CHƯƠNG 34: OAN GIA NGÕ HẸP
“Suy nghĩ của ngươi đã thông?”.
Vô Ngân khá ngạc nhiên về Qua Long. Tuy tên này đa sầu đa cảm, nhưng cũng là một người đặc biệt quyết đoán và mạnh mẽ. Vô Ngân cứ ngỡ mình đã hoàn toàn thấu hiểu về con người này, nhưng rồi, hắn mới ngộ ra một chân lý, đến cả bản thân mình, nhiều lúc cũng chẳng hiểu mình, thì nói chi đến việc thấu hiểu người khác.
Qua Long sau khi dập đầu chín mươi chín lần, tạ biệt những đồng đội đã khuất, hắn như biến thành một con người khác, nước mắt đã ngừng rơi, khuôn mặt đã không còn đau khổ, dù nhìn có chút tiều tụy, nhưng khí chất có vẻ trầm ổn hơn rất nhiều. Hắn không nhìn về Vô Ngân, đầu ngước lên trời và đáp.
“Thông? Tại sao phải thông? Cuộc đời có quá nhiều khúc mắc, nếu thông thấu tất cả thì ta đã trở thành bậc thần tiên, chỉ là ta học thêm một bài học nữa để có thể tồn tại trên cõi đời này thôi”.
Vô Ngân là kẻ đọc rất nhiều sách, nhưng những điều Qua Long nói quả thực rất tối nghĩa, hắn nghi hoặc mà hỏi lại.
“Bài học gì?”.
Qua Long lúc này mới nhìn về phía Vô Ngân, hắn lúc này như một vị trưởng bối mà nói.
“Tuy ngươi là một thiên tài, nhưng ngươi còn quá trẻ, còn quá nhiều thứ chưa từng nếm trải, có một số việc chỉ có thể chấp nhận chứ không thể phủ nhận, học được cách “Chấp nhận”, khi đó ngươi sẽ trưởng thành”.
Vô Ngân co rụt đôi đồng tử, một kẻ khô khan như Qua Long mà nói ra được những lời như thế này sao. Vô Ngân cũng là bậc tài trí, “còn quá nhiều thứ chưa từng nếm trải”, đó cũng là lý do hắn phải “lịch duyệt Hồng trần” bảy năm.
Vô Ngân trở nên nghiêm túc, từ một thân hình thẳng tắp mà đứng, hắn chắp hai tay lại, cả người gập xuống, hạ một bái thật sâu về phía Qua Long đang quỳ. Từ lúc quen biết Qua Long đến giờ, giao tiếp giữa hai người vô cùng thoải mái, đều quăng đi khái niệm về tuổi tác, cả hai xem nhau như một người bạn đồng trang lứa. Nhưng lúc này đây, Vô Ngân tỏ ra kính phục trước lời “dạy dỗ” của Qua Long, một lời nói nhưng lại nặng tựa ngàn cân, rất đáng để hắn “học”.
Qua Long thường ngày quen với cái vẻ cà rỡn của Vô Ngân, nào thấy được cái vẻ mặt nghiêm túc của Vô Ngân như lúc này. Hắn cảm giác không quen cho lắm, da gà, da vịt đều nổi lên.
“E hèm! Đi thôi chàng trai trẻ, chúng ta còn một chặng đường dài”.
Qua Long hắng giọng mà nói. Hắn lục tục đứng dậy, hai tay chắp sau đít, bộ dáng vô cùng tiên phong đạo cốt mà đi thẳng về phía trước, bỏ Vô Ngân một mình ở lại đằng sau.
Vô Ngân nghệch cả mặt, thấy cái điệu bộ vịt hóa thiên nga đủng đỉnh rời đi trước mặt, hắn thầm chửi: “Ta chỉ bái ngươi một lạy mà thôi, ngươi làm như mình hóa thành tiên nhân thật à?”. Thế nhưng, tên kia vừa mới trải qua một cú sốc tâm lý rất1 lớn, hắn cũng chẳng muốn đả kích thêm mà chửi thẳng thành lời. Hắn chỉ hơi ái ngại hét lớn.
“Tiên … Tiên nhân, đợi đã, ngài đi nhầm hướng rồi, hướng bắc là bên này mà”.
Qua Long: “…”
…………..
Vô Ngân và Qua Long tiếp tục hành trình, họ thoát ra khỏi khu vực cây cối bị đổ rạp bởi trận chiến của hai con Dị thú cấp 3 và tiến vào rừng cây. Tuy đường đi trong Cúc Phương sâm lâm đã bị càn quét bởi Dị Thú Triều Nguyên nên đã dễ dàng di chuyển hơn lúc trước rất nhiều, nhưng họ vẫn luôn giữ trong trạng thái thận trọng dò xét, ai mà biết đằng trước có người của Sát Mộc sư đoàn hay lại có một con Dị thú chặn đầu hay không. Mọi thứ bọn hắn làm lúc trước đều là để sống sót, thì đến tận bây giờ, bọn hắn càng không dám chủ quan.
