CHƯƠNG 51: MUỐN SINH CHO NGƯƠI MỘT ĐỨA CON
Bạch Mã sâm lâm năm ở cực bắc Chi Lăng tỉnh vực, so với Cúc Phương sâm lâm thì lại nhỏ hơn rất nhiều, nhưng hệ sinh thái nơi đây lại vô cùng phong phú, nó bao gồm nhiều loại động thực vật khác nhau, đặc biệt là Linh thụ, có hơn hai trăm loài Linh thụ sinh trưởng ở nơi đây. Cũng như bao sâm lâm khác, càng tiến vào sâu thì khả năng gặp phải Dị thú càng lớn, nhưng tối đa cũng chỉ là Dị thú cấp 5, còn cao hơn nữa thì chưa từng được ghi chép trong điển tịch. Tuy nhiên, hằng năm vẫn có rất nhiều người bỏ mạng tại nơi đây, đa phần là các thợ săn, số còn lại là các nhà mạo hiểm đến để khai phá.
Bạch Mã sâm lâm được gọi là Bạch Mã, là vì trong truyền thuyết, nơi đây có một Dị thú hình ngựa cực kỳ xinh đẹp từng sinh sống, lông nó dài và trắng như tuyết, bồng bềnh như được dệt từ những đám mây trên trời, trán nó có một cái sừng nhỏ, hai bên mạn lưng là cặp cánh rất lớn, mềm mại như cánh thiên thần. Tương truyền, ai có thể nhìn thấy nó, sẽ được ngôi sao may mắn trên trời phù hộ, một đời vui vẻ và bình an.
“Xột xoạt, xột xoạt”.
Vô Ngân cõng Thất công chúa trên lưng, vừa đi hắn vừa kể cho nàng nghe những câu chuyện về Bạch Mã sâm lâm. Hắn biết nàng là người đam mê với những điều mới lạ, nhìn thấy cái gì mới, hắn liền kể cho nàng nghe. Thỉnh thoảng hắn lồng ghép vào đó những câu chuyện tiếu lâm, khiến nàng vui vẻ mà bật cười khúc khích.
“Ha ha! Tới nơi rồi”.
Vô Ngân hét lớn trong sự vui mừng. Sau một giờ đi bộ trong Bạch Mã sâm lâm, cuối cùng hắn cũng đưa Thất công chúa tới nơi mà nàng vô cùng “thèm muốn”.
“Róc rách, róc rách”.
Trước mặt hai người là một hồ nước nhỏ hình tròn, nó được một con suối chạy ngang qua, vì chỗ này là một vùng đất trũng, nên nước được giữ lại và tạo thành một cái hồ nhỏ.
Từng mảng khói nghi ngút bay lên từ mặt hồ, khung cảnh xung quanh càng trở nên mờ ảo, quyện với cảnh sắc thiên nhiên, khiến nó đẹp như là tiên cảnh.
Bên bờ hồ, những viên đá cuội tròn trịa, được dòng nước mơn man vỗ về, kết hợp với tiếng nước róc rách chảy, tạo nên một bản nhạc dịu êm, tựa như lời thì thầm của tự nhiên. Những cánh hoa màu hồng cuối đông thỉnh thoảng rơi rụng xuống, chúng nhẹ nhàng đậu trên mặt nước như những chiếc thuyền xinh đẹp.
Xung quanh, những cây cổ thụ vươn mình, tán lá xòe rộng, tạo thành một mái che tự nhiên, bảo vệ cho dòng suối khỏi những cơn gió lạnh lẽo. Ánh trăng xuyên qua những khoảng trống, chiếu rọi xuống mặt nước, nó như được khoác lên mình một chiếc áo vàng rực rỡ.
Bỗng một âm thanh cắt ngang sự vui sướng của Vô Ngân.
“Ta tắm mà sao ngươi vui quá vậy?”.
Trên vai Vô Ngân, Thất công chúa rướn cái cổ của mình mà nhìn vào mắt Vô Ngân, bộ dạng thập phần nghiêm túc.
Khóe môi Vô Ngân co giật liên hồi, hắn vội hắng giọng mà phân trần, một thân hạo nhiên chính khí, nhưng những lời hắn nói ra, lại trái ngược với những gì hắn thể hiện.
“E hèm! Một người sạch hai người vui mà. Ha ha! Không thì nàng tắm trước, ta ở trên nhìn… à không! Ta ở trên trông chừng cho nàng”.
