CHƯƠNG 35: MỘT PHẦN NGƯỜI, CHÍN PHẦN CON
Khi Tam hoàng tử đang trong tư thế xoay người lại để cứu Lý Chiến thoát khỏi thanh chủy thủ màu bạc, thì lưng hắn, có hai kẻ cũng đã xoay người, không phải là để tấn công tiếp vào Lý Chiến hay Tam hoàng tử, mà xoay người là để … chạy.
“Huỵch huỵch huỵch”.
Ngay khi thanh chủy thủ màu bạc bắt đầu đổi hướng, Vô Ngân và Qua Long đã dùng hết sức bình sinh mà phi thân về hướng ngược lại. “Ngươi né hộ ta” của Qua Long chỉ là một chiêu dùng để cầm chân Tam hoàng tử. Tên kia hơn Qua Long tới một đại cảnh giới, chủy thủ bạc mà giết được hắn thì quả là nằm si nói mộng. Vậy nên, có ám hiệu của Vô Ngân, Qua Long liền biết phải tấn công vào ai rồi. Tam hoàng tử chắc chắn sẽ phải mất một nhịp để quay lại cứu Lý Chiến, đây là cơ hội để hai người bọn họ nắm được tiên cơ mà chạy. Còn việc giết được Lý Chiến hay không thì bọn hắn chẳng thèm bận tâm.
Lý Chiến còn hơi chóng mặt khi mới tỉnh dậy, tay hắn lúc này chỉ còn vài mảnh vụn của sắt thép. May cho hắn, trong thời khắc sinh tử, ý thức của hắn đã trở lại, hắn kịp dùng Mộc hồn phòng ngự của mình mà tóm gọn thanh ám khí kia, ngay trước cổ họng của mình.
Lý Chiến trông thấy Tam hoàng tử đang mang vẻ mặt ngạc nhiên, thất thần đứng ở đằng trước, sau đó lại liếc về phía xa, có hai bóng người bắt đầu lẫn vào những hàng cây đại thụ, mí mắt hắn nhảy lên từng hồi, hắn nhận ra một trong hai kẻ đang chạy kia, chẳng phải là Vô Ngân mà hắn hằng đêm “mong nhớ” hay sao.
Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ, Lý Chiến đã hiểu chuyện gì xảy ra trong lúc mình bị hôn mê. Hắn vội đứng lên, gấp gáp nói.
“Đa tạ ân bảo hộ của Tam hoàng tử”.
Tam hoàng tử chẳng nói gì, khóe miệng hơi vênh lên, chỉ có đôi mắt là lộ ra một tia tiếu ý lúc có lúc không. Phong thái của hắn lúc này giống hệt như phụ hoàng của hắn mỗi lúc thiết triều.
Lý Chiến làm gì còn thời gian mà để ý đến điệu bộ “cao thâm mạt trắc” của Tam hoàng tử, hắn chửi thầm: “Trong rừng núi hoang vu, ngươi tạo dáng cho khỉ xem à”. Nghĩ là nghĩ vậy thôi, hắn chỉ dám nhìn vào đôi mắt kia của Tam hoàng tử, rồi giả vờ gật đầu như chào hỏi. Sau đó, cả thân hình Lý Chiến vượt qua Tam hoàng tử mà đuổi theo hai bóng người phía xa. Lúc này, hắn là người gấp hơn ai hết.
Thấy Lý Chiến bơ mình mà chạy đi, Tam hoàng tử tưởng tượng có một bầy quạ đen đang bay qua đầu, cảm giác xấu hổ không nói thành lời. Hắn trách Lý Chiến không có phong phạm của một Đoàn chủ nên có, nhưng rồi hắn cũng đành hậm hực mà xoay người đuổi theo. Trong mắt Tam hoàng tử, hắn chỉ xem Vô Ngân và Qua Long là hai con thỏ rừng, bị ép chạy ra khỏi hang, không xuất hiện thì thôi, đã xuất hiện trước mặt hắn rồi thì có mà chạy đằng trời.
“Vô Ngân! Ngươi có kế hoạch gì không?”.
Vừa mới nới được một khoảng cách nhỏ, Qua Long vội hỏi, bộ pháp của hắn không vì thế mà chậm lại, mỗi lúc một nhanh.
