CHƯƠNG 67: NIẾT BÀN TÁI SINH
Đỉnh núi Ma Kê, mặt trời lúc này đã lên cao, tỏa ra hơi ấm xua tan đi cái lạnh đầu Đông, từng bóng cây đổ xuống mặt đất thỉnh thoảng lắc lư theo gió. Vài con chim Vành Khuyên màu xanh nhạt cũng bắt đầu rời tổ, chúng đậu trên những nhánh cây cao nhất, nơi có thể đón được những tia nắng vàng rực lúc ban trưa, chúng nhẹ nhàng xòe một bên cánh, rồi dùng cái mỏ nhọn chau chuốt từng chiếc lông một, trông sinh động vô cùng.
“Phạch phạch phạch! Ò ó o o o”.
Một con gà trống đập mạnh đôi cánh, nó phi thân lên một cành cây cao, rướn cái cổ dài về phía trước, kiêu hãnh mà cất lên tiếng gáy. Ánh nắng trải đều lên bộ lông dày màu đỏ thắm, lấp lánh và kiêu sa, tôn lên vẻ đẹp thuần túy của loài gà Đông Tảo.
“Bốp! Ác… ác… ác”.
“Phịch”.
Một chiếc dép cũ bay nhanh như chớp, đập ngay vào cổ con gà trống kia, nó chỉ kịp kêu lên vài tiếng, sau đó bất tỉnh mà rơi xuống gốc cây.
“Thân gà mà không biết làm gà. Đến giữa trưa rồi mới gáy! Tội đáng chết!”.
Bụt xỏ lại chiếc dép vào chân, tay phải xách cổ con gà trống, vừa đi lão vừa chửi.
Đằng xa, Vô Ngân chứng kiến tất cả, khuôn mặt hắn ngốc trệ, liếc mắt nhìn Tử Long bên cạnh, rồi lại nhìn Bụt đang nắm con gà trên tay, hắn hoài nghi nhân sinh mà lầm bầm trong miệng.
“Có phải hai người các ngươi có thù với gà hay không? Muốn giết thì giết, cũng không cần viện một cái cớ vô tri đến như vậy chứ?”.
Tuy Vô Ngân nói rất nhỏ, nhưng Bụt ở đằng xa chợt nghiêm mặt lại, lão trừng mắt nhìn về Vô Ngân.
Đừng quên, lúc còn ở lưng núi, Vô Ngân nói gì Bụt còn nghe rõ mồn một, huống chi là lúc bấy giờ.
Đi lại gần Vô Ngân, Bụt trầm giọng hỏi.
“Ngươi bất bình cho nó à?”.
“À! Dạ… dạ không! Ta chỉ khen ngài thân thủ phi phàm, tư thế ném vô cùng đẹp, chiêu Nhất Dép Hạ Thần Kê này phải truyền lại cho ta mới…”.
“Phập! ưm… ưm… ưm…”.
Một chiếc dép không biết lúc nào đã găm thẳng vào miệng Vô Ngân, lời đang muốn nói lập tức bị chặn lại.
“Đấy! Học được chưa?”.
Bụt cười khẩy, lão vốn rất ghét cái tính nịnh hót của Nhân sinh, Vô Ngân lịch duyệt Hồng trần, học được thói xấu này chẳng khác gì là đang chọc giận lão.
Vô Ngân khóc không ra nước mắt, thẳng cũng bị đánh, cong cũng bị đánh, biết sống sao cho vừa lòng Bụt.
Nhưng rồi, dưới sự bá đạo tuyệt đối của thực lực, Vô Ngân cũng đành tỏ ra cung kính, hai tay dâng lại chiếc dép về phía Bụt.
“Đi thôi, sắp tới chính Ngọ rồi, hôm nay sẽ là một ngày mệt nhọc đấy!”.
Không để ý đến Vô Ngân, Bụt nhìn lên trời mà nói, nét mặt lão đanh lại, nghiêm nghị vô cùng.