Thất công chúa nghe vậy mà cười tinh nghịch, nàng nói.
“Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cái thứ cần phải trông chừng hẳn là ngươi đấy. Vô Ngân tiện tì! Mau chuẩn bị đồ, đưa bổn cung xuống tắm rửa”.
“Tuân lệnh công chúa”. Vô Ngân dõng dạc mà đáp lại.
………...
Dưới những tán cây cổ thụ, vài ngọn đèn Mộc Linh Đăng được treo cao, khẽ lắc lư trong gió. Ánh trăng vàng mờ ảo kết hợp Mộc Linh Đăng, không ngừng chiếu xuống hồ nước.
Giữa làn khói mỏng manh, lấp ló một thân hình kiều diễm, dáng người có chút mảnh mai, nhưng lại vô cùng săn chắc, làn da nàng trắng ngần, mái tóc bạc màu mây, suôn dài bồng bềnh trên mặt nước. Vài giọt nước tăn tăn trượt trên thân thể nàng, được ánh sáng lung linh chiếu vào tựa những hạt châu lóng lánh. Nước trong hồ không cao, nó nhẹ nhàng dập dìu theo từng nhịp, thỉnh thoảng làm nàng e lệ mà lộ ra xuân quang tuyệt mỹ trước ngực, nó căng tròn tựa như sức sống mãnh liệt của khu rừng này. Nàng không khác gì một vị tiên nữ xinh đẹp, trốn khỏi thiên đình mà dạo chơi chốn nhân gian phàm tục.
Phía sau vẻ đẹp kiêu sa ấy, là một thân hình mập mạp đứng sừng sửng. Trước ngực hắn là một vết sẹo dài ghê rợn, khói trắng lượn lờ xung quanh, nhưng không thể nào che đi được những ngấn mỡ hằn sâu trên người hắn. Lúc này, hắn chẳng khác nào vào vai một con quái vật độc ác, có ý định bắt lấy nàng tiên nữ xinh đẹp và thiện lương.
“Xột… xột…”.
“Tiện tì Vô Ngân, mạnh tay lên một tí, nam tử hán đại trượng phu, đến kì lưng còn không làm được sao”.
Thất công chúa buông lời trách móc. Nàng lim dim đôi mắt mà thụ hưởng cái cảm giác này, hơi ấm từ dòng nước tựa như liều thuốc tiên, xoa dịu cơn đau âm ỉ trong cơ thể nàng.
Vô Ngân đứng ở phía sau, trên tay hắn là một chiếc khăn màu hồng, hắn như một gã nông dân chăm chỉ, không ngừng dùng khăn cọ sát lên tấm lưng ngọc ngà trước mặt. Thỉnh thoảng, hắn nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng vào trong. Cái thân thể kiều mị này hắn từng nhìn thấy qua, nhưng hoàn cảnh lúc ấy hoàn toàn khác biệt, lúc ấy tâm tình chỉ có tâm tình bất an và lo lắng thì để ý được chuyện gì chứ. Ngón tay hắn đôi lần vô tình miết lên tấm lưng ấy, khiến lòng hắn rộn ràng khó tả, hắn nhận ra mình vẫn là một anh chàng trai tân chính hiệu.
Thất công chúa như nghe được tiếng nuốt nước miếng của Vô Ngân, khóe môi nàng vểnh lên đắc ý. Nàng tiếp lời châm chọc.
“Này! Ngươi có thật ở Xuân Phong tửu lâu trong ba năm không đấy? Chẳng chuyên nghiệp một tí nào vậy?”.
Vô Ngân sát phạt một phương, giờ lại như một “cô gái” e thẹn. Hai cái má phúng phính mỡ chợt đỏ lên, hắn ấp úng nói.
“Ta chỉ uống rượu mà thôi, thỉnh thoảng chỉ đối đáp thơ ca với các nàng, ta… ta hoàn toàn trong sạch”.
Hai chữ “trong sạch” trong miệng Vô Ngân nhỏ như tiếng muỗi kêu, khiến Thất công chúa bật cười. Nàng quá hiểu con hàng này, chỉ chém giết là giỏi, còn phương diện tình cảm, nam nữ thuần túy lại vô cùng “yếu đuối”. Nàng thở dài rồi nói.
