CHƯƠNG 45: DỪNG LẠI ĐI, HẮN CHẾT RỒI
“Ầm… ầm… ầm…”.
Thân hình Vô Ngân và Lý Chiến tách ra, lúc này bọn hắn như hai con Dị thú khát máu, hung ác đến cùng cực.
Niệm Thần Côn trong tay Vô Ngân rung lên từng hồi, dư chấn của vụ nổ khiến cả cánh tay của hắn trở nên tê dại. Thù Lù Linh Thụ tuy xếp hạng không cao không thấp, nhưng với đặc tính cực kỳ khó chịu của nó, quả thật rất thích hợp để giao tranh, đặc biệt là khi rơi vào tay một kẻ có phong cách chiến đấu cực kỳ biến hóa như Lý Chiến. Bảo sao hắn ta không từ thủ đoạn, cướp đoạt đi Thù Lù Linh Thụ từ tay thuộc hạ của mình.
Phía bên kia, Lý Chiến thì có chút thong thả hơn, chênh lệch về cảnh giới giúp hắn có phần chiếm thế thượng phong. Sau ba lần phải nhận thiệt thòi từ Niệm Thần Côn, quá tam ba bận, nếu những lần trước bị ăn đòn bởi sự quỷ dị của Niệm Thần Côn thì không thể nào trách hắn quá bất cẩn được, ai mà ngờ được một khúc cây trông rất tầm thường lại gây khó dễ cho hắn đến như vậy. Nhưng nếu để phải để Niệm Thần Côn đánh lên người mình một lần nữa, thì cái chức Đoàn chủ Sát Mộc sư đoàn chỉ là hư danh mà thôi. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn đã ăn sâu vào xương tủy, đánh với những kẻ khó chơi như Mộc Nhân Giả hắn còn ứng biến được, huống hồ chỉ là khúc cây có phần xấu xí kia.
Vô Ngân lúc này như hổ rình mồi, con mắt hắn trở nên sắc bén đến đáng sợ, khi đánh với Dị thú, khí thế của hắn còn không ngưng trọng đến như vậy. Một lần nữa, Niệm Thần Côn hóa dài, hắn mạnh mẽ đánh tới Lý Chiến.
“Vút… vút”.
Bóng côn xé gió mà đi, hướng về đầu của Lý Chiến, mộc lực như hòa quyện cùng sát ý, khí thế lăng lệ vô cùng.
“Chát… uỳnh”.
Một lần nữa Niệm Thần Côn chạm phải thanh trọng kiếm mà bật ra ngoài, Lý Chiến lão luyện vô cùng, nếu là trước đó, hắn chỉ nén mộc lực của Thù Lù Linh Thụ lại, đợi khi nào đánh trúng người, nó mới phát nổ nhằm tăng sát thương lên người địch thủ, nhưng vì vậy mới để cho Niệm Thần Côn bám chặt lấy binh khí của mình, tạo sơ hở cho Vô Ngân tiến đánh. Vậy nên giờ đây, cứ hễ Niệm Thần Côn đánh tới, binh khí trong tay hắn sẽ lập tức chặn lại và phát nổ ngay từ lần đầu va chạm, phá đi thế công của Vô Ngân, tuy không làm được gì Vô Ngân, nhưng hắn thừa biết lợi thế mình nằm ở đâu, Phục Sinh Linh Thụ đang không ngừng phục hồi mộc lực cho hắn, luận về xa luân chiến, hắn sẽ ăn đứt Vô Ngân, chưa kể, tên kia trên người vẫn còn thương tích.
