự hỏi. Lời khen của hắn là phát ra từ tận đáy lòng, nhưng nó lại vô cùng trong sáng, đơn giản chỉ là ngưỡng mộ trước vẻ đẹp thần thánh kia mà thôi. Tiếp đó, hắn liền quay ngoắt sang Bụt như muốn hỏi thăm gì đó.
“Xú bà nương trong miệng ngài đây sao? Xấu? Xấu ở điểm nào? Ngài có biết thường thức cái đẹp hay không?”.
Mới đêm qua thôi, Vô Ngân còn tưởng tượng Mộc Thần là một yêu nữ có cái miệng cực lớn, da dẻ rạn nứt như thân cây, toàn thân mọc đầy rễ. Nhưng những gì hắn thấy lại hoàn toàn trái ngược, xét về công bằng, nàng nhỉnh hơn Thất công chúa một chút, nhưng có thể vì nàng ta là Thần, có Thần vận quấn thân, còn Thất công chúa chỉ là người trần mắt thịt, nên mới thua nàng mà thôi.
Cảm nhận đôi mắt đầy nghi vấn của Vô Ngân đang nhìn mình, Bụt không biết thằng này đang muốn hỏi gì, lão phớt lờ hắn, nhãn mục hướng đến Mộc Thần, lão ôm quyền trịnh trọng nói.
“Mộc Thần! Thứ lỗi cho tại hạ! Người nhà đang cần ta cứu giúp”.
Giọng Bụt bình thản đến lạ thường, không xu nịnh, không yếu thế, chính khí đến mười phần.
“Bụt! Năm xưa ngươi hứa thế nào? Động tĩnh hôm nay ngươi gây ra hẳn bốn vị kia đã biết. Tuy Chân thân của họ không thể bước vào Mộc Châu đại lục, nhưng Hóa Thân Pháp Tắc chắc chắn sẽ tới. Ngươi tính phá nát “cái nhà” này của ta hay sao?”.
Mộc Thần không giữ được bình tĩnh được nữa mà hét lớn, khiến đôi thỏ ngọc xinh đẹp trước ngực phải phập phồng rung lên. Như hưởng ứng thái độ của nàng, cả Bạch Mã sâm lâm bỗng nhiên gào thét, chúng lắc lư dữ dội, phát ra từng tràng âm thanh như muốn đòi lại công đạo cho chủ nhân mình.
“Mộc Thần! Điều ta quan tâm nhất, là nàng không cản ta đúng không?”.
Đối diện với sự phẫn nộ của Mộc Thần, Bụt vẫn giữ được sự trầm ổn mà hỏi lại.
“Ngươi… Ngươi muốn uy hiếp ta?”.
Mộc Thần tức không nói thành lời, nàng gằn giọng chấp vấn.
Thấy Bụt giữ im lặng không nói. Mộc Thần hít một hơi thật sâu rồi cất giọng.
“Được! Ta sẽ không cản ngươi, nhưng với hai điều kiện:
Một, ngươi phải tiết chế cho ta, không được quậy nát Mộc Châu đại lục.
Hai, bổ sung điều kiện lần trước, tăng thêm một trăm năm. Đồng thời, hôm nay ngươi phải bắt đầu thực hiện lời đã hứa”.
Bụt nghe xong mà lòng chấn động, khuôn mặt lão tức thì nhăn lại.
Điều kiện đầu tiên Bụt thừa biết, nơi này là Mộc Châu đại lục, nó tựa như nội tạng của một con người vậy, nếu đánh phá lung tung, sẽ làm hại đến căn cơ của kẻ đó, đồng nghĩa là tổn hại đến Mộc Thần. Vậy nên, ngay cả Chân thân của các vị Thần khác, họ đều không được đặt chân vào đây dù là nửa bước, đó là điều tối kỵ.
Điều kiện thứ hai mới chính là điều khiến Bụt khó chịu, nó liên đới đến thỏa thuận năm xưa.
“Ngươi đừng có được voi đòi tiên”.
Giọng Bụt có hơi chút mất tự nhiên mà đáp lại.
Phía trên, Mộc Thần cau mày, nàng lớn tiếng uy hiếp.