Vô Ngân cước bộ rất nhanh, không kém gì Qua Long, thân hình mập mạp không ngừng lách trái, lách phải qua những thân cây trước mặt mà lao về phía trước.
Đối mặt với câu hỏi của Qua Long, hắn rơi vào trầm tư. Bởi phía sau hắn là hai tên cường giả Hóa Hình trung kỳ hàng thật giá thật, Qua Long thì mới bước vào Kết Tinh trung kỳ, còn hắn chỉ là một tên bị phế mất Mộc hồn, nhìn tương quan lực lượng là đủ hiểu, nếu lấy cứng đối cứng, họ chắc chắn thua trong một nốt nhạc.
Không thấy Vô Ngân trả lời, Qua Long trở nên thổn thức. Hắn chợt nhận ra, từ lúc đi vào Cúc Phương sâm lâm, hắn đã hoàn toàn phụ thuộc vào Vô Ngân mất rồi. Tuy hắn có Mộc hồn, lợi thế chiến đấu tốt hơn Vô Ngân nhiều lắm, nhưng những lúc quan trọng, người cứu cả hai ra khỏi hiểm cảnh, lại chính là Vô Ngân. Từ việc nhỏ đến việc lớn, Vô Ngân đều là người đưa ra quyết định, Qua Long hắn chỉ răm rắp làm theo. Đến một lúc, hắn giật mình nhận ra, cái vị thiếu niên anh hùng mà mình từng thần tượng đã quay trở lại. Lúc trước, hắn chưa bao giờ được quan sát Vô Ngân gần đến như bây giờ, nên có chăng, cái cảm giác mến mộ ấy là đến từ tu vi, đến từ công danh chiến tích mà Vô Ngân có được. Còn lúc này là một cảm giác khác biệt, Vô Ngân có một mị lực không thể chối cãi đối với người khác, ngông cuồng nhưng điềm tĩnh, sát phạt nhưng nghĩa tình, buông thả nhưng thông tuệ. Nhiều lúc, hắn còn bạo gan mà nghĩ, nếu như mình là một nữ nhân, hoàn toàn có thể bỏ qua cái ngoại hình mập xệ kia mà yêu lấy Vô Ngân, Thất công chúa quả là một người tinh mắt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vô Ngân hoàn toàn không có thời gian để mắt tới sắc mặt của Qua Long. Cúc Phương sâm lâm rộng như vậy, phải xui xẻo lắm thì hắn mới đụng một lúc hai kẻ kia. Cầm túi gấm trong tay, Vô Ngân biết mình không còn lựa chọn nào nữa rồi, trước thực lực tuyệt đối, thì dù âm mưu hay dương mưu đều trở thành vô nghĩa. Nhưng, dù biết dùng mưu là thất bại, đôi lúc cũng phải mặt dày đem ra mà thử. Vô Ngân quay sang Qua Long nói khẽ.
“Lát nữa, ngươi đừng vọng động, cố mà giữ lấy mạng, nếu có cơ hội thoát thân thì cứ chạy trước đi, đừng lo cho ta”.
“Mẹ kiếp, ta hỏi ngươi cách để thoát thân, chứ không phải kêu ngươi viết di chúc, có chết thì cùng chết, lão tử không sợ”.
Qua Long giân dữ mà quát lớn, hắn thà oanh liệt mà chết trên chiến trường, bỏ rơi đồng đội? Hắn làm không được.
“Ầm”.
Lời của Qua Long vừa dứt, một thân cây trước mặt Vô Ngân và Qua Long nổ tung, cả hai giật mình mà đứng lại, họ biết, mình đã bị bắt kịp.
Tam hoàng tử xuất hiện trước mặt hai người, không biết từ lúc nào, tay hắn đã cầm một cái quạt giấy, trên ấy có vẽ một vị tiên tử đang nhảy múa dưới Ngô Đồng thần thụ, họa tiết vô cùng chân thực, đây là một trong những tác phẩm đắc ý nhất của Tam hoàng tử do chính tay hắn vẽ.