Vô Ngân tỏ ra bất lực khi Lý Chiến chọn lối đánh cục xúc đến như vậy, khiến tâm tình hắn vốn đã khó chịu, nay còn khó chịu hơn. Nhưng hắn biết tình hình hiện tại đã là quá tốt cho hắn rồi, có mộc lực gia trì cơ thể, hắn hoàn toàn lấy cứng chọi cứng với Lý Chiến, đừng quên trước đó hắn bị Lý Chiến chơi đùa như mèo vờn chuột, hắn chỉ biết chạy và chạy, làm gì có sức mà chính diện đối kháng như lúc này. Nếu đã có năng lực để đánh một trận rồi thì hắn càng trân trọng cơ hội này, kẻ thù càng khó chơi thì hắn càng trở nên tỉnh táo, không phải hắn là thiên tài nên mới có sẵn sự tỉnh táo ấy, mà đó chính là kinh nghiệm không ngừng cực khổ rèn giũa mà thành. Bởi lẽ, cái vị ở nhà kia mới là kẻ khó chơi nhất hắn từng gặp, mười mấy năm ở chung, dù tài năng của hắn xuất chúng đến nhường nào thì kết cục chỉ có một, đó là… bị treo lên mà đánh.
“Chậc! Xem cái mặt ngươi kìa! Khó chịu lắm sao? Để ta xem ngươi còn vùng vẫy được bao lâu?”.
Lý Chiến lạnh lùng cười, hắn biết chiến thuật của mình vô cùng hiệu quả. Không đợi Vô Ngân tiến lên, hắn đã chủ động chém tới.
“Vô Ngân! Có giỏi thì tiếp ta một chiêu”.
“U… u… u…”.
Thanh trọng kiếm to lớn mạnh mẽ gầm lên trong không khí, độ sắc bén thì không thể sánh bằng trường kiếm thông thường, nhưng so về lực đạo đánh về đối phương, nó lại mạnh hơn gấp trăm lần, chưa kể, có mộc lực gia trì trên đó, khí thế thập phần bá đạo.
“Uỳnh”.
Thanh kiếm nện xuống vị trí Vô Ngân đứng, tạo thành một hố lớn.
Vô Ngân lúc ấy đã kịp lăn nhanh một vòng để tránh né, đòn đánh uy lực đến như vậy, có thằng ngu mới trực tiếp đón đỡ. Trong chiến đấu sinh tử, thà làm kẻ hèn chứ không thể làm kẻ ngốc, đó không chỉ là “nguyên tắc sống còn” của riêng mỗi hắn, mà là tất cả những kẻ ở Sát Mộc sư đoàn đều như vậy, kể cả Lý Chiến.
Vô Ngân biết mình không thể để Lý Chiến tiếp tục chủ động, so về linh hoạt, Niệm Thần Côn trong tay nhẹ hơn rất nhiều, hắn vừa ngồi dậy, tay cầm Niệm Thần Côn quét ngang, thân côn bỗng chốc dài ra, nhắm vào cái chân phải của Lý Chiến mà đập tới.
Lý Chiến chủ động hơn trước, một chiêu thất bại ắt sẽ rút nhanh vũ khí về để mà phòng ngự, phong cách chiến đấu của Vô Ngân hắn đã phần nào nắm rõ, không được lơ là dù chỉ là một giây. Thanh trọng kiếm vàng chóe, nặng nề cắm thẳng xuống đất, chặn ngay trước đầu Niệm Thần Côn.
“Ầm”.
Niệm Thần Côn bị vụ nổ đánh bật ra, lực phản chấn cực mạnh truyền từ thân côn đến cánh tay của hắn. Sắc mặt Vô Ngân không hề thay đổi, chỉ có đôi mắt trở nên hoang dã hơn trước, hắn nghiến chặt răng, tay phải ghìm chặt lấy Niệm Thần Côn trong tay, thuận đà quán tính Niệm Thần Côn bật ra, thân hình của hắn cùng Niệm Thần Côn xoay một vòng đánh về cái chân trái của Lý Chiến.
“Hừ!”.
Lý Chiến hừ lạnh, hắn thừa biết Vô Ngân sẽ tung liên hoàn chiêu. Chân trái biến thành bàn đạp, tay phải nắm chắc chuôi trọng kiếm, lấy trọng kiếm đang cắm dưới đất làm điểm tựa, thân hình hắn lộn một vòng qua phía bên kia thanh kiếm, tuy có mặc giáp trên người, nhưng thân pháp vô cùng linh hoạt.
“Vút… ầm”.
Một lần nữa Niệm Thần Côn đánh hụt, dư lực khiến nó đập về thanh trọng kiếm, tạo thêm một vụ nổ.