Vô Ngân thoáng giật mình trước biểu hiện của Bụt. Hắn nhớ lại, Bụt từng nói sẽ tặng một đại tạo hóa cho Thất công chúa, nhìn lão lúc này, hắn thầm đoán để thi pháp chuyển sinh cho nàng, lão ắt phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Suy nghĩ đã thông, cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, Vô Ngân không dám nề hà, hắn ngoan ngoãn đi sát theo Bụt. Tử Long thì vẫn vậy, chậm rãi bước theo sau.
Bộ hành khoảng năm phút, nhóm người do Bụt dẫn đầu dừng lại trước một bãi đất trống cực kỳ bằng phẳng, cây cối xung quanh đều bị dọn sạch đi. Đưa mắt nhìn qua một lượt, lão lên tiếng.
“Vô Ngân! Ta sẽ thi triển Nhất Niệm Chuyển Sinh ngay tại đây”.
“Vâng!”.
Vô Ngân nghe vậy mà đáp lại, lòng hắn có chút bồn chồn lo lắng. Tay tháo sợi dây buộc ngang hông, hắn nhẹ nhàng đặt quan tài của Thất công chúa xuống đất.
“Tháo nắp quan tài ra”.
Bụt không cảm xúc mà ra lệnh, lúc này, lão như hóa thành một vị trưởng bối vô cùng nghiêm khắc.
Vô Ngân lập tức làm theo, hắn thận trọng tháo từng cái chốt rồi kéo nhẹ, nắp quan tài đã được mở ra.
Vẫn như trước, một mùi hương dịu nhẹ mà thơm ngát tràn ra từ trong quan tài. Một thiếu nữ tuyệt sắc với làn da có chút nhợt nhạt lộ ra dưới ánh mặt trời, nụ cười hạnh phúc như được khắc trên đôi môi đỏ mọng, mắt phượng nhắm nghiền tựa ngủ say. Nàng như một tiên nữ vì say đắm chốn Hồng trần mà ngủ quên trong vô thức. Trước ngực, hai tay nàng vẫn nắm chặt lấy một chiếc lông vũ màu đỏ, như thể sợ ai đó cướp đi.
Vô Ngân nhìn Thất công chúa, hắn bất giác mỉm cười với nàng. Đôi mắt chất chứa nỗi nhớ nhung vô bờ bến, ghé vào quan tài, hắn ôn nhu nói khẽ.
“Nguyệt Nhan, hôm nay Bụt sẽ giúp nàng chuyển sinh kiếp khác, ta chỉ mong… chỉ mong trong trí nhớ của nàng sẽ có đoạn ký ức về ta. Ta sẽ đi tìm nàng, vợ chồng chúng ta sẽ sớm đoàn viên, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành những ước nguyện còn dang dở. Chờ ta! Nguyệt Nhan!”.
Thổ lộ hết lời tâm sự, Vô Ngân đưa mắt nhìn Bụt, hắn thận trọng hỏi.
“Bụt, ngài giúp nàng như vậy, liệu Nhân sinh của nàng có bị bóp méo hay không? Hơn nữa, ngài có phải hứng chịu phản phệ của Nhân quả và Nghiệp lực không?”.
Bụt nghe ra sự lo lắng của Vô Ngân giành cho mình, lòng càng thêm ấm áp. Lão từ tốn đáp.
“Nguyệt Nhan của ngươi kiếp này đã chết rồi, Nhân sinh có muốn méo cũng không được. Nàng vốn có cơ hội chuyển kiếp, nhưng tỉ lệ không quá cao, ta ra tay chỉ để đảm bảo rằng nàng chắc chắn sẽ được chuyển kiếp.
Còn chuyện phản phệ, nàng và ta là hai cá thể của hai thế giới khác nhau, Nhân quả và Nghiệp lực chỉ quấn lấy ta khi ở cố địa mà thôi. Có chăng, sẽ xuất hiện Nhân quả của chính nàng với thế giới này, nhưng đó là cái giá mà nàng phải trả”.
Nghe Bụt giải thích, Vô Ngân an tâm hơn phần nào, Nguyệt Nhan và Bụt đều là người quan trọng trong cuộc đời hắn, họ càng hy sinh bản thân, sự áy náy của hắn càng lớn.
