CHƯƠNG 46: NGOÀI KIA THẾ GIỚI YÊU NHAU KIỂU GÌ?
“Vô ngân! Dừng lại đi… hắn chết rồi!”.
Giọng nói vô cùng ôn nhu khiến Vô Ngân bừng tỉnh. Với hắn, nó như tia sáng mặt trời, mở đường dẫn lối đưa hắn thoát khỏi mê cung chỉ đầy huyết vụ.
“Nguyệt… Nguyệt Nhan! Nàng tỉnh rồi!”.
Vô Ngân khô khốc thốt lên thành lời, bờ môi hắn lúc này cũng đã tái đi, máu trên ngực hắn vẫn đang còn chảy. Nhưng hắn nào để ý đến, nghe được thứ âm thanh quen thuộc kia, trái tim hắn không khỏi rộn ràng.
“Ưm…!”.
Thất công chúa chỉ ừ nhẹ, nàng không phải không muốn nói gì, mà là khi ôm lấy tấm lưng kia, lòng nàng ấm áp đến lạ thường, nàng không thấy lạnh nữa, tự đáy lòng, nàng trân quý cái cảm giác này vô cùng, đến nỗi… nàng không dám buông nó ra.
Vô Ngân như hiểu được tiếng lòng Thất công chúa, hắn để mặc cho nàng ôm, hắn thầm hận cái thân hình của mình sao quá mập, khiến cho vòng tay cô gái mình yêu đã rất cố gắng ôm chặt vào nhưng không xuể.
Hình ảnh một cô gái và một chàng trai ôm nhau giữa chốn rừng hoang vu lạnh lẽo, nó chẳng khác gì như một ngọn nến lung linh trong màn đêm u tối cả, đẹp đẽ vô cùng. Nhưng trong mắt kẻ khác, nó lại là một cảnh tượng có phần khiếp đảm.
Qua Long thập thò sau những tán cây mà bước tới, nhìn đôi nam nữ tình tứ ôm nhau trong một tư thế kì lạ, hơn nữa, cả hai là đang đè lên một cái xác chết mà ôm nhau. Khung cảnh hết sức tà dị, khiến cho hắn không khỏi hoài nghi nhân sinh.
“Mẹ kiếp! Ngoài kia thế giới yêu nhau kiểu gì vậy?”.
Qua Long vừa mới tỉnh lại, điều đầu tiên là hắn vội chạy đi tìm Vô Ngân, dáo dác truy tung theo cảm giác của Mộc hồn, hắn không ngừng thầm trách bản thân quá yếu đuối, chỉ nhận một kích mà đã đem mình bất tỉnh, hắn không biết mình đã hôn mê trong bao lâu, nhưng trên đường, hắn luôn ước Vô Ngân có thể chống cự cho đến khi hắn kịp đến để cứu viện, dù cho lời nguyện cầu ấy hết sức viển vông, bởi trong tiềm thức của hắn, Lý Chiến luôn là vô địch trong cùng cảnh giới.
Tiếng bước chân của Qua Long ngày một gần, nó vô tình cắt ngang mạch cảm xúc của Vô Ngân và Thất công chúa.
Vô Ngân giờ mới ý thức được gì, hắn nhẹ nhàng quay lại, ôm lấy Thất công chúa vào lòng. Tuy Thất công chúa đã tỉnh lại, nhưng hắn biết lúc này nàng rất yếu, cần được tịnh dưỡng nghỉ ngơi.
Thất công chúa được Vô Ngân chủ động ôm lấy, nàng nhu thuận tựa nhẹ đầu vào một bên ngực hắn, mỗi hơi thở nàng rất ngắn, quả thực nàng không còn một chút sức lực, đến thở còn khó khăn.
“Ngươi… Ngươi giết được hắn”.
Qua Long kinh ngạc mà thốt lên. Hắn đi đến gần thì mới biết cái xác này đích thị là ai, tuy phần đầu đã nát nhừ, nhưng bộ chiến giáp trên người chẳng phải là của Lý Chiến hay sao.