Hai vụ nổ liên tiếp khiến cả cánh tay Vô Ngân dại đi, ăn phải trái đắng, hắn nào dám phát động tấn công lần thứ ba. Lúc này, hắn biết cái cách tấn công này đã hoàn toàn thất bại. Vô Ngân chủ động lùi lại, vội thả thanh Niệm Thần Côn còn đang run rẩy rơi tự do xuống đất, tay phải của hắn không ngừng rảy mạnh vào không khí, hòng giảm đi dư chấn đang hành hạ cánh tay của mình. Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, sâu trong ánh mắt hắn là một tia sáng của sự minh ngộ.
Lý Chiến thấy hành động đau khổ của Vô Ngân, hắn vô cùng đắc ý, khóe miệng thể hiện rõ sự khinh miệt. Tại Mộc Long đế quốc, tu vi của hắn có thể thua kẻ khác, nhưng xét về lực chiến thì quả thực rất khó nói, hắn nổi tiếng là kẻ gây ra cảm giác khó chịu vô cùng cho đối phương của mình. Đặc biệt là những Mộc Nhân Giả, bởi mỗi lần đấu với hắn là như đánh với một kẻ khác, mang kinh nghiệm lần trước ra để đấu với hắn lần này, chẳng khác gì đi tự sát. Vậy nên, duy nhất chỉ có bốn chữ “tuyệt đối cẩn trọng” mới là kinh nghiệm để đánh với Lý Chiến.
“Xoạt”.
Thanh trọng kiếm được Lý Chiến rút lên, hắn biết Vô Ngân đang vô phương hóa giải lối đánh của mình, hắn nào để cho đối phương có thêm thời gian để mà suy nghĩ.
“U… u… u…”.
Một lần nữa, trọng kiếm bổ xuống đầu Vô Ngân.
Cả hai người tiếp tục lao vào chém giết lẫn nhau. Càng đánh, Lý Chiến càng trở nên thắng thế, mộc lực của hắn tuy tiêu hao rất lớn, nhưng rất may được Phục Sinh Linh Thụ bổ khuyết phần nào, đúng như hắn dự liệu, bào mòn Vô Ngân mới là điều đúng đắn nhất.
Ngược lại, Vô Ngân mỗi lúc một lép vế, thay vì tấn công, hắn phải lui về phòng ngự nhiều hơn lúc trước. Dù không phải nhận thêm bất kỳ một vết thương nào khác, nhưng cứ lấy cứng đối cứng, hai vết thương cũ trên người hắn càng trở nên xấu hơn, lằn máu đã khô lúc này đã bị bục ra rồi chảy tiếp, khuôn mặt phúng phính của hắn vì bởi thiếu máu mà trở nên trắng bệch.
“Ha ha ha! Mạnh mẽ lên Phó đoàn chủ của ta, thiên tài trẻ tuổi nổi danh của Sát Mộc sư đoàn đây sao. Ta ngạc nhiên khi ngươi có thêm một Mộc hồn kì dị như vậy, nhưng nó quá yếu, yếu hơn Vô Tướng Thần Thụ trước kia rất nhiều. Nhưng ít ra ngươi cũng là Song Mộc Hồn giống như ta, khi ngươi chết, ta sẽ chôn cất ngươi tử tế”.
Chứng kiến Vô Ngân một lần nữa trở nên thảm hại như trước, Lý Chiến vô cùng cao hứng mà trở nên nói nhiều hơn trước. Đối với hắn, kết cục này đã định, chẳng mấy chốc, viên kết tinh Vô Tướng Thần Thụ trong ngực Vô Ngân sẽ là của hắn.
Vô Ngân bỏ ngoài tai những gì Lý Chiến nói, sắc mặt không tốt một chút nào.
Lý Chiến cảm thấy mất hứng khi Vô Ngân bỏ qua lời của hắn. Quê quá hóa giận, hắn cười gằn, thanh trọng kiếm trong tay tiếp tục bổ xuống.
“Là lúc này”.
Vô Ngân thầm nói với chính mình, với hắn, sinh tử chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu.
“U… u… u…”.