Nhưng Vô Ngân đủ thông mình để nhận ra, nếu không phải vì Nhân quả và Nghiệp lực, vậy cớ sao sắc mặt của Bụt lại nghiêm nghị đến như vậy. Hắn đã đoán ra chút gì đó, nhưng vẫn mở miệng hỏi.
“Bụt! Thanh thế lần hành động này sẽ lớn lắm sao?”.
Bụt mỉm cười, đôi mắt lóe lên tinh quang, lão biết không thể dấu được một tên thông minh như Vô Ngân. Lão cười gằn mà đáp.
“Lớn? Ta chỉ sợ rất lớn là đằng khác”.
“Bụt! Không được! Ngài đẩy mình vào tình thế hung hiểm như vậy? Ta… ta…”.
Vô lắp bắp thốt lên, hắn không ngờ để chuyển sinh cho Thất công chúa lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy.
Bụt trừng mắt, uy thế bá đạo mà quát lớn.
“Ta từng nói rồi, thân là trưởng bối, quà cưới của các ngươi hẳn phải có, là ta thay cha ngươi tặng lễ mà thôi. Hôm nay, vợ chồng các ngươi không nhận cũng phải nhận”.
Lòng Vô Ngân đã tràn ngập muộn phiền, hắn nào biết cớ sự sẽ thành ra thế này. Nhưng tính khí của Bụt hắn hiểu rõ, xưa nay lão nói một là một, hai là hai, vốn không bao giờ nói lời thừa thãi.
Vô Ngân đành trịnh trọng cúi đầu, hắn thi lễ mà nói.
“Bụt! Ngài đối với ta ân trọng như núi, món quà này, vợ chồng ta xin nhận. Thay mặt Nguyệt Nhan, ta xin bái tạ”.
Dứt lời, Vô Ngân quỳ xuống, dập ba cái về phía Bụt.
Thấy hành động của Vô Ngân, Bụt có chút xúc động, nhưng vừa thương lại vừa giận, lão chửi lớn.
“Mẹ kiếp! Tiểu tử! Ta đã chết đâu mà bái ba lần?”.
Vô Ngân đang vô cùng thành kính, nghe vậy liền hoảng hốt, hắn vội bái thêm một cái nữa.
“Ngươi…”.
Khóe môi Bụt co giật, cái bái thứ tư này lão thấy rõ là tiểu tử kia là đang chữa cháy, chứ nào có thành ý gì.
Bỏ qua lễ tiết, Bụt chẳng thèm chấp nhặt những chuyện cỏn con. Liếc lên trời, thấy thời gian vẫn chưa chín muồi, lão lại nhìn Thất công chúa trong quan tài mà nói.
“Nguyệt Nhan vốn có cơ duyên, nhưng cơ duyên của nàng quá nhỏ, không đáng để làm liều”.
Vô Ngân lúc này đã đứng dậy, hắn tò mò hỏi.
“Cơ duyên gì vậy ạ?”.
Bụt chậm rãi giải thích cho Vô Ngân nghe.
“Là Phượng Hoàng Thần Thú ban cho, tiếc là nàng chỉ có thể triệu hồi một con Phượng hoàng ấu niên, nó chỉ có thể để lại cho nàng một cái lông non mà thôi, nếu là Phượng hoàng đã trưởng thành thì ta cũng chẳng mạo hiểm xen vào việc này làm gì”.
“Phượng hoàng?”.
Vô Ngân chú mục vào cái lông vũ nằm trong tay Thất công chúa, sau đó lại nhớ đến bài thơ nàng từng ngâm ra lúc thiêu đốt Mộc hồn. Hắn chợt hiểu ra, chuyện này quả thật có liên quan đến Phượng hoàng.
Nhìn khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc của Vô Ngân, Bụt lần nữa lên tiếng giải thích.
“Phượng hoàng để lại lông vũ, chẳng khác gì chấp nhận Nguyệt Nhan là chủ nhân của nó. Nói là chuyển sinh, nhưng thực chất là Tái sinh từ linh hồn, sợi lông kia sẽ giúp nàng Niết Bàn mà sống lại ở một kiếp khác. Nhưng vẫn như cũ, tỉ lệ thành công không cao”.
