CHƯƠNG 47: KHÔNG CÒN LÀ NGƯỜI HỌ NGÔ NỮA
“Độp… lách tách… lách tách”.
Một cành cây khô bị vứt vào đống lửa trước mặt, bóng lửa dập dìu nhảy múa, từng đốm hoa lửa thi nhau nổ lốp đốp.
Trên lớp than hồng, từng làn khói nghi ngút lượn lờ bay, quyện theo đó là một mùi thơm quyến rũ.
“Rột… rột…”.
Ba con thỏ vàng ươm đang chậm rãi quay tròn, chúng được xiên ngay ngắn bằng một que củi thon dài. Từng giọt mỡ béo ngậy trượt trên lớp da giòn rụm, thỉnh thoảng có vài giọt nhỏ xuống lớp than hồng bên dưới, phát ra từng tiếng xèo xèo vui nhộn.
Dưới ánh lửa bập bùng, có bốn bóng người quây tròn bên đống lửa. Xa xa, lấp ló sau những tán lá rậm rạp là hàng trăm ánh mắt thèm khát, dưới màn đêm, đôi mắt của chúng biến thành những đốm sáng, lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng yêu dị.
“Ột… ột…”.
Tam hoàng tử sắc mặt đại biến, tay hắn ôm chặt lấy cái bụng của mình, mùi thơm lừng phả ra từ ba con thỏ trước mặt, phản ứng tự nhiên của cơ thể đang không ngừng kêu gọi hắn.
“Đói bụng thôi mà, ngươi làm gì mà như lâm vào đại địch vậy?”.
Qua Long vẻ mặt khinh bỉ nói, tay phải hắn đang xoay đều cái xiên thịt, tay trái cầm một que củi nhỏ, hắn liên tục gõ vụn những viên than lớn rồi trãi đều ra xung quanh.
Tam hoàng tử xấu hổ, dưới ánh lửa lập lòe, hắn không dấu được sắc mặt có phần đỏ lên của mình. Khác với những kẻ phàm phu tục tử như Qua Long, một kẻ phải sống trong quy tắc lễ nghĩa như hắn, thứ âm thanh thô thiển kia chẳng khác gì là một sự chế giễu chính mình. Nhưng rất nhanh, hắn đã thích ứng được, chẳng quan tâm đến lời châm chọc của Qua Long, hắn mặt dày hỏi lại.
“Qua Long huynh đệ, gần chín chưa?”.
Tam hoàng tử quả không phải là kẻ tầm thường, luận địa vị, hắn có thể hô phong hoán vũ tại Mộc Long Đế Quốc, nhưng hắn biết mình đang ở hoàn cảnh nào, co được giản được mới là trang hán tử, hắn lại xem mình ngang hàng với cả Qua Long, hơn nữa còn có chút trịnh trọng.
“Ngươi có biết đếm không? Một, hai, ba, lúc nhỏ ngươi không đi học à?”.
Qua Long không trả lời, giọng hắn đay nghiến hỏi lại. Lúc nói, hắn còn chỉ tay đếm lại từng con thỏ trước mặt. Ý của hắn đã quá rõ ràng, ở đây có bốn người mà chỉ có ba con thỏ, muốn ăn thì lăn vào bếp.
Tam hoàng tử thừa biết Qua Long ám chỉ điều gì, hắn chỉ biết cười khổ, nếu là lúc trước, hắn đã nổi giận lôi đình mà tru di cửu tộc nhà Qua Long rồi. Nhưng sau khi bị trọng thương, hắn chỉ có thể phụ thuộc vào kẻ khác, vì mạng sống, hắn có thể nhịn được. Hơn nữa, hắn nhịn được cũng bởi có nguyên do, trước mặt hắn còn có Thất công chúa - đứa em gái mà hắn “từng” yêu quý.
Vô Ngân đang hớp một ngụm Trúc Mỹ Nhân trong miệng, chứng kiến cái cảnh Qua Long bắt nạt Tam hoàng tử, hắn không khỏi nhíu mày. Giờ hắn mới phát hiện ra, Qua Long không chỉ trung kiên, mà còn “thù dai” nữa. Hắn hời hợt nói.
“Ngươi cho hắn một con đi”.
“Ơ, hắn ăn thì ta nhịn à?”.
Tuy Qua Long chấp vấn mà hỏi lại, nhưng cũng rất phối hợp, hắn lấy ra một con thỏ rồi ném về Tam hoàng tử.
Vô Ngân gật đầu hài lòng với hành động của Qua Long, hắn lại nói.
“Ngươi ăn một con đi, ta và Nguyệt Nhan ăn con còn lại”.