Phe phẫy chiếc quạt trong tay, phong thái vô cùng nhàn nhã. Tam hoàng tử tuy xuất phát sau Lý Chiến, nhưng thân pháp của hắn tốt hơn Lý Chiến rất nhiều, đây là lý do hắn có thể đuổi kịp Vô Ngân và Qua Long chỉ trong một khoảng thời gian nhỏ. Hắn cười cợt nhã và nói.
“Hai ngươi đúng là kẻ kỳ tài, hù cho bổn Hoàng tử phải thất kinh. Có giỏi! Diễn tiếp ta xem”.
Lời nói và khí thế Tam hoàng tử toát ra hoàn toàn trái ngược nhau. Áp lực từ một cường giả không ngừng đè ép về phía hai người trước mặt.
“Phản đồ Vô Ngân, hôm nay ta đến thay trời hành đạo, Sát Mộc sư đoàn có ân mới ngươi, cho ngươi công danh, cho ngươi bá nghiệp, cớ sao ngươi lại phản bội Mộc Long đế quốc”.
Âm thanh của Lý Chiến cũng tiếp đó mà vang lên, mười phần hạo nhiên chính khí.
Một dáng vẻ hơi chật vật, giáp sắt bóng bẩy phủ một lớp bùn dày, quần áo có vài chỗ bị rách tươm, lộ cả da thịt. Lý Chiến lúc này đã đuổi tới đằng sau, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía Vô Ngân, trong vô thức, cái lưỡi của hắn liếm lên bờ môi khô ráp, một sự thèm khát bộc lộ từ bản năng.
Hai người Vô Ngân và Qua Long đứng ở giữa, bị kẹp bởi hai vị cường giả Hóa Hình. Dưới áp lực đè vào, thân hình Vô Ngân chỉ bị chùng xuống một chút, còn phía Qua Long, hai chân bất giác đã run lên từng đợt, không phải hắn sợ, mà là uy áp toát ra từ hai vị cường giả Hóa Hình kia, nặng tựa ngàn cân, không ngừng đè ép lên vai của hắn.
Vô Ngân bỏ mặc Tam hoàng tử ở đằng trước. Hắn xoay người lại, mặt đối mặt với Lý Chiến, hờ hửng mà nói.
“Ai da! Đoàn chủ Lý Chiến đây sao. Ngài dạo này ăn uống có ổn không? Sao mặt mày xanh mét thế kia? Ngài mới tắm bùn à? Khoáng chất trong Cúc Phương sâm lâm không tốt cho da đâu? A! Đầu ngài sao lại sạm đen như thế? Trời lạnh đến mức, phải đưa cả đầu vào lò than để sưởi a?”.
Một loạt câu hỏi gửi tới Lý Chiến, nghe như là bạn cũ, đang ân cần mà hỏi thăm lấy nhau. Nhưng mỗi câu, mỗi chữ như một bàn tay, nó không ngừng tát vào mặt của hắn.
Qua Long đứng một bên suýt cười thành tiếng. Lúc này, sự căng thẳng trong lòng vơi đi một chút, hắn ngạc nhiên với sức chịu đựng của Vô Ngân, có thể thoải mái nói chuyện trước cái uy áp nặng nề kia thì không phải ai cũng làm được.
Người ngạc nhiên tiếp theo lại là Lý Chiến, trước kia Vô Ngân là kẻ rất kiệm lời, chỉ nói điều cần nói, có bao giờ nói lời thừa thãi đâu. Nhắc đến vết sạm trên đầu, hắn lại nhớ đến vụ nổ dưới hầm kín mà Vô Ngân đã sắp đặt, hắn nghiến răng mà nói.
“Bớt xàm ngôn đi Vô Ngân, một kẻ tình nguyện làm tay sai cho Mộc Nhân Giả như ngươi, không có tư cách nói chuyện, hôm nay, ta sẽ thay Sát Mộc sư đoàn thanh lý môn hộ một tên bán nước cầu vinh như ngươi”.
“Ha ha! … Ha ha!”. Vô Ngân ngước lên trời mà cười lớn, một vài con chim đang đậu trên cao, bởi tiếng cười của hắn mà giật mình dáo dác bay đi.
