CHƯƠNG 49: ĐÃ TỪNG CHƠI GÁI CHƯA?
Quanh đống lửa bập bùng, không khí trở nên tĩnh lặng. Lúc này, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Tam hoàng tử đăm chiêu nhìn về đứa em gái của mình. Vô Ngân thì trầm lặng, bàn tay không ngừng xoa nắn bờ vai gầy của Thất công chúa. Qua Long tuy khô khan nhưng là kẻ hiểu chuyện, hắn luôn giữ im lặng, cái đùi thỏ trong tay thoáng chốc trở nên nguội ngắt.
Tam hoàng tử phá tan bầu không khí, hắn một nữa khuyên nhủ Thất công chúa.
“Muội không đổi ý được sao, ta sẽ thay ngươi cầu tình chỗ phụ vương, ta nghĩ phụ vương hẳn sẽ ra tay cứu giúp. Nếu muội một mực đi theo Vô Ngân, tính mạng của muội…”.
“Ý ta đã quyết! ta thà sống tự do trong vài ngày, rồi chết trong hạnh phúc, còn hơn phải thoi thóp tại c nơi lạnh lẽo ấy. Tam ca! Đến cả mạng của mình, ta còn không được chọn lựa?”.
Thất công chúa lần này bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng từ tốn nói ra những gì mình nghĩ, nhưng khi lọt vào tai Tam hoàng tử và Vô Ngân, nó lại nặng nề đến khó tả.
Thất công chúa đột nhiên quay về phía Vô Ngân, không còn vẻ lãnh tỉnh như trước, giọng nàng có phần nức nở.
“Vô Ngân! Ý ngươi như thế nào? Ta thừa biết ngươi muốn ta trở về Kinh đô để mà cứu chữa, nhưng bên cạnh ngươi, ta mới thấy là mình đang được sống. Ngươi… ngươi “dám” để ta về không?”.
Vô Ngân giật mình trước câu hỏi của Thất công chúa, lòng hắn quặn đau, thấy mắt nàng đã rưng rưng nước mắt, hắn thở dài mà quyết định.
“Tam hoàng tử, ở đây ta là chủ, ngươi không có quyền quyết định, ý nàng ngươi hẳn đã rõ”.
Tam hoàng tử liếc nhìn hai người trước mặt, hắn biết mình không thể khuyên ngăn gì được nữa rồi, sau một thoáng trầm ngâm, hắn buồn bã nói.
“Được, nhờ ngươi chăm sóc cho nàng. Khi ra khỏi Cúc Phương sâm lâm ta cũng sẽ công bố hủy bỏ lệnh truy nã với ngươi. Trong chuyện này là ta lòng mang tư lợi, để cho Lý Chiến tự do cậy quyền mà xảy ra việc này. Nếu được, ngươi có thể trở về Sát Mộc sư đoàn phục chức, ta hứa có thể đưa người lên làm Đoàn chủ”.
Tam hoàng tử níu kéo Thất công chúa không được, hắn phải đành dùng hạ sách, mặt mũi của mình cũng vứt sạch, chẳng phải nàng muốn theo Vô Ngân sao, ta sẽ kéo Vô Ngân về, nàng cũng về theo hắn mà thôi.
“Không! Ta và Mộc Long đế quốc không còn duyên nợ gì nữa, ta sẽ về nhà của ta – Bạch Mã sâm lâm”.
Vô Ngân thẳng thừng, lập tức từ chối ý định mời gọi của Tam hoàng tử, không phải hắn không muốn cứu Thất công chúa, mà là hắn đang làm theo ý nguyện của nàng, khát vọng tự do của nàng hắn là người biết rõ nhất. Hạ sách này chỉ khiến tình hình trở nên tệ hơn mà thôi.
Tam hoàng tử bất ngờ, hắn có cái nhìn khác về Vô Ngân, tương lai sáng lạn như vậy mà hắn cũng từ chối được, nói rõ tên này không phải là kẻ tầm thường. Hắn chợt nhận ra, Thất công chúa đã chọn đúng người, chỉ có những kẻ như vậy mới chinh phục được trái tim mạnh mẽ của nàng.