Nói rồi, Bụt đưa tay phải lên, con gà trống xấu số lúc trước được giơ lên cao. Lão trịnh trọng nói.
“Gà! Xin lỗi ngươi, nhưng để cứu người, đành dùng ngươi làm vật hiến tế vậy”.
Vô Ngân ngỡ ngàng trước hành động của Bụt, hắn không ngờ lão lại dùng một con gà trống để thi pháp. Hắn chợt nhận ra, chuyện lão giết gà lúc trước là có chủ ý từ đầu.
“Phì! Nó chết rồi thì liệu có nghe được lời xin lỗi của ngươi? Lẽ ra… ngươi phải xin lỗi trước khi giết nó chứ”.
Kẻ phát ra lời nói châm chọc này vốn chẳng phải là của Vô Ngân. Cho thêm một trăm cái lá gan nữa hắn cũng chẳng dám nói.
Hóa ra, nó lại phát ra từ miệng của một kẻ luôn giữ im lặng suốt từ đầu tới giờ - Tử Long.
Thế rồi, người ngựa bốn mắt trừng nhau, cả Bụt và Tử Long rơi vào khoảng lặng. Thấy không khí có vẻ không ổn, Vô Ngân muốn nói lời can ngăn nhưng hắn chẳng biết phải nói như thế nào, cuộc chiến của “chủ nhà” và “phó chủ nhà” trở nên căng thẳng trong mắt hắn.
“Ờ ha! Ta quên”.
Bụt khẳng khái trả lời phá tan sự yên tĩnh đáng sợ, tay trái lão vuốt vuốt bộ râu như ngộ ra điều gì đó.
“Chỉ… chỉ nhẹ nhàng vậy thôi sao?”. Vô Ngân như muốn tát vào mặt mình vài cái để chấp nhận sự thật trước mắt. Hắn thầm khóc trong lòng: “sự bất công chỉ xảy ra ở những kẻ yếu đuối như hắn mà thôi”. Nếu là từ miệng hắn nói ra, hẳn sẽ bị treo lên đánh.
Tử Long vẫn vậy, tuy là ngựa đực nhưng lại vô cùng “đanh đá”, mắt nó híp lại như cười. Nhưng sau đó, khí thế của nó chợt tăng, khiến Vô Ngân bên cạnh phải cả kinh.
“Phẹt… xèo xèo xèo”.
Miệng Tử Long há lớn, nhổ ra một giọt tinh huyết màu tím, nó nhẹ nhàng lơ lửng trong không trung, nhiệt lượng tỏa ra đốt cháy cả không khí. Ngay sau đó, khí thế của Tử Long hạ xuống không phanh, hai chân run lẩy bẩy, mũi không ngừng phát ra những tiếng phì phò thở gấp.
“Tử Long, đa tạ”.
Bụt lên tiếng cảm ơn, lão đưa tay trái về phía trước, đón lấy giọt tinh huyết của Tử Long.
Vô Ngân ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn Tử Long lung lay sắp ngã, hắn vội phi thân đỡ lấy thân hình ốm yếu của nó. Mắt hắn đưa về Bụt, như muốn nghe một lời giải thích.
“Để đảm bảo Niết Bàn thành công, cần có một vật dẫn, đó là tinh huyết của Phượng Hoàng Thần Thú, nhưng nó vốn chẳng sống ở Mộc Châu đại lục, mà là ở Hỏa Châu đại lục”.
Vô Ngân giật mình trước tin tức vừa nghe, hắn ý thức được Hỏa Châu đại lục là nằm ở đâu, huyễn cảnh lúc ở Tinh không, hắn đã nhìn thấy Ngũ Hành Tinh Giới. Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ, vậy muốn tới Hỏa Châu đại lục tức là phải vượt qua Thủy Châu đại lục. Nếu xét về diện tích Mộc Châu đại lục, nó đã là bạt ngàn vô tận rồi, để đi qua một đại lục khác là chuyện nói dễ hơn làm.
Không để ý đến vẻ suy tư của Vô Ngân, Bụt tiếp lời.