Qua Long kinh ngạc nhìn về phía Vô Ngân, ngày thường tên kia có khách khí như vậy đâu. Không lẽ muốn ghi điểm trước “anh rễ” hắn hay sao. Đừng quên, nguyên nhân lúc chiều bọn họ phải sống chết với Lý Chiến, một phần chính là Tam hoàng tử gây ra, Vô Ngân không thể là một người chóng quên như vậy được. Hắn cảm giác khó hiểu mà nhìn thẳng về Vô Ngân.
Nhìn thấy ánh mắt soi mói của Qua Long, Vô Ngân liền biết tên này đang chấp vấn hắn, vì thế hắn chỉ giả lơ mà nói.
“Nguyệt Nhan đang mệt, nên sẽ ăn rất ít. Ta cảm thấy mình có hơi mập, ta… ta muốn giảm cân”.
“Mẹ kiếp! Còn lý do nào chính đáng hơn không”. Qua Long chửi thầm trong bụng, hắn cạn lời chẳng biết nói gì thêm, sau đó hắn lấy phần thịt thỏ của mình, không khách sao mà ăn ngấu nghiến.
Bên kia, Tam hoàng tử chẳng quan tâm gì đến nội bộ của đối phương, sau một ngày không có gì bỏ bụng, hắn đói rã rời, miếng thịt thỏ trong tay lúc này đã trở thành mỹ vị nhân gian của hắn.
“Vô Ngân, ta ngủ được bao lâu rồi?”.
Âm thanh nhu hoà vang lên, ba người đàn ông chợt dừng lại hành động của mình. Vô Ngân buông bình rượu xuống, Qua Long và Tam hoàng tử thì ngừng ăn. Con mắt của họ đều dồn về vị thiếu nữ kia - Thất công chúa. Từ lúc Vô Ngân cho nàng uống viên đan dược màu đỏ thẫm, đây là lần đầu tiên nàng tỉnh lại.
Vô Ngân ngước xuống, hắn trìu mến nhìn cô gái yếu đuối đang tựa vào vai mình. Đôi mắt nàng đã mở, nhìn có thần hơn lúc trước, làn da nàng đã bớt nhăn nheo đi nhiều lắm, riêng mái tóc nàng thì vẫn thế, một màu trắng của mây.
“Nàng tỉnh rồi ư? Nàng cảm thấy khoẻ hơn không?”.
Vô Ngân nhẹ nhàng hỏi.
“Ưm. Ta cảm giác mình ngủ được rất lâu, đã khoẻ hơn nhiều lắm”.
Không đợi Vô Ngân nói gì, một giọng nói có phần dồn dập, cướp lời của hắn.
“Thất muội, muội tỉnh rồi, muội cố lên, ta sẽ đưa muội về kinh đô, ta và phụ vương sẽ cho Y sư giỏi nhất Mộc Long đế quốc chữa trị cho muội”.
Tam hoàng tử vẻ mặt lo lắng, lúc này hắn đã bò tới trước mặt Thất công chúa, tuy hắn chưa đi được, nhưng hắn vẫn cố bò tới, bỏ mặc cơn đau âm ỉ phát ra từ xương cốt. Hành động này đủ nói lên tình cảm hắn dành cho Thất công chúa như thế nào.
Thất công chúa nhìn người trước mặt, đôi mắt đang còn mông lung dần trở nên linh động hơn. Một chút ngạc nhiên, một chút nhu hoà, một chút vui mừng, nhưng rồi lại trở nên sắc lạnh.
Biến hoá từ đôi mắt của Thất công chúa, Tam hoàng tử nhìn thấy tất cả, hắn có chút lãng tránh, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Hắn biết, nàng rơi vào hoàn cảnh này, một phần là lỗi của hắn.
“Nguyệt Nhan! Là ta vô năng, là ta quá yếu đuối, ta không thể làm chủ được sinh mạng của chính mình, ta đã liên lụy đến nàng, để nàng phải lâm vào hiểm cảnh, hắn chỉ đang làm đúng trên cương vị của hắn mà thôi, hắn không có lỗi”.
Một giọng nói cắt ngang tình cảnh khó xử của hai huynh muội, không ai khác đó là Vô Ngân.
Không chỉ Tam hoàng tử, Qua Long và Thất công chúa đều ngạc nhiên. Tam hoàng tử thì không nói, nhưng Qua Long và Thất công chúa rất hiểu cách làm người của Vô Ngân, một kẻ sát phạt, ân oán phân minh, có thù tất báo như hắn sao lại có thể thốt lên những lời này.
Vô Ngân chẳng quan tâm, hắn nói tiếp.