Vô Ngân thấy Tam hoàng tử rơi vào trầm tư, hắn nói tiếp.
“Ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Cúc Phương sâm lâm theo hướng Đông, bù lại, ngươi phải bãi bỏ lệnh truy nã. Ta và Nguyệt Nhan sẽ vào Bạch Mã sâm lâm bằng cửa khẩu ở Chi Lăng tỉnh vực. Ngươi biết đấy, nếu đi Bạch Mã sâm lâm bằng cách băng qua Cúc Phương sâm lâm, sẽ thập phần nguy hiểm cho nàng”.
“Được! Ta đồng ý”.
Tam hoàng tử rất nhanh mà đáp lại, trên tay hắn là bốn bình đan dược trân quý, sau đó hắn đưa về phía trước.
Vô Ngân hiểu ý, thu lấy tất cả. Như nhớ ra điều gì, hắn liếc về Qua Long, sau đó lại hướng về Tam hoàng tử mà nói.
“Tam hoàng tử! Qua Long là một người chiến sĩ tốt, ta hy vọng…”.
Lúc này, Qua Long thấy tình hình có vẻ dịu xuống, hắn đang gặm nốt phần thịt trong tay mình. Nghe Vô Ngân nhắc đến tên, hắn giật mình ngẩng đầu lên. Hắn khó hiểu mà cắt lời.
“Này! Sau bao nhiêu lâu đồng cam cộng khổ, ngươi bán ta nhanh vậy sao?”.
Vô Ngân khẽ cười, hắn đáp lại.
“Nhiệm vụ của ngươi chẳng phải đã hoàn thành xuất sắc rồi sao. Nguyệt Nhan sẽ theo ta đi, vậy “những người kia” thì sao? Không có nàng ở đó, ngươi tin tưởng được an bài của người khác à?”.
Qua Long được Vô Ngân nhắc nhở, hắn chợt nhớ đến “người nhà” của mình, trong vô thức hắn quay sang nhìn về Thất công chúa.
“Ngươi nghe theo hắn đi!”.
Thất công chúa chẳng đợi Qua Long nói gì, nàng đã lên tiếng quyết định.
“Được!”.
Qua Long có vẻ tiếc nuối mà trả lời. Thời gian hắn theo Vô Ngân không dài, nhưng cùng nhau trải qua sinh tử, được chỉ dạy nhiều điều mới lạ, hắn đã xem Vô Ngân là một trong những “người nhà” của mình rồi. Thế nhưng, ở Kinh đô vẫn còn hơn trăm người yếu thế cần hắn bảo bọc, nếu hắn ích kỷ một mực đi theo Vô Ngân, có lẽ họ sẽ không trụ được lâu ở cái đất Kinh đô rồng rắn lẫn lộn ấy.
Vô Ngân chìa ra một cái nhẫn không gian về phía Qua Long, đó là chiếc nhẫn hắn tháo từ tay của Lý Chiến, hắn nói.
“Trong này có hai ngàn mộc ngọc, đủ cho ngươi nuôi họ tới trăm đời cũng không hết. Nhưng đừng làm vậy, tài nguyên này ngươi cứ giữ lại mà tu luyện. Ta chỉ khuyên ngươi một câu, những người kia, đừng để họ ăn không ngồi rồi nữa, kẻ khuyết tật cũng có giá trị của riêng mình, hãy để họ lao động, đừng quá bảo bọc, càng bảo bọc, họ càng ỷ vào ngươi, càng yếu thế thì họ càng phải phấn đấu. Qua Long! Ngươi hiểu ý ta chứ”.
Qua Long đứng dậy, nhìn chiếc nhẫn không gian trước mặt mà trở nên xúc động. Nói không thèm muốn cái bảo vật kia tức là nói láo. Hắn cũng chẳng làm bộ làm tịch, vội quẹt hai bàn tay dính đầy dầu mỡ vào cái cạp quần, sau đó cung kính nhận chiếc nhẫn vào trong tay. Hắn cúi người, chắp tay vái một vái thật sâu về phía Vô Ngân. Hắn chân thành mà cất tiếng.