“Ta thấy … khuôn mặt này, thật quen thuộc!”.
Qua Long thì thầm mà nói nhỏ. Lúc này hắn và Vô Ngân đã dừng lại, trước mặt hắn là một hán tử đầu trọc, đang giữ tư thế ngồi mà tựa vào một gốc cây lớn, cả người hắn lấm lem toàn là bùn đất, lồng ngực phập phồng lên xuống mà thở đều, đôi mắt hắn nhắm nghiền tựa như đang say ngủ.
Vô Ngân bên cạnh ánh mắt trở nên sắc bén, hắn không ngờ mình gặp lại tên đó trong hoàn cảnh như thế này. Nhận thấy tên kia như đang ở trong trạng thái bất tỉnh, sát khí trong người Vô Ngân trào ra như núi lửa, miệng gằn lên từng chữ.
“Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp”.
Vô Hình Đao không biết lúc nào đã nằm trong tay Vô Ngân, không nhiều lời, hắn vung đao mà chém mạnh về phía trước, sát phạt và quyết đoán đến cực điểm. Bị hại thành một kẻ khù khờ trong suốt ba năm, cơn uất nghẹn ấy được dồn hết vào nhát đao này, bóng đao tựa như biến mất, quyết chém bay đầu kẻ đang ngồi trước mặt”.
“Vút … Xoẹt”.
Cả thân cây bị cắt làm đôi, nhưng không hề có cảnh đầu rơi máu chảy. Vô Ngân co rụt mí mắt, lúc này trước mặt hắn có thêm một người nữa.
“Giết Đoàn chủ là tội nặng lắm đấy Vô Ngân Phó đoàn chủ, chỉ cần ngươi phối hợp thúc thủ chịu trói, oan ức của ngươi … Ta làm chủ!”.
Kẻ lạ mặt bình thản mà nói ra, âm thanh nhẹ nhàng nhưng tràn đầy uy lực, một nét nghiêm nghị khó tả toát ra từ thân thể hắn. Trên tay, hắn nắm cổ áo của hán tử đầu trọc, chính hắn đã ra tay cứu tên kia một mạng trong gang tấc.
Vô Ngân và Qua Long đều giật mình trước thân thủ của người đứng trước mặt, họ đều nhận ra, tên kia hẳn là một đại cao thủ.
Vô Ngân thu Vô Hình Đao về tư thế phòng ngự, hắn thận trọng hỏi.
“Ngươi là …?”.
“Giới thiệu, ta là Ngô Thành Minh - Tam hoàng tử của Mộc Long đế quốc, và cũng là người quản lý tối cao của Sát Mộc sư đoàn”.
Tam hoàng tử ngạc nhiên khi hai tên trước mặt đều không nhận ra mình, hắn chỉ thầm tỏ vẻ chán ghét: “Tiện dân cả mà thôi, biết ta? Các ngươi xứng sao?”. Thế nhưng, hắn vẫn phong vân khinh đạm trả lời, phong phạm hoàng tộc không ngừng toát ra.
“Ngươi biết ta bị oan?”.
Vô Ngân như hiểu ra vấn đề, hắn bình tĩnh hỏi.
Tam hoàng tử càng ngạc nhiên hơn nữa, một tia phẫn nộ phát ra từ lồng ngực. Hai tên tiện dân, biết mình là Tam hoàng tử nhưng lại không hề làm lễ quỳ bái, khác nào khi quân phạm thượng. Hắn đè nén cơn giận trong lòng, hai con chuột nhỏ mà thôi, hắn thích cảm giác đùa giỡn với hai tên yếu đuối trước mặt hơn là chém chém giết giết. Tam hoàng tử trả lời.
“Biết chứ! Lý Chiến dâng tấu buộc tội ngươi là phản đồ, cấu kết với Mộc Nhân Giả để xâm nhập vào Mộc Long đế quốc, hòng chiếm đoạt bí mật quốc gia. Nhưng ta đoán, giữa các ngươi chắc chỉ có ân oán tư thù mà thôi. Yên tâm, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, cứ theo trình tự luật pháp mà làm, tạm thời ngươi cứ thiệt thòi một chút, chịu trói mà tự thú. Ngươi càng chạy trốn, khác nào nhận tội với cả thiên hạ, công danh hiển hách lúc trước toàn bộ mất sạch. Về cùng với ta đi, ta sẽ đứng ở giữa mà phân lẽ đúng sai, tuy ngươi đã phế mất Mộc hồn, nhưng ta đảm bảo, chỉ cần ngươi trong sạch, thì ngươi vẫn là một Phó đoàn chủ chức cao vọng trọng”.