Lý Chiến đang định hành động, nghe được tiếng cười lớn của Vô Ngân mà phải khựng lại. Trước hoàn cảnh như vậy, có gì đáng cười. “Hay là âm mưu gì đó?”, bản tính đa nghi của Lý Chiến lại trỗi dậy, hắn bắt đầu quan sát xung quanh, ăn trọn món quà Vô Ngân để lại lúc trước, tâm lý phòng bị Vô Ngân trở thành một phản xạ theo bản năng.
Vô Ngân nhìn thấy cử chỉ không được tự nhiên của Lý Chiến, mắt hắn sáng lên, nào có dáng vẻ sợ hãi của một kẻ sắp chết, hắn gằn lên từng chữ.
“Lý Chiến, một lời nói ta là phản đồ, hai lời ép ta vào tội chết. Một Đoàn chủ như ngươi, diễn cũng giỏi lắm.”
“Loài người chúng ta cứ nói Mộc Nhân Giả là bọn Giả nhân, chỉ biết học đòi chúng ta biến thành hình người, nhưng với ta, hai từ “Giả Nhân” là dành cho ngươi. Giả nhân, giả nghĩa trong hình hài của một con người. Ngươi xứng đáng với hai chữ “Con Người” hay sao? Một phần người, mà tới chín phần con, ngươi chỉ là một trong những con thú tham lam và quỷ quyệt, không hơn không kém”.
Lời oán trách và luận tội của Vô Ngân vang vọng khắp cả Cúc Phương sâm lâm, hùng hồn mà đanh thép.
“Hung ác, quả là hung ác, dân trí thức chửi nhau thật khác với người thường”. Qua Long đứng nghe mà không ngừng khâm phục. Tuy hắn không dám nói gì, nhưng ngón cái đã lén đưa lên, thay một lời tán thưởng cho Vô Ngân.
“Bộp! Bộp! Bộp!”.
Tam hoàng tử vỗ tay liên hồi, làm tất cả những kẻ còn lại ngạc nhiên mà nhìn qua.
“Nói hay lắm! Gì mà một phần người, chín phần con, gì mà giả nhân, giả nghĩa. Chửi hay lắm! Chửi hay lắm!”.
Tam hoàng tử buông lời khen dành cho Vô Ngân, lời của hắn, không khác gì bôi tro trát trấu lên mặt của Lý Chiến. Hắn là khen thật tình, bởi hắn hoàn toàn biết được sự thật, Lý Chiến làm giả tội trạng để lấy cớ bắt giết Vô Ngân mà thôi. Tam hoàng tử vô tình biến thành quân cờ để cho Lý Chiến lợi dụng, hắn làm sao nuốt trôi được cơn giận ấy. Tuy đồng ý chịu thiệt, xem như là một vụ đầu tư, thu mua sự ủng hộ của Lý Chiến cho cuộc đua ngôi vị Thái tử, nhưng những lời của Vô Ngân không khác gì nói lên tiếng lòng của mình, hắn không nhịn được mà khen. Không hổ danh là một vị hoàng tử hỉ nộ vô thường, đến đồng minh của mình mà cũng chẳng tha, nhưng hắn hoàn toàn có cái tư cách ấy, ai bảo hắn là Tam hoàng tử cơ chứ.
Thấy hành động quá trái lẽ thường của Tam hoàng tử. Vô Ngân như bắt được một cơ hội nào đó. Hắn hướng về Tam hoàng tử, cũng kính nói.
“Tam hoàng tử, ta và ngươi làm một cái giao dịch được không?”.
Tam hoàng tử tỏ vẻ bất ngờ trước đề nghị của Vô Ngân. Hắn biết Vô Ngân lúc này như cá nằm trên thớt, bắt hay giết là tùy vào hắn. Nên hắn cũng rất tò mò, “con cá” sắp chết này sẽ vùng vẫy như thế nào, thế là hắn hứng thú hỏi lại.
“Giao dịch gì?”.
Vô Ngân mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt của Tam hoàng tử mà chậm rãi nói.
“Cách tạo ra một vũ khí hủy diệt, một đại thảm họa trong truyền thuyết - Thú triều - Dị Thú Triều Nguyên”.
----------- HẾT CHƯƠNG 35 -----------