“Đa tạ ngươi, Vô Ngân. Lời ngươi căn dặn, ta sẽ khắc sâu trong lòng”.
Nghe lời cảm tạ khô khan ấy, Vô Ngân chỉ cười mà gật đầu. Nếu tên kia mà biết nói lời hoa mỹ, thì mười bảy năm qua, hắn nào chỉ là phó đội trưởng.
Vô Ngân quay đầu nhìn về Tam hoàng tử, hắn nhướng mày chờ đợi, như muốn chờ một câu trả lời.
“Yên tâm! Ta sẽ an bài cho hắn. Ta chỉ hy vọng, khoảng… khoảng thời gian còn lại, ngươi sẽ không làm nàng thất vọng”.
Tam hoàng tử hào sảng mà đồng ý, nhưng khi nhắc đến Thất công chúa, hắn có phần ấp úng.
Cánh tay Vô Ngân ôm Thất công chúa như muốn chặt hơn, hắn như đinh đóng cột nói.
“Ngươi yên tâm, nàng là ngươi thân của ta, ta biết phải làm gì”.
Thất công chúa bên cạnh, nghe được câu nói của Vô Ngân, nàng nở một nụ cười mãn nguyện. Lòng nàng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Tam hoàng tử gật đầu, nhìn nụ cười hạnh phúc của Thất công chúa, tim hắn trở nên đau nhói. Hắn biết nàng phải chịu khổ khi phải sống trong một cái gia đình mà không phải là gia đình, để rồi kẻ làm nàng hạnh phúc nhất lại là một người ngoài chứ không phải là một trong những “người thân ruột thịt”. Hắn chỉ biết cười tự giễu, quyền lực có thể đem cho hắn tất cả, nhưng một gia đình đúng nghĩa thì không.
………..
Đêm tối, Cúc Phương sâm lâm càng trở lạnh, tiếng động vật hoạt động về đêm càng trở nên đáng sợ. Đống lửa giữa bốn người đã cháy to hơn, đe dọa những ánh nhìn bất thiện từ dã thú.
Thất công chúa giờ này không còn bên bờ vai của Vô Ngân nữa, nàng đã ngồi cạnh Tam hoàng tử.
“Tam ca! Kể ta nghe về mẹ được không?”.
Tam hoàng tử thất thần, hắn lặng im như nhớ về một chuyện gì đó trong quá khứ, hắn có chút chần chừ. Thấy vậy, Thất công chúa lại nói.
“Ta biết mẹ đã tự sát”.
Lần này Tam hoàng tử không giữ im lặng được nữa, hắn giật mình hỏi.
“Muội biết?”.
“Biết! nhưng chỉ có từng đó, không ai nguyện ý nói cho ta nghe cả. Ta muốn huynh nói cho ta biết toàn bộ sự thật, có lẽ vì mẹ tự sát mới khiến cho phụ vương ghét bỏ ta như vậy”.
Thất công chúa nhìn vào đống lửa trước mặt, đôi mắt nàng đượm buồn, nàng không cam tâm, đến lúc cận kề cái chết, nàng muốn biết sự thật.
Tam hoàng tử cúi đầu, mẹ của Thất công chúa cũng là mẹ hắn, cái chết của mẹ, hắn hoàn toàn biết rõ. Liếc nhìn Thất công chúa cạnh bên, nàng đẹp giống mẹ năm xưa, có điều, bởi sinh mệnh không ngưng tiêu hao mà nàng có phần già hơn rất nhiều. Hắn biết mình không thể dấu diếm nàng được nữa, hắn nói.
“Trước khi bảy huynh muội chúng ta sinh ra, có một vị cao nhân ẩn thế, hắn tự xưng là Hỏa Thần đến từ thế giới khác. Trên người hắn toát ra hỏa lực tương tự như Ngô Đồng Thần Thụ, nhưng bá đạo hơn, hắn đạp một con Phượng hoàng lửa dưới chân để mà phi hành.