Kinh ngạc, vui mừng, tò mò, lúc này đây, cảm xúc của Qua Long thập phần hỗn loạn.
Vô Ngân không trả lời Qua Long, hắn liếc nhìn Thất công chúa trong ngực đã thiếp đi vì mệt, nàng đang đè lên vết thương của hắn, tuy rằng rất đau, nhưng chừng ấy sao bì được những gì nàng đã hy sinh vì hắn chứ, mặc kệ cơn đau, hắn không muốn phá đi giấc ngủ của nàng.
“Nàng… nàng là?”.
Qua Long tò mò mà nhẹ giọng hỏi, nhưng khi thấy Vô Ngân đột nhiên trừng mắt, hắn liền rụt lại.
Qua Long như ý thức được gì đó, nhìn người con gái trong lòng Vô Ngân, hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng trong trí nhớ, người kia rất trẻ và đẹp. “Tóc bạc, da nhăn, nhưng vẫn tồn tại một nét kiều diễm đến khó tả”, hắn thầm đánh giá.
“Là ngươi đặt ấn ký Mộc hồn cho nàng đến đây sao?”.
Đột nhiên, Vô Ngân giọng điệu trách móc hỏi.
Nghe Vô Ngân hỏi vậy, Qua Long chợt ngộ ra điều gì, lòng hắn liền có đáp án, “quả thật nàng là Thất công chúa, sao nàng lại ra nông nỗi này?”. Hắn hiểu tại sao Vô Ngân lại trừng mắt với mình, nhan sắc của một vị tuyệt sắc giai nhân bỗng nhiên biến mất, người ta lại đang nằm ở đây, không nên quá tò mò vấn đề nhạy cảm như vậy.
Qua Long nghe ra giọng điệu trách móc của Vô Ngân, lúc này hắn chỉ đành nói thật.
“Là nàng nói ta phải giữ bí mật, không được cho ngươi biết. Trước cái đêm ngươi đi, nàng bắt ta phải thi triển Mộc hồn Truy Tung Linh Thụ lên cả người ngươi và nàng”.
Vô Ngân biết Qua Long thi triển Mộc hồn đánh dấu lên người hắn, đó là lý do hắn bị Qua Long tìm thấy tại bìa rừng Cúc Phương sâm lâm. Hắn không ngờ, đó lại là lệnh của Thất công chúa, nhưng càng không ngờ tới, nàng còn muốn nắm bắt hành tung của hắn để mà đuổi theo.
Thấy Vô Ngân không nói gì, bộ dáng như muốn nghe tiếp, Qua Long tiếp lời.
“Nàng còn bảo ta, rằng sợ ngươi một đi không trở lại, đàn ông đều là một lũ khốn nạn như nhau, phải biết ở đâu để mà lôi cổ về”.
Qua Long thuật lại đúng như lời Thất công chúa từng nói. Vô Ngân nghe cái giọng điệu “thân thuộc” kia liền biết là thật, ánh mắt hắn đượm buồn, cơn dằn vặt lại quặn đau trong lòng.
“Nàng từng nói sẽ giúp ta chạy trốn, là giúp như thế này sao? Ta chạy thoát được, để rồi ngay cả nàng cũng “tháo chạy” khỏi ta ư?”.
Vô Ngân chợt nhận ra, Thất công chúa yêu hắn nhiều lắm, nhiều hơn cả mạng sống của chính mình. Trong khi đó, hắn thì sao, chỉ biết trốn tránh nàng, nam tử hán đại trượng phu, đến yêu ai còn không dám nhận, hắn thua xa một nữ tử như nàng.
Qua Long thì không cảm thụ được nỗi lòng của Vô Ngân. Hắn xòe bàn tay, hai con rắn nhỏ màu bạc từ người Vô Ngân và Thất công chúa lần lượt bay về phía hắn, gặp thì cũng gặp được rồi, Lý Chiến đã chết, có lẽ kiếp nạn đã qua, hắn không muốn bị hai người kia xem mình là kẻ rình mò, hắn liền thu lại mộc lực đã đánh dấu lên hai người họ.