Thanh trọng kiếm chẳng mấy chốc đã ép tới đỉnh đầu Vô Ngân. Trong mắt Lý Chiến, Vô Ngân đã không còn lanh lẹ như trước, hẳn phải dùng Niệm Thần Côn để đón đỡ.
Hai tay Vô Ngân nắm chắc một đầu Niệm Thần Côn mà quất mạnh lên trước, mặt hắn trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.
Thấy mọi việc đúng như mình dự liệu, Lý Chiến càng tự tin với chính mình hơn, ánh mắt hắn tỏa ra sự sắc bén, như thể, không có việc gì trên đời có thể làm khó hắn.
“U… u… vút… vút”.
Thế nhưng, khi hai thanh binh khí sắp va chạm vào nhau, biến cố bất ngờ xảy ra. Bọn chúng chỉ lướt qua nhau chứ không hề xảy ra va chạm như Lý Chiến nghĩ.
Niệm Thần Côn trong nháy mắt bị rút ngắn lại, tránh được cú bổ của thanh trọng kiếm, đồng thời Vô Ngân trong tư thế quất côn, người hắn trở nên mềm dẻo đến lạ thường, xương khớp cứ như bị bóp lại, cả người lách nhẹ qua một bên, tránh được cú bổ như trời sập của Lý Chiến, lớp áo vải bị khí thế quấn quanh thanh trọng kiếm xé toạc từ bả vai cho đến lưng quần, da thịt Vô Ngân chỉ cách lưỡi kiếm đúng hai phân, khoảnh khắc ấy hung hiểm vô cùng.
Tất cả những gì Vô Ngân làm chỉ là để né được vụ nổ nếu chạm phải thanh trọng kiếm kia. Đầu Niệm Thần Côn sau khi vượt qua được trọng kiếm, nó lại dài ra như lúc ban đầu, thế côn rất mạnh, nhắm tới mặt Lý Chiến mà đập tới.
Nhịp độ trận đấu biến hóa quá nhanh, Lý Chiến thầm kêu hỏng bét, hai tay buông bỏ thanh trọng kiếm nặng nề, tay hắn trở nên đen kịt, hắn định dùng hắc thủ để đón đỡ một côn trước mặt.
“Chát”.
Niệm Thần Côn đập vào tay. Lúc này, Lý Chiến biết mình đã mắc phải sai lầm cực lớn, bàn tay cứng như sắt thép của hắn không hề có tác dụng, cơn đau thấu cả linh hồn một lần nữa truyền đến.
Vô Ngân khóe miệng khẽ nhếch, “Niệm Thần Côn yếu ư? Nó yếu khi không chạm vào da thịt ngươi mà thôi”, để ngăn Niệm Thần Côn, những loại Mộc hồn phòng ngự gia trì bên ngoài da thịt là hoàn toàn vô ích, mười mấy năm bị treo lên đánh, hắn biết rõ điều ấy. Da vàng hay da đen thì cũng là da.
“Chát, chát, chát”.
Niệm Thần Côn giờ này đã biến thành đoản côn như ban đầu, Vô Ngân như một tên côn đồ đập tới tấp vào Lý Chiến.
Vô Ngân như dòi bám trong xương, Lý Chiến liên tục lùi lại, nhưng không thể nào dứt ra được, mỗi đòn trúng tay là một lần đau thấu tim gan, hắn biết mình phải làm gì đó để tạo khoảng cách.
Hai tay Lý Chiến từ màu đen trở nên vàng rực, mộc lực của Thù Lù Linh Thụ đã thay thế cho Thiết Thủ Cổ Thụ, nếu Niệm Thần Côn đập vào, sẽ dẫn nổ mà văng nó ra, ngắt đi thế công của Vô Ngân. Tuy trực tiếp nổ trên tay sẽ mang lại hậu quả vô cùng lớn, nhưng không làm không được, bởi lúc này một bóng côn khác đã quất tới.
“Chát”.
Thế nhưng không hề có vụ nổ nào xảy ra, Lý Chiến lại bị ăn đòn. Hơn nữa, lần này không phải ở tay, mà là phía sau cái đầu trọc của hắn. Hắn không chỉ đau đớn, đầu óc hắn còn bị đánh cho choáng váng.