Vì phụ vương đã giúp hắn tìm ra một bảo vật thất lạc ngàn năm, nên có ân với hắn. Để trả ơn, hắn ban cho phụ vương một luồng Hỏa chủng và một trận đồ, nói chỉ cần phụ vương liên tiếp sinh ra bảy người con trai, khi nào đứa con trai út tròn hai mươi tuổi, bày ra Thất Tinh Trận, phụ vương trấn ở tâm nhãn, bảy nhi tử trấn ở bảy phương vị của Thất Tinh. Lúc ấy, sẽ nhận được một hồi tạo hóa của trời đất, bí mật Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ huyễn hóa ra Phượng hoàng lửa sẽ được sáng tỏ.
Thấy được hy vọng phát hưng gia tộc, Phụ vương làm theo những gì Hỏa Thần chỉ bảo, mẹ lần lượt sinh ra sáu người con trai là bọn ta, nhưng đến khi mang thai người thứ bảy, cái thai ấy lại là song sinh”.
Tam hoàng tử nói đến đây thì dừng lại, Thất công chúa đoán được chuyện gì đó. Nàng hỏi.
“Đứa trẻ kia, đã chết?”.
“Đúng, hắn sinh ra nhưng vì quá yếu mà chết, chỉ có muội là còn sống. Trên bờ vực tuyệt vọng, mẹ cảm thấy có lỗi với gia tộc, có lỗi với phụ vương, nên bà đã tự sát. Điều ấy làm phụ vương trở nên đau buồn, đến nỗi lâm bệnh nặng”.
Tam hoàng tử nói hết ra những gì mình biết. Hắn nhìn về Thất công chúa ngồi kế bên, một sự thương xót khó tả chạy qua trái tim hắn.
“Hóa ra là vậy, là ta khiến hy vọng tạo ra Phượng hoàng lửa trong truyền thuyết của nhà họ Ngô tan thành mây khói, giá như đứa trẻ phải chết là ta, có khi… có khi lòng ta lại rất thanh thản”.
Thất công chúa nghe xong đầu đuôi câu chuyện, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ tại sao mình bị đối xử như vậy. Tâm nàng có chút loạn, sự xuất hiện của nàng khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ đến vậy sao?
“Khuya rồi! ngủ đi, mai chúng ta còn cả một chặng đường dài nữa”.
Không biết từ lúc nào, Vô Ngân khoác lên bờ vai có chút run rẩy của Thất công chúa một cái áo choàng. Không đợi Thất công chúa nói gì, hắn lại nói.
“Mỗi người sinh ra đều có ý nghĩa riêng, nàng sinh ra là quà tặng lớn nhất của cuộc đời Vô Ngân ta, ta không biết ngoài kia đang nói gì và nghĩ gì về nàng. Nhưng với ta, nàng vĩnh viễn là ngọn lửa khiến trái tim ta ấm áp. Nguyệt Nhan! Từ hôm nay chúng ta hãy sống cho riêng mỗi chúng ta, mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, được không?”.
Tâm trí Thất công chúa đang xao động, nhưng khi nghe được lời an ủi của Vô Ngân, một lần nữa, sự mạnh mẽ trong nàng trỗi dậy. Rất nhanh, nàng khẽ cười và nói.
“Được, đi ngủ thôi, bổn cung mệt rồi, Vô Ngân tiện tì, mau lót ổ cho bổn công chúa nằm nghỉ”.
Khóe môi Vô Ngân co giật, nhưng thấy Thất công chúa đột nhiên trở về bản ngã như vậy, hắn không giận mà lại càng vui.
…………
Sáng hôm sau, Cúc Phương sâm lâm chào đón một ngày mới bằng những làn gió nhẹ. Không hiểu sao, trời đã đã vào đông nhưng nơi đây vẫn giữ được một màu xanh tươi mát, những tia nắng sớm chiếu xuyên qua nhành cây, dần sưởi ấm cả cánh rừng.
“Xột xoạt, Xột xoạt”.
