Chương 50: Chuyển biến xấu

CHƯƠNG 50: CHUYỂN BIẾN XẤU

Đoàn người Vô Ngân len lỏi trong Cúc Phương sâm lâm đi về hướng đông, trong dự tính của Vô Ngân, chỉ trong bốn ngày là có thể ra được hiểm địa.

May mắn thay, khi đi đến ngày thứ hai, bốn người bọn hắn gặp được toán lính của Sát Mộc sư đoàn, họ là tàn quân sau khi thoát ra được Cúc Phương sâm lâm, được lệnh của một vị Phó đoàn chủ, bắt đầu mon men quay lại để kiểm tra, cứu giúp những người bị thương còn kẹt lại.

Và thế là đám người Vô Ngân được tháp tùng đi ra khỏi Cúc Phương sâm lâm, nhờ vậy, chỉ trong ba ngày họ đã tới bìa rừng, bước vào địa phận của Chi Lăng tỉnh vực.

Tam hoàng tử thực hiện đúng như những gì đã hứa, hắn dùng quyền hạn của mình mà bắt đầu ban phát tin tức, trả lại trong sạch cho Vô Ngân.

Không hổ danh là kẻ nắm trong tay quyền hành lớn nhất Mộc Long đế quốc chỉ sau Đế vương Ngô Thiên Tuấn, lúc này Tam hoàng tử lô hỏa thuần thanh mà chơi đùa với chính trị.

“Lý Chiến bị cáo buộc là gian thần, hắn bị Mộc Nhân Giả khống chế, bí mật hãm hại không ít thiên tài trong Sát Mộc sư đoàn. Hơn thế nữa, hắn đã vượt quyền hạn của mình, lợi dụng lòng trung thành của cấp dưới, huy động toàn bộ Sát Mộc sư đoàn lao vào Cúc Phương sâm lâm để mà tìm chết. Dị Thú Triều Nguyên chính là một trong những lá bài tẩy của Lý Chiến hòng mưu đồ xóa sổ Sát Mộc sư đoàn, làm yếu đi sức mạnh chỉnh thể của Mộc Long đế quốc.

Tam hoàng tử đoán được âm mưu của Lý Chiến, không quản nguy hiểm mà xông vào Cúc Phương sâm lâm, quyết ngăn tên phản đồ lại. Nhưng vì Mộc Nhân Giả sử dụng Dị Thú Triều Nguyên hỗ trợ Lý Chiến tiêu diệt Sát Mộc sư đoàn, nên mọi nổ lực của Tam hoàng tử bất thành. Không vì thế mà bỏ cuộc, Tam hoàng tử liều mình bám theo Lý Chiến. May thay, Lý Chiến chưa kịp trốn chạy thì đã bị Tam hoàng tử đuổi kịp, hai bên có cùng cảnh giới Hóa hình trung kỳ, giao chiến sinh tử một ngàn ba trăm hiệp. Cuối cùng Tam hoàng tử chấp nhận trọng thương để đổi lấy cái đầu của Lý Chiến.

Tam hoàng tử ra lệnh điều tra những quan chức trước đây trong Hoàng thất, tên nào từng cất nhắc, đề bạt Lý Chiến tiến chức trong Sát Mộc sư đoàn, tất cả đều bị bắt về thẩm vấn phục điều tra.”

Một loạt mệnh lệnh của Tam hoàng tử chỉ trong vài chục phút đã truyền đi khắp Mộc Long đế quốc, làm nhân tâm rúng động một hồi. Hắn đổi trắng thay đen một cách ngoạn mục, quyết không để cho mình rơi vào thế bị động.

Ba người còn lại nghe hết những gì Tam hoàng tử truyền đi, mỗi người đều có một cảm xúc khác nhau.

Qua Long thì trợn mắt há mồm, mặt hắn tái đi thấy rõ, vị chủ nhân mới này của hắn quả thật bá đạo, nói láo mặt không đỏ, nói xạo không chớp mắt, lần đầu tiên hắn thấy một kẻ “mặt dày” đến như vậy, hắn bắt đầu lo lắng cho cuộc đời mình, một người trung kiên như hắn, lại phải đi bên cạnh một người lật mặt như bánh tráng như thế, hắn không bất an mới là lạ.