Lý Chiến nào nhìn thấy được, quả thực cánh tay màu vàng của hắn đã thủ hộ trước mặt, nhưng Niệm Thần Côn lại có biến hóa kì dị, khoảnh khắc nó đập tới, thân côn chợt dài ra gấp đôi, chưa dừng ở đó, nó uốn cong thành một vòng, như một sợi dây “mềm mại” mà vòng ra sau đánh lén về cái ót Lý Chiến. Có lẽ, Lý Chiến đã quên mất một tình tiết chí mạng, Niệm Thần Côn không chỉ dài ngắn tùy lúc, mà còn có thể uốn cong được nữa, chẳng phải nó đã từng “bò” trước mặt hắn sao?
Tất cả từ đầu đến cuối, Vô Ngân đều cố gắng diễn cho Lý Chiến xem mà thôi, diễn càng thật, Lý Chiến ắt sẽ càng buông lỏng. Nhưng nói là diễn, Vô Ngân buộc phải đưa chính mình vào thế khó, thất bại đồng nghĩa với chết.
Vô Ngân vốn là vậy, luôn là kẻ tính toán rất kỹ, hắn biết cơ hội chiến thắng của mình là gì, cái hắn cần làm là phải biến cơ hội đó “chắc chắn” trở thành hiện thực. Cao thủ đánh nhau, chỉ cần một đòn hiểm là có thể định đoạt trận chiến, vậy nên, nó phải là đòn nhất kích tất sát, không đánh thì thôi, một khi đánh là phải như lôi đình giáng thế, buộc đối phương rơi vào tử kiếp.
“Chát, chát, chát”.
Vô Ngân lúc này đã luồn ra sau lưng Lý Chiến mà đánh tới, hắn chỉ nhắm tới đầu mà đánh, toàn thân Lý Chiến là chiến giáp, chỉ sơ hở có vài chỗ mà thôi, nếu đánh vào những chỗ đó thì cũng đau đấy, nhưng không hiệu quả bằng cách đập trực tiếp lên đầu, sát thương không đủ thì chỉ còn cách đập vào đầu tên kia cho đến khi hắn chết vì choáng váng mà thôi.
Lý Chiến quả thực rơi vào trạng thái bị động, mỗi lần có ý định muốn dùng mộc lực lại bị Niệm Thần Côn đánh cho u mê , khổ không tả siết, đến lúc này, hắn còn không biết tại sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như vậy nữa.
Rốt cuộc, sau một trăm côn, thân hình Lý Chiến đổ sụp xuống. Vô Ngân lúc này càng đánh càng hăng tiết, cả thân hình mập mạp đè lên ngực Lý Chiến, tất cả những gì Lý Chiến gây ra, hắn đều dồn hết vào Niệm Thần Côn trong tay.
Lý Chiến bất lực mà nằm chịu đánh, hắn biết mình đã thua rồi, thua thật thảm. Nhưng hắn không cam lòng, một tia thanh tỉnh còn sót lại trong đầu cố gắng tìm cách để thoát thân, hắn phá lên cười mà hét lên.
“Ha Ha! Tiện nữ kia rốt cuộc cũng sẽ chết mà thôi, một khi thiêu đốt Mộc hồn, chỉ có chết!”.
Lý Chiến gằn lên từng chữ, hắn như đang cười trên nỗi đau của kẻ khác. Hắn cố ý nhắc đến Thất công chúa cho Vô Ngân nghe.
“Câm mồm! Mẹ kiếp! Nàng sẽ không chết, ta nhất định sẽ cứu được nàng”.
Vô Ngân bỗng nhiên chột dạ trong lòng, rồi tức giận mà hét lớn, Niệm Thần Côn trong tay quất xuống mặt Lý Chiến càng nhanh hơn, như thể, hắn không muốn cho Lý Chiến cơ hội nói ra cái sự thật mà hắn đang thầm lo sợ.
Niệm Thần Côn như phong ba bạo vũ không ngừng táp vào mặt Lý Chiến, nhưng lại không thể nào ngăn được cái miệng của tên kia lại.