“Bụt! Năm xưa ta niệm tình các ngươi gặp nạn mà cho phép xâm nhập vào Mộc Châu đại lục, vài chục năm ăn nhờ ở đậu thì cũng thôi, nhưng mạng tiểu bối của ngươi ta đã cứu. Hôm nay, ngươi lại bày thêm trò này, khuấy động cả Ngũ Hành Tinh Giới, ngươi có tin ta sẽ dẹp ngay cái pháp trận bên dưới hay không?”.
Lời này vừa nói ra, như cuồng phong bão vũ, hàng tỷ tỷ cây đại thụ trợ uy, như muốn hét vang cùng Mộc Thần. Uy áp một giới như đè nén lên Bụt.
Vô Ngân đứng gần đó nghe mà thất kinh, hắn chỉ biết nín thở chờ Bụt quyết định.
Bên cạnh, Tử Long gầy yếu rốt cuộc đứng lên, hai mắt nó đỏ ngầu, như thể sắp làm gì đó.
“Tử Long! An phận cho ta! Đã nói hôm nay để ta làm chủ”.
Bụt gằn lên thành tiếng sau khi thấy Tử Long vọng động. Sau một lúc đấu tranh, ánh mắt Tử Long trở về như cũ, nó mệt mỏi mà nằm phịch xuống đất.
Lần nữa ngước mặt lên cao, Bụt lên tiếng hòa hoãn.
“Mộc Thần! một trăm năm nữa là quá dài, không bằng hạ xuống ba mươi năm, ta sẽ đồng ý”.
“Thành giao! Hi hi hi”.
Mộc Thần như trở thành một con người khác, nàng lập tức đồng ý với thỏa thuận của Bụt, nụ cười đắc ý lộ trên khuôn mặt có phần ngây thơ, tựa mùa xuân đang đến. Cây cối bình lặng trở lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Khốn… khốn kiếp! Bị hố rồi”.
Thấy điệu bộ của Mộc Thần, Bụt liền chột dạ, lão tức tối mà chửi thầm. Lão nào đâu biết được nàng sẽ đồng ý nhanh đến vậy, biết thế lão sẽ kỳ kèo xuống mười năm, không! Chỉ vài năm nữa là cùng. Nhưng giờ có hối hận cũng đã trễ, lão chỉ biết cắn răng mà chấp nhận.
Phía Vô Ngân lại càng bất ngờ hơn, giờ này hắn mới ngộ ra, tại sao Bụt lại mắng Mộc Thần là “xú bà nương” rồi, chẳng phải là do nàng xấu, mà là cái tính tựa như đa nhân cách kia. Lúc thì ngây thơ, hiền dịu như nắng chiều mùa xuân, lúc thì như bão táp, phong ba muốn quét tan mọi thứ. Chợt lòng hắn trở nên rét lạnh, nhìn Bụt, lại nhìn Mộc Thần, tính khí hai người kia chẳng ai là bình thường cả.
Nhưng sự bất ngờ của Vô Ngân nhanh chóng thay bằng sự lo lắng, Mộc Thần nhắc đến điều kiện năm xưa, giờ lại tăng thêm năm mươi năm nữa. Liệu điều này có ảnh hưởng đến tính mạng của Bụt hay không? Hắn muốn rất muốn hỏi Bụt, nhưng không dám xen vào câu chuyện giữa hai vị Thần linh trước mặt.
“Bụt! Hi hi! Họ tới rồi, tấm thân già yếu của ngươi có chống đỡ được không đấy?”.
Mộc Thần cất tiếng trong trẻo như tiếng suối vang. Nguy hiểm của Bụt kéo đến nhưng trong miệng nàng lại là lời châm chọc.
Tâm tình Bụt vốn đã không tốt, lão hừ lạnh, ngước nhìn lên cao, cả người lão tỏa ra khí thế hung mãnh đến cùng cực.
“Phanh”.
Áo bào nửa thân trên của Bụt bỗng nổ tung, lộ ra cơ thể vạm vỡ, tám múi cơ trên bụng cộm lên thành mảng, tấm ngực trần rắn rỏi nhô ra, thân hình lão lúc này đẹp như tranh điêu khắc. Lão gằn lên từng chữ.
“Đến là đón! Đụng là trụng! Xưa nay, Bụt ta… chưa ngán ai bao giờ!”.
--------- HẾT CHƯƠNG 68 ---------
Đôi lời tác giả: Chương này khá dài, Tác nói không với câu chương nhé ^^