Nghe một loạt lời lẽ “thiên kinh địa nghĩa” qua tai, cứ ngỡ như Tam hoàng tử đang rất muốn bảo vệ sự trong sạch của Vô Ngân. Nhưng nào có ý tốt như vậy, hắn đang muốn dùng cái cách mà bất kỳ kẻ cầm quyền nào cũng thích làm, đó là điều khiển đại cục chỉ bằng lời nói, vũ lực chỉ là hành động của những kẻ thất phu mà thôi, đạt được mọi thứ chỉ bằng lời nói mới là đỉnh cao của kẻ cầm quyền.
Qua Long đứng sát Vô Ngân mà nghe được tất cả, tay hắn giật nhẹ vạt áo Vô Ngân, như muốn nhắc nhở Vô Ngân phải tỉnh táo mà suy nghĩ.
Vô Ngân liếc nhẹ Qua Long, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Qua Long là kẻ ngoài cuộc, còn ngửi thấy mùi âm mưu, thì một kẻ trong cuộc như hắn, sao lại nhìn không ra. Cái mà Vô Ngân đang đau đầu là làm thế nào để thoát khỏi Tam hoàng tử, cứu người dưới một đao của hắn thì không phải là kẻ tầm thường. Tuy chưa dùng đến Mộc hồn, nhưng với thân thủ như vậy, chắc chắn tu vi không dưới cái tên đầu trọc – Lý Chiến kia.
Vô Ngân dần cảm nhận xung quanh, không hề thấy một tên hộ vệ nào của Tam hoàng tử, hắn mạnh dạn đoán bọn chúng đã thân tử đạo tiêu theo Dị Thú Triều Nguyên rồi. Liếc nhìn Tam hoàng tử trước mặt, Vô Ngân cười nói.
“Đa tạ Tam hoàng tử chiếu cố, nhưng Vô Ngân ta xin phép được cáo lão hồi hương. Danh vọng của ta cứ vậy mà thôi đi, ba năm mặt dày, nhận không bổng lộc của triều đình, chỉ biết ăn với nhậu, thật là không xứng với chức vị Phó đoàn chủ. Hôm nay, may mắn được gặp Tam hoàng tử ở đây, tại hạ xin cảm ơn ân trên đã ban xuống. Từ hôm nay, Vô Ngân ta xin được từ chức, rừng núi hiểm trở mới là nhà của ta. Tại hạ việc gấp trong người, ở nhà còn có mẹ đợi, con trông, hẹn ngày tái ngộ”.
Nói xong, Vô Ngân thi lễ, hắn khom người mà vái thật sâu tới Tam hoàng tử. Bộ dáng chính khí mười phần.
Bên cạnh, Qua Long khóe môi hơi giật, nhưng vẫn cố tạo một dáng vẻ thật tự nhiên. Hắn kinh ngạc khi nhận ra tên mập này cũng “văn vở” không kém gì Tam hoàng tử. Hắn thầm nghĩ: “Trong Cúc Phương sâm lâm này có mẹ, có con của người à? Mẹ ngươi là Dị thú cấp 3, còn con ngươi là Dị thú cấp 7 hay sao?”.
Vô Ngân thi lễ xong, chẳng đợi Tam hoàng tử nói gì, hắn đường đường chính, hiên ngang mà quay lưng, kéo tay Qua Long rời đi.
Dường như, Tam hoàng tử phải tiêu hóa hết “bài văn” của Vô Ngân thì mới chợt tỉnh. Thấy hai tên kia đã đi được vài bước, hắn uy nghiêm mà vội quát.
“Đứng lại, các ngươi thích đi là đi sao?”.
Vô Ngân chợt dừng bước, quay lại mà cung kính hỏi.
“Không biết … Tam hoàng tử muốn như thế nào”.
Tam hoàng tử nhìn thấu tâm tư của Vô Ngân, hắn biết mình không thể lừa tên này khoanh tay chịu trói được nữa. Hắn gằn giọng.
“Phản đồ Vô Ngân, hôm nay ta phải bắt ngươi về, ngươi phải quỳ mà sám hối trước ánh sáng luật pháp của Mộc Long đế quốc”.
Vô Ngân lúc này đã thu lại cái vẻ mặt và cử chỉ cung kính lúc trước. Cặp má phúng phính mỡ của hắn nhếch lên, hắn cười và buông lời châm chọc.
“Tam hoàng tử, ngài xé da mặt cũng nhanh a, ngài diễn còn thua mấy vị ca nữ ở Xuân Phong tửu lầu nữa đấy”.