Thất công chúa thì bình tĩnh hơn nhiều, nàng chỉ nhíu mày theo phản xạ bản năng, nàng vốn không quan tâm đến chuyện chính trị, căn bản trước đó Đế vương cũng không cho nàng cơ hội ấy, vậy nên tất cả chỉ là cơn gió thoảng qua.

Vô Ngân thì khác, hắn để ngoài tai tất cả, những gì Tam hoàng tử làm, hắn đều đoán được từ trước. Quyền hạn trong tay lớn đến như vậy, đến cái kế “Vô trung sinh hữu” mà làm cũng không xong thì đừng nói đến chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử.

Tâm trạng Vô Ngân bây giờ vô cùng bất ổn, ngoài mặt hắn tỏ ra bình thường, vui vui cười cười nói chuyện, nhưng sâu thẳm trong linh hồn, hàng vạn nổi lo đang không ngừng cấu xé hắn. Sinh mệnh của Thất công chúa tiêu tán mỗi lúc một nhanh, lúc trước, chỉ một viên đan dược bổ trợ tinh huyết, nàng có thể cầm cự được một ngày. Nhưng mới bước qua ngày thứ ba, nửa ngày hắn phải cho nàng uống một viên để mà cầm cự.

Ôm Thất công chúa trong tay, mộc lực của Vô Ngân không ngừng kiểm tra nội thể của nàng, nó như cái động không đáy, bao nhiêu sinh mệnh rót vào đều bị cái động ấy hút đi. Đừng thấy Thất công chúa thời thời khắc khắc cười đùa với hắn mà cho rằng nàng vẫn khỏe, vết thương trong nội thể vẫn âm ỉ hành hạ lấy nàng, thỉnh thoảng nàng phải cau mày đau đớn, nhưng đều lén quay mặt đi, không muốn để cho hắn nhìn thấy, nhưng làm sao dấu được hắn cơ chứ, là hắn giả bộ làm lơ, để nàng không phải cố gắng kìm nén cơn đau ấy mà thôi.

Những gì Vô Ngân thấy, Tam hoàng tử cũng thấy, chỉ trong một giờ, hắn huy động tất cả Y sư có tiếng nhất Chi Lăng tỉnh vực để xem thương thế cho em gái mình.

Nhưng tất cả điều hắn làm, chỉ là sự cố gắng trong vô vọng. Hơn mười vị Y sư đều lần lượt lắc đầu mà đi ra, trên mặt họ còn đọng lại một nét hoảng sợ khi nhìn thấy nội thể của Thất công chúa. Họ biết rằng, nàng gắng gượng đến giờ này đã là một kỳ tích rồi.

Một đám Y sư đang thành xếp hàng, dáng người ai nấy đều khép nép vì sợ hãi, chẳng ai dám nói điều gì, tất cả đều câm như hến.

“Đều là bọn lang băm! Chém! Chém hết cho ta”.

Tam hoàng tử phát cuồng mà la hét, tay hắn đã cầm một thanh trường kiếm, từ khi thoát ra khỏi Cúc Phương sâm lâm, bản tính vốn có của hắn đã quay trở lại.

Rất may, Qua Long đã kịp thời ngăn cản, hắn ôm Tam hoàng tử lại, đánh mắt ra hiệu cho đám người kia lui đi, nếu không, một lúc nữa thôi sẽ là một hồi thảm sát.

Trong tay Vô Ngân lúc này đã nhiều thêm hơn hai mươi bình đan dược mà đám Y sư kia để lại, tất cả bọn họ chỉ nhắn nhủ cho hắn một câu, khiến cho tâm hôn hắn trở nên tê dại… “hãy để nàng được ra đi trong thanh thản”.

Trong lúc thất thần, một vòng tay thon dài vòng qua bờ eo tròn trĩnh của hắn. Một âm thanh nhu hòa vỗ về lấy tâm hồn hắn.

“Vô Ngân, chúng ta đi thôi, ta muốn về nhà, nhà của ngươi, nhà của chúng ta”.

Sống mũi cay cay, cảm giác bất lực lan tràn cả cơ thể, “bài học cuối cùng” … nó đắt giá đến như vậy sao? Để bản thân được sống, phải đánh đổi bằng tính mạng của người mình thương nhất sao? Nó… quá đắt.

Chợt Vô Ngân nghĩ đến “vị kia” ở nhà, hắn lập tức bừng tỉnh, những Y sư này không cứu được, không có nghĩa “vị kia” sẽ bó tay. Điều hắn cần làm là nhanh chóng chạy về nhà của mình - Bạch Mã sâm lâm.