“Haizz! Ngươi thấy Lý Chiến không, già rồi mà còn khiến cho Dương Nhi của ta mê như điếu đổ, điểm này ngươi thua xa hắn”.
Vô Ngân nghe vậy, biết nàng đang muốn châm chọc mình, hắn chỉ xuề xòa mà cười. Chợt hắn tò mò hỏi lại.
“Cũng lạ, nàng suốt ngày trốn ở Mộc Long Thư Các đọc mấy cuốn điển tịch “bậy bạ”, làm sao biết được nữ hầu cận của mình đi theo Lý Chiến vậy?”.
Nghe Vô Ngân nói mấy cuốn điển tịch mình đọc là bậy bạ. Thất công chúa nhướng mày, không cho là đúng, nàng liền nói.
“Không phải là bậy bạ, chúng là những tri thức căn bản về giới tính con người, nhờ nó ta mới biết là nàng có thai. Ta và nàng lớn lên từ nhỏ, chút thay đổi của nàng, làm sao ta không phát hiện ra. Sau đó ta liền bí mật theo dõi, cứ một tuần là nàng lại lén ra khỏi phủ một lần, đến khi nhìn thấy nàng cùng Lý Chiến đi ra, ta mới biết là nàng tư dâm cùng hắn”.
“Nàng không trách phạt Dương Nhi sao”. Vô Ngân thắc mắc hỏi lại.
“Để được cái gì chứ? Ta chỉ là một cô công chúa nhỏ, bị giam lỏng tại Kinh đô, xung quanh toàn là ánh mắt soi mói, chỉ có nàng là còn chút thật lòng mà đối đãi với ta. Mặc dù vậy, nếu Lý Chiến cố tình cưỡng đoạt lấy nàng, ta có thể nhân danh Hoàng thất mà trách tội hắn. Nhưng ta cảm nhận, nàng lại là nguyện ý đến với hắn, vì vậy ta liền không nỡ. Ít ra, nàng còn đỡ hơn ta, có gan chọn lựa điều mình muốn…”.
Nói đến đây, Thất công chúa liền ngưng giọng, nàng lại đang thương cảm cho chính quá khứ đơn độc của mình.
Vô Ngân vẫn đang miệt mài kỳ cọ tấm lưng cho Thất công chúa. Hắn chợt nhận ra, trước đây, lúc hắn đến tìm gặp nàng, chính nàng đã cố ý kiếm chuyện với hắn để đuổi khéo Dương Nhi đi, nếu không, chuyện hắn nói với nàng về Lý Chiến hẳn sẽ bị lộ. Một cô gái tài sắc như vậy, lại vì mình mà rơi vào cảnh ngộ này, hắn thầm hận chính mình hơn bao giờ hết.
“Vô Ngân!”. Đột nhiên Thất công chúa thốt lên.
“Hã!”. Bị kéo ra khỏi trầm tư, Vô Ngân theo bản năng mà đáp lại.
“Nếu ta sống, ta… ta cũng muốn sinh cho ngươi một đứa con”.
Thất công chúa khi nhắc đến cái thai của Dương Nhi, lòng nàng dội lên khát vọng được sống, được có một gia đình nhỏ cho riêng mình.
Vô Ngân một lần nữa thất thần, tim hắn quặn đau. Nhưng chất giọng hắn vẫn vậy, vui vẻ vô cùng.
“Ha ha! Được chứ, nàng nhất định sẽ sống. Bảy ngày nữa thôi là sẽ tới nhà, “vị kia” nhất định sẽ có cách cứu được nàng. Ta và nàng sẽ sinh mười đứa con, không! Là hai mươi đứa, chúng ta sẽ mai danh ẩn tích trong rừng sâu. Ta sẽ nuôi cá, còn nàng sẽ trồng thêm rau, chúng ta sẽ sống một đời an nhiên không vướng bụi trần”.
“Hai mươi đứa? Ngươi nghĩ ta là heo à?”.
Thất công chúa ngạc nhiên mà chửi rống lên, nhưng trong lòng, nàng đã nở một nụ cười hạnh phúc, lời Vô Ngân nói như một bức tranh, tô vẽ vào trí tưởng tượng của nàng. Nhưng rồi, cơn đau âm ỉ trong nội thể kéo nàng về hiện thực, nàng thầm nghĩ.
“Bảy ngày ư? Liệu ta còn gắng gượng được bảy ngày sao?”.
---------- HẾT CHƯƠNG 51 ----------