Vô Ngân biết mình và Qua Long không thể tránh khỏi một trận tử chiến nữa rồi, hắn quyết định chọc giận Tam hoàng tử, một cường giả đang giận dữ sẽ không đáng sợ bằng một cường giả lúc nào cũng trầm trầm ổn ổn, hắn phải dùng mọi cách để tạo cho mình một cơ hội thoát thân.
Nghe vậy, Tam hoàng tử cười khẩy, ý đồ của Vô Ngân hắn đều biết rõ, chỉ bằng một lời nói cũng có thể khiến hắn giận được sao. Sống trong vòng xoáy chính trị, nếu chỉ bằng một lời nói không lọt tai mà đã ra mặt bày tỏ thái độ, thì ngày hôm nay, hắn làm gì có được quyền lực to lớn trong tay đến như vậy.
“Phịch”.
Tam hoàng tử vứt Lý Chiến đang còn hôn mê ra đằng sau lưng, hắn bắt đầu khởi vận Mộc hồn, mộc lực tuôn ra như mây, bộc lộ toàn bộ tu vi.
“Hóa Hình trung kỳ …!”.
Cả Vô Ngân và Qua Long đều giật mình thốt lên, trẻ như vậy mà đã có tu vi Hóa Hình trung kỳ rồi. Nhìn Tam hoàng tử trước mặt chỉ chạc ba mươi tuổi mà thôi, không hổ là người của Hoàng thất.
“Bốp!”.
Vô Ngân không đợi chờ chết, vung tay gõ vào đầu Qua Long mà nói.
“Ngươi né hộ ta!”.
Thấy thế, Tam hoàng tử hơi sửng sốt, thân hình đang định động thủ thì khựng lại.
Bị gõ lên đầu, Qua Long đau đớn mà chửi rống lên. Nhưng chưa đợi Tam hoàng tử kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Qua Long đã xuất thủ.
Một thanh chủy màu bạc phóng nhanh về phía Tam hoàng tử. Tiếng rắn rít lên như muốn đòi mạng.
Tam hoàng tử giật mình, hắn tấm tắc khen hai tên kia thật biết diễn trò. Hắn điềm tỉnh búng một ngón tay, khẽ quát.
“Ngô Đồng Thần Hỏa”. Một đóa hoa màu cam đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa đỏ rực chắn trước mặt Tam hoàng tử.
Mộc hồn Ngô Đồng Thần Thụ - Xếp hạng 20 Linh thụ bảng. Lửa từ Ngô Đồng có thể đốt cháy vạn vật trên thế gian. Tương truyền, ngọn lửa này là lửa của thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết.
Thanh chủy thủ màu bạc nháy mắt sắp đâm vào đóa hoa màu cam. Với nhiệt lượng tỏa ra từ đóa hoa ấy, hoàn toàn có thể phá hủy cả thanh chủy thủ.
“Vút”.
Chợt dị biến xảy ra, Tam hoàng tử thất kinh. Thanh chủy thủ màu bạc bất ngờ chuyển hướng. Tam hoàng tử cả ngươi dâng trào mộc lực, toàn thân hắn lúc này như bị bốc cháy. Đây là chiêu phòng ngự tối cao của hắn: “Hỏa Vệ Kháng Thiên”.
Thế nhưng, thanh chủy thủ mới bị đổi hướng kia không hề nhắm tới Tam hoàng tử, đích đến của nó là kẻ đang nằm vật vờ sau lưng hắn – Lý Chiến.
Tam hoàng tử lúc này mới biết mình đã bị lừa, hắn quay người, quyết bắt lấy thanh chủy thủ màu bạc kia. Bàn tay hắn đã gia cố thêm một tầng hỏa diễm, hòng bắt lấy thanh chủy thủ.
“Hụt … Hụt rồi!”.
Tam hoàng tử vồ hụt vào trong không khí, vì quá chủ quan, hắn đã chậm một nhịp. Lúc này hắn mới thực sự giận dữ, mọi kế hoạch để nắm trong tay một vị Đoàn chủ, giờ bỗng dưng tan vỡ.
Thanh chủy thủ hướng đến cổ họng của Lý Chiến mà lao tới, chỉ cần đắc thủ, Lý Chiến sẽ chết không nghi ngờ.
“Bặc … Rắc!”.
Đột nhiên, một bàn tay đen kịt bỗng bắt gọn thanh chủy thủ bạc, siết chặt bàn tay, con rắn bạc rít lên một tiếng, thanh chủy thủ vỡ nát, một đôi mắt dần dần mở ra, sát khí bùng lên dữ dội, Lý Chiến đã tỉnh.
---------- HẾT CHƯƠNG 34 ----------