Vô Ngân như sợ làm đau Thất công chúa, hắn nhẹ xoay người, ôm nàng vào trong lồng ngực, hắn nói.

“Được! Nguyệt Nhan, ta sẽ đưa nàng về nhà, nhà của chúng ta”.

……….

Từ lúc ra khỏi Cúc Phương sâm lâm đến khi đám Y sư thăm khám cho Thất công chúa đã mất nửa ngày. Vô Ngân không muốn trì hoãn lâu hơn nữa, lập tức thông báo với Tam hoàng tử về việc mong muốn chạy thật nhanh về Bạch Mã sâm lâm để cứu Thất công chúa.

Rất nhanh, một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đã được đem đến, hai con ngựa kéo xe cũng được lựa chọn rất kỹ, đều thuộc dòng giống có sức bền dẻo dai nhất.

Cảnh chia ly diễn ra một cách chóng vánh, Qua Long chỉ kịp cúi người bái lạy, Tam hoàng tử sắc mặt ầm trầm, nhìn bóng xe ngựa dần khuất xa mà lòng đau nhói. Nhân sinh tiễn biệt, không biết khi nào mới gặp lại, hắn chỉ thầm chúc phúc cho đứa em gái mệnh khổ của mình.

Vô Ngân để Thất công chúa nằm nghỉ trong xe ngựa, còn hắn thì ngồi đằng trước, tình nguyện làm phu xe. Nội thất trong xe ngựa vô cùng tiện nghi và rộng rãi, có chăn ấm, nệm êm. Bên trong còn có cả một chiếc bàn nhỏ, trên đó có đủ loại đồ ăn vặt.

Thất công chúa nhìn chiếc khay đựng bánh mà cười nhẹ, nàng nhìn liền biết là ai đã chuẩn bị những thứ này. Tay nàng cầm lên một chiếc bánh nhỏ màu vàng, nàng khẽ thì thầm.

“Ít ra, trong cái đầu của huynh vẫn còn một chút gọi là tình thân”.

Hóa ra, trên khay toàn là những món ăn nàng thích khi còn nhỏ, nào là bánh tiêu, bánh bò, kẹo mạch nha, … Nếu Tam hoàng tử và Thất công chúa sinh ra trong một gia đình bình dị, chắc hẳn cuộc đời họ sẽ được sưởi ấm bằng tình thân.

Chi Lăng tỉnh vực, một xe ngựa cực kỳ lộng lẫy phi nhanh trên đường, đi tới đâu nó cũng thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ. Đường xá ở đây tương tự như Kinh đô Lai Châu, đều được quy hoạch chuẩn mực để phục vụ giao thương, mọi con đường đều được mở rộng, chỉ khác là lưu lượng người di chuyển trên đường không tấp nập được như ở Kinh đô mà thôi. Nhưng chính nhờ vậy mà chiếc xe ngựa kia có thể chạy nhanh hơn mức bình thường.

“Chát… chát”.

Vô Ngân vừa quất roi thúc vào mông hai con ngựa, vừa tính toán chặng đường ngắn nhất để đi. Chi Lăng tỉnh vực rộng lắm, nó còn rộng hơn Kinh đô Lai Châu nữa, nếu chạy thẳng theo hướng đông vào trung tâm Chi Lăng tỉnh vực, tức là Thành Chi Lăng, rồi sau đó chạy thẳng lên hướng bắc, sẽ vào được Bạch Mã sâm lâm, lộ tuyến ấy sẽ mất bốn ngày đường. Còn nếu cứ theo hướng đông bắc mà chạy, sẽ chỉ mất ba ngày, tiết kiệm hơn một ngày đường. Tuy nhiên, cái gì cũng có ưu và nhược, đường dài hơn nhưng nó lại đẹp và ít xóc nảy, còn đường ngắn thì chất lượng sẽ xấu hơn nhiều.

Vô Ngân không có thời gian để mà lưỡng lự, hắn độn thêm một lớp nệm cho Thất công chúa, hắn quyết định đánh ngựa chạy theo hướng đông bắc mà vào Bạch Mã sâm lâm. Nhưng chưa hết, từ Bạch Mã sâm lâm, hắn sẽ phải bỏ xe ngựa mà đi bộ trong rừng hơn bảy ngày nữa thì mới tới được nơi hắn từng cư ngụ. Thời gian càng trôi đi, sức ép đè lên người hắn càng nặng.