“Tử Long được ta cải tạo thân thể nên miễn cưỡng xem như là một Ngụy Thần Thú hệ hỏa ở giới này. Gà Đông Tảo tuy chỉ là cầm thú thông thường, nhưng ẩn sâu trong huyết mạch có năng lượng đồng nguyên với Phượng hoàng. Hai thứ này kết hợp lại, sẽ là vật dẫn tốt nhất cho Phượng hồn của Nguyệt Nhan tái sinh”.
Chợt bàn tay phải của Bụt siết lại, khói đen từ tay lão nghi ngút phun ra, nhẹ nhàng bao bọc lấy con gà trống, tạo thành một quả hắc cầu bằng khói. Chưa dừng tại, tay trái lão khẽ vung, đem tinh huyết nóng bỏng màu tím của Tử Long dung nhập vào trong hắc cầu.
“Phốc! xèo xèo xèo”.
Âm thanh da thịt gà trống bị bốc cháy phát ra từ trong hắc cầu, nhưng kỳ lạ, nó chẳng phát mùi thơm hay cháy khét như thường thấy.
Chưa đầy năm giây, làn khói đen dần bị tán đi, trong tay phải của Bụt là một viên huyết cầu tròn vo màu đỏ thẩm, dưới tia nắng mặt trời, nó tản ra tầng tầng ánh sáng màu đỏ yêu dị.
“Dung nhập tinh huyết thành công!”.
Giọng Bụt có chút phấn khởi, các thao tác của lão tựa như nước chảy mây trôi, có vẻ mọi việc vô cùng thuận lợi.
“Vô Ngân! Nhỏ một giọt máu của ngươi vào đây. Nhanh!”.
Nghe vậy, Vô Ngân không chút chần chừ mà chạy lại chỗ Bụt đứng, đưa ngón tay trỏ lên miệng, hắn dứt khoát cắn ra một vết thương nhỏ, thoáng chốc, đầu ngón tay đã đẫm đầy máu.
“Bụt! Máu thường cũng được sao? Không cần tinh huyết của ta à?”.
Vô Ngân hơi chút chần chừ hỏi lại.
“Không cần! Tinh huyết quá nồng đậm, sẽ khiến cho vật dẫn thay đổi khí tức cần có của một Phượng hoàng. Một giọt máu bình thường là được, nhờ nó, nàng sẽ sớm hồi phục ký ức về ngươi”.
Bụt bình tĩnh trả lời, lúc này lão như một vị hiền giả uyên bác của Mộc Châu đại lục.
Ánh mắt Vô Ngân sáng rực, nghe lời bảo đảm của Bụt, hắn đưa tay nhỏ lên huyết cầu một giọt máu.
“Tách”.
Máu của Vô Ngân nhẹ nhàng bị hút vào trong huyết cầu, màu sắc nó vẫn vậy, không có dị tượng gì xảy ra.
“Vô Ngân! Mở miệng Nguyệt Nhan ra, ta sẽ đưa huyết cầu vào trong thân xác của nàng. Ta báo trước, thân thể nàng sẽ bị nó thiêu cháy, thân xác phàm trần của kiếp này xem như bỏ, sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào của nàng trên đời”.
Vô Ngân vừa nghe mà lòng đau thắt, hắn trìu mến nhìn Thất công chúa, hình bóng xinh đẹp của nàng vốn đã ăn sâu vào tâm trí hắn. Hắn từng thề, sẽ đem thân xác của nàng đi tới cùng trời cuối đất, không bao giờ lìa xa. Lúc ấy hắn biết mình như vậy là ích kỷ, có thể nàng không được siêu sinh, nhưng vì quá lụy tình, việc phải chôn cất nàng làm hắn không nỡ.
Cắn chặt răng, Vô Ngân biết mình phải mạnh mẽ mà đưa ra quyết định. Sau khi nhìn Thất công chúa lần cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên mà nói với Bụt.
“Bụt! Miễn là nàng được trở lại lần nữa, tất cả do ngài định đoạt!”.
---------- HẾT CHƯƠNG 67 ----------