Nhìn Thất công chúa thập phần mỏi mệt trong tay, Vô Ngân một lần nữa lấy ra bình Bạch Thược Dịch, sau đó mớm cho nàng uống, không như lần trước, lần này nàng đã ý thực được mà nuốt nó xuống. Chẳng mấy chốc, da dẻ nàng hồng nhuận hơn rất nhiều, tuy vẫn còn nét già nua, nhưng không ít vết nhăn đã được kéo giãn. Cơ thể nàng lúc này, tựa như một cuộc chiến, từng giọt sinh cơ không ngừng đấu tranh, níu kéo lấy thanh xuân của mình.
Vô Ngân nhìn xác Lý Chiến nằm dưới đất, như nhớ đến thứ gì, tay hắn vận sức, một luồng mộc lực không màu, không sắc trôi nổi trong lòng bàn tay, hắn liền biết Vô Tướng Thần Thụ đã trở về.
Lý Chiến chết, Mộc hồn Khẩu Tặc Linh Thụ cũng chết theo, Vô Tướng Thần Thụ bị nhốt trong Khẩu Tặc Linh Thụ cũng vì thế mà thoát ra ngoài, nhanh chóng trở về với chủ cũ. Tinh thần của Vô Ngân đưa vào nội thể, lúc này, viên Kết Tinh của Vô Tướng Thần Thụ không còn rỗng tuếch như xưa nữa, nó đang không ngừng xoay tròn, trên đó tuy vẫn còn một vết rạn nhỏ, nhưng không sao, khi Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ trở về, chỉ cần một thời gian nữa, nó sẽ tự động tu bổ lại cái kén đã Kết Tinh của mình.
Cuộc chiến đã kết thúc, sau một hồi nghỉ ngơi, ba bóng người bắt đầu rời khỏi. Qua Long đi trước dẫn đường, Vô Ngân bế gọn Thất công chúa trong tay mà bám theo sau. Nơi họ hướng đến là một chỗ gần đó, bởi còn một kẻ Vô Ngân muốn gặp, không ai khác đó là… Tam hoàng tử.
Cùng lúc đó, tại một tảng đá lớn, trong một bộ y phục màu vàng nhàu nát, Tam hoàng tử đã khôi phục phần nào thương thế. Sau lưng hắn, một mảng áo loang lỗ màu máu đã sậm màu, vết thương sâu hoắm lúc trước giờ đã ngưng chảy máu, miệng vết thương khô lại, kết thành một lớp vảy dài. Nhờ vào đan dược chữa thương cấp cao, trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã thoát khỏi một hồi tử kiếp. Nhưng nó vẫn chưa đủ để giúp hắn rời đi, ngoại thương tuy đã ổn định, nhưng nội thương thì vẫn chưa, cơn đau từ cái xương sống và nội tạng vẫn còn hành hạ lấy hắn, đến thở còn đau huống chi là di chuyển. Một đao đánh lén của Lý Chiến quả rất ngoan độc, không làm thì thôi, đã làm là quyết không chừa một đường sống nào cho hắn cả.
“Xoạt… xoạt…, xoạt… xoạt…”.
Âm thanh lá cây bị cước bộ dẫm nát, Tam hoàng tử nghe mà thất kinh, hắn đang một mực cấp tốc chữa thương để lấy lại chiến lực. Trước hắn từng hứa với Lý Chiến là sẽ thề độc, tự hạ cấm chế lên mình để Lý Chiến tha mạng. Nhưng hắn nào biết Lý Chiến có đồng ý hay không, mạng của hắn đang nằm trong tay kẻ khác, hắn hoàn toàn bị động.
Lý Chiến lúc trước đuổi giết Vô Ngân, chắc hẳn giờ này quay lại để “thu dọn” chiến trường, tim Tam hoàng tử dần đập nhanh, trong đầu đã bắt đầu soạn ra những câu từ “mỹ miều” nhất dành cho Lý Chiến.