Bốn người len lỏi qua những gốc cây đại thụ to lớn mà băng qua. Đi đầu là Vô Ngân, hắn cõng Thất công chúa trên lưng, tay phải chống Niệm Thần Côn xuống đất, tay trái cầm Vô Hình Đao để mở đường. Qua Long thì dìu Tam hoàng tử đi theo sau, một đêm không ngừng đả tọa để trị thương, Tam hoàng tử đã có thể hoạt động gân cốt.
“Nói này! Ngươi có thể cõng ta được không?”.
Tam hoàng tử mặt mày nhăn nhó nói với Qua Long, thấy Thất công chúa được Vô Ngân nhẹ nhàng cõng đi, hắn cũng đâm ra thèm muốn cái cảm giác được hầu hạ. Sau hai giờ di chuyển, xương khớp đang bị thương của hắn bắt đầu tê dại.
“Hừ, đừng tưởng ta về dưới trướng của ngươi rồi thì thích sai gì thì sai. Cha ngươi không dặn, trên đường đời, một hảo hắn phải đi bằng chính đôi chân của mình sao?”.
Vô Ngân đi trước nghe thế mà phì cười, “tiên ông” Qua Long lại bắt đầu giảng đạo lý, nhưng nghe lại thâm thúy vô cùng.
Tam hoàng tử chỉ biết hừ lạnh, không kiêng nể chủ tử như hắn, trước giờ chỉ có mỗi Qua Long. Nhưng khi nhớ tới ai đó cũng từng rất nghe lời, cái lưng của hắn chợt lạnh lẽo, Lý Chiến chẳng phải “rất ngoan” sao, nhưng vẫn chém một đao vào lưng hắn đó thôi. Qua Long lại khác, tuy miệng lưỡi rất độc, nhưng lại phát ra một cảm giác rất đáng tin cậy, trên đường cũng đã tận tình chăm sóc hắn.
Tam hoàng tử chợt đốn ngộ, làm chính trị, hắn thiếu nhất là những người như vậy. Hắn quyết tâm sẽ giữ Qua Long ở bên mình, dùng mọi đãi ngộ để mà thu phục hắn.
Đằng trước, Vô Ngân và Thất công chúa cũng không ngừng trò chuyện, nàng kể cho hắn những gì nàng đã trải qua trên đường tới đây, những nguy hiểm, những nỗi sợ mà nàng gặp phải. Càng nghe, Vô Ngân càng áy náy và xót xa trong lòng.
Thất công chúa như gặp được tri kỷ, nàng nói rất nhiều, chỉ có bên Vô Ngân mới khiến nàng nói nhiều đến như vậy. Bỗng nhiên, như nhớ đến chuyện gì, đang nói giữa chừng, nàng im bặt.
Vô Ngân giật mình mà thốt lên. Hắn sợ nàng bị ngất đi.
“Nguyệt Nhan! Nàng làm sao vậy?”.
Nhưng quả thực Vô Ngân đã lo xa, hơi thở Thất công chúa vẫn rất đều đặn, giọng nàng có phần nguy hiểm, bắt đầu chấp vấn hắn.
“Hỏi thật! Ngươi ở Xuân Phong tửu lầu ba năm, đã từng chơi gái chưa?”.
Vô Ngân đang cõng Thất công chúa trên lưng, tự nhiên nàng thay đổi chủ đề, suýt chút nữa hắn bước hụt chân mà té. Lòng hắn lộp bộp mà vội phân bua.
“Chẳng phải hôm qua, chính miệng nàng với Lý Chiến, rằng ta không có trái ôm phải ấp gì ở Xuân Phong tửu lầu rồi mà”.
Thất công chúa vẫn giữ nét hoài nghi, mặt nàng tuy rất tiều tụy nhưng lại toát ra vẻ đẹp nghịch ngợm của một thiếu nữ đôi mươi.
“Lúc ấy là ta nói bừa thôi! Nam nhân các người… ai mà tin được!”.
----------- HẾT CHƯƠNG 49 -----------