“Sáng sớm ngày mai, chúng ta lên đường, ta sẽ giúp các ngươi thoát ra khỏi Cúc Phương sâm lâm theo hướng Tây. Tam hoàng tử, ngươi nhanh chóng đưa nàng về Kinh, dùng hết biện pháp để cứu lấy nàng. Cùng lúc, ta sẽ về Bạch Mã sâm lâm, nhờ người…”.
“Không! Ta không về”.
Thất công chúa ngắt lời Vô Ngân, giọng nàng rất lớn.
“Khụ… khụ… khụ…”.
Tiếp đó, Thất công chúa ho khan một tràng dài, Vô Ngân bối rối, hắn chỉ biết vuốt nhẹ tấm lưng mảnh mai của nàng.
Thấy Thất công chúa phản ứng mạnh như vậy, đến mỗi việc bị ho thôi cũng đã khiến nàng sức cùng lực kiệt, không một ai ở đây dám nói gì nữa, đến thở mạnh cũng không dám.
Sau một hồi bình tâm trở lại, nàng nhìn thẳng về Tam hoàng tử rồi nói.
“Sống chết của ta, ta khắc biết! Ta sẽ theo Vô Ngân mà rời đi, phiền Tam ca báo lại cho phụ vương, Nguyệt Nhan một lần nữa trái lệnh, không xứng đáng làm nhi nữ của ngài. Vừa hay, Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ đã mất, từ nay, Nguyệt Nhan ta không còn là người họ Ngô nữa”.
Lời Thất công chúa tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng đanh thép. Nàng biết rất rõ, một khi thiêu đốt Mộc hồn, chờ đợi nàng chính là cái chết. Nếu hỏi nàng rằng có sợ chết không? Chắc chắc nàng sẽ nói có. Nhưng nếu hỏi nàng có hối hận không? Nàng sẽ lắc đầu. Nếu được lựa chọn một lần nữa, nàng sẽ vẫn vì Vô Ngân mà thiêu đốt chính mình.
“Muội…!”.
Tam hoàng tử cả kinh, lời lẽ như vậy, Thất công chúa dám nói ra thành lời được sao. Trong tiềm thức của hắn, bất hiếu là một tội khó có thể dung tha. Hơn nữa, tính mạng của nàng đang bị đe doạ, nàng thật chán sống rồi sao? Nàng vì Vô Ngân mà không tiếc tính mệnh đã đành, nhưng đến cả cơ hội sống cũng muốn vứt đi. Hắn chợt ngây ngốc với những gì nàng nói.
Vô Ngân rơi vào trầm tư, hắn chỉ là kẻ ngoài cuộc, hắn không dám xen vào cuộc trò chuyện của hai huynh muội kia. Nhưng trước kia hắn với nàng lại là tri kỷ, Thất công chúa tuy không nói ra chuyện gia đình mình, nhưng thiên hạ đồn đãi rất nhiều về mối quan hệ của nàng và Đế vương, vậy nên hắn cũng biết một hai. Do đó, việc hắn nhân nhượng với Tam hoàng tử không phải vì tên kia là người thân của nàng, mà thực ra hắn muốn nhờ Tam hoàng tử đứng ra cầu xin Đế vương cứu lấy nàng. Quốc khố của Mộc Long đế quốc chứa bao nhiêu là tài vật, không chừng sẽ có thần vật nào đó chữa được vết thương của nàng. Hắn lúc này là người gần gũi với nàng nhất, mộc lực thời thời khắc khắc kiểm tra nội thể của nàng. Nhưng vẫn như cũ, sinh mệnh nàng không ngừng chậm rãi tán đi, từng chút, từng chút một.
Không khí bỗng dưng bị chững lại, Tam hoàng tử còn đang khó hiểu với quyết định của Thất công chúa, chợt hắn nhớ ra điều gì đó, hắn giật mình hỏi Thất công chúa.
“Không lẽ… không lẽ muội lại trốn khỏi Kinh đô?”.
Thất công chúa không trả lời, nàng chỉ nhẹ gật đầu.
“Muội…!”.
Tam hoàng tử một lần nữa chấn kinh, đến lúc này hắn như không nhận ra một Thất muội của năm nào nữa, là cố chấp, cố chấp đến điên cuồng.
Vô Ngân ngồi cạnh bên, hắn chỉ biết thở dài, bàn tay hắn siết nhẹ bờ vai của nàng. Rốt cuộc hắn cũng hiểu, tại sao Thất công chúa chỉ có một thân một mình mà chạy đến đây rồi.
----------- HẾT CHƯƠNG 47 -----------
Hôm nay là một ngày mệt mỏi, Tác đăng trễ hơn mọi ngày! Xin lượng thứ!