………….

“Khụ… khụ… khụ”.

Thất công chúa không ngừng ho khan, một búng máu đen xì nằm trên chiếc khăn nhỏ màu trắng, nàng vội gói gọn nó lại, rồi dấu nó về phía sau lưng mình.

“Nguyệt Nhan! Nàng không sao chứ”.

Phía bên ngoài, Vô Ngân cất giọng lo lắng nói vọng vào. Xe ngựa chạy chậm dần, hai con ngựa thở phì phò vì mệt, cả ba ngày nay chúng nó đã phi không ngừng nghỉ, may mà Vô Ngân thỉnh thoảng cho chúng nó uống thêm Mộc dược, nếu không, chúng nó đã chết vì kiệt sức từ ngày hôm qua.

“Không… không sao! Ta ổn”.

Giọng Thất công chúa hơi mất tự nhiên mà cất lên.

Vô Ngân thừa biết, rằng nàng đang diễn cho hắn xem. Quả thực ba ngày qua, cả hai người họ đều diễn cho nhau xem. Thất công chúa thì cố gắng tỏ ra là mình ổn, để Vô Ngân bớt phần lo lắng, còn Vô Ngân cố gắng tỏ ra bình thản, trêu chọc để nàng vui. Thế nhưng, một sự thật không thể phủ nhận, số lần nàng dùng đan dược đã gấp đôi lúc trước rồi, mỗi ngày nàng phải uống bốn viên đan dược cao cấp nhất để mà cầm hơi.

Lúc này, Vô Ngân dấu nhẹm nét mặt lo âu của mình đi, hai cái má phúng phính của hắn như hai cái bánh bao, hắn bày ra nụ cười thật đẹp, thật tự nhiên, rồi hắn kéo chiếc rèm cửa ra, đôi mắt mừng rỡ nhìn Thất công chúa, hắn nói.

“Nàng có ngửi thấy mùi gì không?”.

“Mùi? Mùi gì? Mấy ngày nay ngươi không tắm, ta chỉ ngửi thấy mùi thối từ cơ thể của ngươi thôi”.

Vẫn là cái phong cách ấy, lời Thất công chúa vừa thốt ra, nụ cười của Vô Ngân tắt ngấm.

Vô Ngân vốn đã quen, hắn chẳng thèm để bụng, hắn ngửi thấy một mùi đặc trưng, nơi ấy sẽ khiến Thất công chúa vô cùng thích. Hắn vừa cười vừa nói.

“Ta thối thì nàng cũng thối mà. Ha ha! Báo nàng một tin vui, chúng ta đã đến cửa khẩu Bạch Mã sâm lâm, xuống ngựa đi thêm một tiếng nữa, sẽ có một hồ nước nóng, rất thích hợp để tắm rửa”.

“Thật?”. Thất công chúa kinh ngạc mà hỏi lại.

Vô Ngân gật đầu xác nhận, nhìn đôi mắt long lanh có phần vui sướng của nàng, hắn biết nàng đã động tâm. Nghĩ đến cái gì đó, hắn buông lời chọc ghẹo.

“Nguyệt Nhan công chúa, nếu nàng không chê, ta sẽ bỏ đi sự trong trắng của bản thân, để mà “tắm tiên” cùng với nàng, lưng của nàng ít ra cũng cần một mỹ nam như ta để mà kì cọ chứ?”.

Thất công chúa trừng mắt nhìn Vô Ngân, sau đó lại phì cười, cái mặt heo như hắn mà cũng dám tự xưng là mỹ nam, nếu là ở ba năm trước thì có thể xem là như vậy, nhưng bây giờ chắc chắn là không.

Vô Ngân nhìn Thất công chúa cười mà lòng hạnh phúc, bên cạnh nàng, hắn trân quý từng phút, từng giây. Nhưng rồi, khoảnh khắc tiếp theo khiến hắn sửng sờ, không tin vào lỗ tai của mình.

“Được, bổn cung đồng ý”.

Thất công chúa lí nhí trả lời, nhưng đủ to để Vô Ngân nghe thấy. Rồi nàng kéo vội kéo tấm rèm lại, quyết che đi nét ửng hồng trên mặt.

---------- HẾT CHƯƠNG 50 ----------