Nhưng rồi, Tam hoàng tử như không tin vào mắt mình, hắn nào thấy hình bóng to lớn của Lý Chiến như mình dự đoán, trước mặt hắn có tới ba người, hơn nữa lại là “người quen”.
“Lý… Lý Chiến đâu?”.
Tam hoàng tử sửng sốt nhìn những người trước mặt, lòng hắn tràn đầy nghi hoặc: “Chẳng phải Qua Long và Vô Ngân đây sao, chẳng lẽ Lý Chiến tha mạng cho bọn hắn?”.
“Chết rồi!”.
Qua Long trả lời cộc lốc, nét mặt có chút chán ghét. Tuy Tam hoàng tử đức cao vọng trọng, nhưng giờ đã là người của hai chiến tuyến, da mặt của nhau thì cũng đã xé nát tươm, hắn cũng chẳng buồn thi lễ chào hỏi như trước. Hắn còn thầm nghĩ, có nên xuất một cước đạp vào cái mặt đẹp đẽ nhưng đầy giả tạo kia không. Nếu con hàng này không xuất hiện, có lẽ Lý Chiến đã chết từ lâu rồi.
Tam hoàng tử ngây ngốc, nghe như tiếng sét ngang tai, cái tin tức chấn động như vậy, Qua Long sẽ lấy ra để mà lừa hắn sao? Đảo mắt nhìn về Vô Ngân đứng đằng sau, khóe mắt Tam hoàng tử chợt co rút, khí thế và sát tính trên người Vô Ngân như đã khẳng định thêm một lần nữa. Một tên đã bị phế đi Mộc hồn nhưng giờ lại có mộc lực cường hãn quấn thân, hắn đoán chắc chắn đã có dị biến gì đó xảy ra, Vô Ngân hẳn đã giết Lý Chiến rồi.
Không hổ là Tam hoàng tử, quanh năm sống ở chốn quan trường, tư duy của hắn vô cùng thông tuệ, những việc khó tin nhất hắn đều có thể dễ dàng chấp nhận. Giống như lúc trước, hắn cũng tin rằng Dị Thú Triều Nguyên là từ tay Vô Ngân tạo ra. Không phải vì hắn là kẻ cả tin, mà chính hắn là kẻ luôn tin tưởng vào trực giác của mình, giống hệt như cha của hắn – Đế Vương Mộc Long đế quốc.
Vô Ngân ôm lấy Thất công chúa bước lại gần Tam hoàng tử, hắn khác với Qua Long, điềm tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Tam hoàng tử, hắn nói.
“Ngươi có đan dược bổ trợ tinh huyết không?”.
Tam hoàng tử bất ngờ trước câu hỏi của Vô Ngân, nhưng rất nhanh, bàn tay hắn đã xuất hiện ba bình đan dược lớn nhỏ, chúng được chạm trổ bằng Mộc Ngọc trông vô cùng tinh tế. Hắn đoán Vô Ngân muốn chữa thương cho vị thiếu nữ đang bế trên tay, nếu muốn chém giết hắn thì Vô Ngân đã hành động rồi, việc gì phải xin xỏ đan dược từ hắn. Vì vậy, hắn cứ thuận theo tự nhiên mà hành động, những lúc thế này, trái ý tên kia thì chỉ có chết.
Vô Ngân chẳng khách khí, cúi người nắm lấy ba bình đan dược trước mặt, hắn mở từng bình ra rồi đưa lên mũi ngửi, sau khi xác nhận không có vấn đề, hắn lấy một viên đan dược màu đỏ thẫm rồi nhẹ nhàng nhét vào miệng Thất công chúa.
Tam hoàng tử chỉ biết im lặng mà quan sát, lúc này hắn mới để ý đến cái người trong tay Vô Ngân. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nhỏ, cả người hắn như bị hóa đá, một nỗi bất an khấy động trong lòng, vết thương trong nội thể trở nên đau nhói. Hắn lo lắng mà hét lên.
“Thất… Thất muội, sao ngươi lại ra nông nỗi này?”.
--------- HẾT CHƯƠNG 46 ---------