“Ha ha! Đánh đi, đánh cho mạnh vào! Ta chết, và con tiện nhân kia cuối cùng cũng vậy mà thôi. Lúc còn sống ta không có được nàng, nhưng dưới Âm tào địa phủ, ta vẫn sẽ bắt lấy nàng ta. Ha ha ha! Ta sẽ khiến nàng phải dục tiên dục tử mà rên rỉ dưới thân của ta”.
Lời Lý Chiến thốt ra, một tiếng “tiện nhân”, hai tiếng cũng là “tiện nhân”, thêm vào đó là lời vũ nhục Thất công chúa, Vô Ngân làm sao mà chịu được, máu nóng sôi sục toàn thân, cả lý trí như bị bao bọc bởi thù hận, hắn quát lớn.
“Thằng khốn! Câm cái miệng chó của ngươi lại”.
Niệm Thần Côn cứ vậy mà nện xuống, vết thương cũ chồng lên vết thương mới, da đầu Lý Chiến căng lên, sưng mọng thành một màu tím sậm, giờ đây cái đầu hắn đã to gấp đôi lúc trước, ghê rợn đến kinh người, cảm giác như chỉ cần một chiếc gai nhỏ đâm vào, nó sẽ phát nổ.
“Vô Ngân! Tiện nhân kia vì ngươi mà chết, vậy sao không tự sát mà theo ả đi, ngươi nghĩa khí lắm mà, ngươi đành để nàng bị ta hành hạ dưới đó sao? Ngươi chết theo ả, chẳng phải sẽ bảo vệ được ả hay sao? Ha ha ha!”.
Giọng của Lý Chiến đã không còn rõ ràng như lúc trước, ngũ quan đã hoàn toàn biến dạng, làm ảnh hưởng đến khẩu âm của hắn, nhưng vẫn có một thứ không hề thay đổi, đó là sự cay nghiệt trong lời nói. Ngay cả lúc sắp chết, những thứ hắn thốt ra vẫn là mưu hèn kế bẩn, hắn muốn kéo theo Vô Ngân chết cùng.
“Bụp… phốc!”.
Thế nhưng, tiếng cười ghê rợn chợt im bặt, cái đầu của Lý Chiến bị nổ tung, máu bầm văng ra tung tóe. Lớp da đầu của hắn bởi quá căng tròn mà bị xé toạc, xương sọ lộ cả ra ngoài, hai cái nhãn cầu vì thế mà cũng rơi ra, lăn lóc dưới thảm cỏ.
Vô Ngân như rơi vào một thế giới khác, thần trí hắn bị câu nói của Lý Chiến làm ảnh hưởng, tâm tình hắn âm trầm đến đáng sợ, sự áy náy to lớn của hắn đối với Thất công chúa vô tình bị khơi gợi. Chợt hắn nhận ra… chết theo nàng cũng là điều tốt, thật nhẹ nhõm, thật bình yên…
“Bốp, bốp, bốp”.
Không nhận ra hoàn cảnh trước mắt, Vô Ngân vẫn thế, đôi mắt đỏ rực như một con Dị thú, Niệm Thần Côn nện vào cái đầu lâu bên dưới liên hồi, huyết tinh nhuộm đỏ Niệm Thần Côn, cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn.
Bỗng nhiên, một giọng nói vô cùng yếu ớt vang lên.
“Vô ngân! Dừng lại đi… hắn chết rồi!”.
Bàn tay Vô Ngân nắm lấy Niệm Thần Côn chợt khựng lại giữa không trung, giọng nói tuy nhỏ nhẹ nhưng khi rót vào tai, lại khiến cho tâm thần hắn trở nên rung động, hắn giật mình mà thoát ra khỏi cơn cuồng sát. Không biết tự lúc nào, cái lưng to lớn của hắn được một thân hình mảnh mai, không ngừng run rẩy mà ôm chặt lấy.
---------- HẾT CHƯƠNG 45 ----------
Đôi lời tác giả: Chương 45 rất dài, Tác có thể tách làm hai chương để đăng, nhưng để giữ mạch cảm xúc cho độc giả, Tác đăng luôn một thể. Vĩnh biệt Lý Chiến!!!